Nhìn cảnh này, Tổ Ngạn Chi không biết phải dùng từ gì để hình dung cảm thụ của mình, trong nội tâm không ngừng bốc lên mùi vị xấu xí từng chút một ăn mòn tâm can của y. Cái này hẳn được gọi là hâm mộ đố kị hận a, thành phần gì cũng có….
Có lẽ Hạ Phong vĩnh viễn không biết, lần đầu tiên Tổ Ngạn Chi thấy cậu không phải tại studio mà là bãi đỗ xe của China Era Entertainment. Lúc ấy, Hạ Phong đi theo sau Bàng Tùng, Bàng Tùng một bên lải nhải một bên tìm kiếm chìa khóa xe. Lúc ấy, Tổ Ngạn Chi vừa xuống xe, nhìn thấy Hạ Phong cúi đầu chịu trận liền nở nụ cười. Y đã nghĩ, người nào xui xẻo khiến giám đốc Bàng coi trọng như vậy, từ nay về sau khó mà sống dễ chịu, động một chút lại đi sớm về khuya, mỗi ngày mỗi đêm không phải quay phim thì chính là ca hát…
Về sau, hai người cùng quay phim, quãng thời gian vô cùng vui vẻ. Nếu không phải phía bên cha xảy ra chuyện, nếu không phải do họ Thần gây ra, Tổ Ngạn Chi có lẽ sẽ không điều tra, sẽ không biết bọn họ không thể trở thành huynh đệ, chỉ có thể là kẻ thù. Biết rõ ràng bọn họ không có khả năng, biết rõ ràng mình nên giết chết cậu ấy, biết rất rõ ràng mình không nên tiếp cận cậu ấy…
Ầm một tiếng đem suy nghĩ của Tổ Ngạn Chi trở lại với hiện thực. Y nhìn bên ngoài, biết người của Thần Hi đã đến, còn đi vào phạm vi mình đặt bom. Nhìn hai người đang diễn màn sinh ly tử biệt, y không chút thương tiếc đem họng súng nhắm vào một trong hai người, Nhậm Mộ.
Nhậm Mộ và Hạ Phong cùng lúc nhìn về phía Tổ Ngạn Chi, bốn con mắt đều toát ra ý chí như nhau, không sợ chết, đợi đến lúc Tổ Ngạn Chi hành động.
Viên đạn từ xa bắn vào, vài người lập tức móc súng của mình ra ẩn nấp sau đó bắn loạn xạ. Mục tiêu rất đơn giản, hạ gục đối phương, tối thiểu cũng làm cho người xâm nhập rối loạn.
Tổ Ngạn Chi vung chân đá Nhậm Mộ văng ra, nhấc Hạ Phong lên, kéo cậu đến vị trí người phía dưới có thể trông thấy, dùng họng súng đẩy lấy cằm Hạ Phong. Cả người Tổ Ngạn Chi cơ hồ đều tránh sau lưng Hạ Phong, tay bắn tỉa chỉ có thể nhắm được một người.
Thần Nhung khó có được một lần tự mình ra trận hiện đang quỳ rạp trên mặt đất, mắt chăm chú nhìn vào ống ngắm, anh chỉ có thể thấy một người đứng trên tầng 5, không nhúc nhích. Anh nói vào bộ đàm: “Thần Truy, đừng bắn! Có thể là Tiểu Việt! Tất cả mọi người ngừng bắn!”
Chờ tới khi tiếng súng phía bên kia đình chỉ, Tổ Ngạn Chi mới hô to: “Dừng bắn”.
Người phía dưới cuối cùng cũng có thể thấy rõ tình huống trên lầu. Hạ Phong nhìn xuống phía dưới vài lần, nghĩ thầm nếu Thần Hi trông thấy cậu như thế này chắc hẳn sẽ giễu cợt một phen, tình cảnh không khác gì lần trước đi phá chỗ làm ăn của Đường Kỉ Thiên.
Tổ Ngạn Chi nhìn chằm chằm bên dưới, ra lệnh: “Jason, liên lạc Thần Hi. Nói cho ông ta biết, một mình đi lên, bằng không Thần Việt sẽ chết”.
Jason nhẹ gật đầu, đứng dậy móc điện thoại di động gọi cho Thần Hi.
“Nếu không muốn Thần Việt chết thì chỉ một người được đi lên”. Sau khi nói xong Jason liền ngã xuống.
Tổ Ngạn Chi lập tức kéo Hạ Phong lui về phía sau, có vẻ rất cẩn thận. Tay trái kéo xe lăn của Hạ Phong, nửa lôi nửa dắt, đi rất khó khăn.
“Tổ Ngạn Chi, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Giết Thần Hi cậu cũng đừng hòng trốn thoát”.
“Giết Thần Hi, nhưng trên tay tôi còn có con bài là cậu. Dù không được thì còn có Nhậm Mộ. Cha hắn sẽ không để cho con trai độc nhất của mình chết như vậy phải không? Dù sao, cho dù không giết được Thần Hi, tôi cũng phải giết cậu. Cậu chết đều là do ông chú tốt của cậu làm hại, chính là anh em ruột cũng không thân bằng cha con, tôi không tin cha cậu có thể để yên cho Thần Hi. Giết không được ông ta tôi cũng muốn ông ta giằng co cả đời với cha cậu, làm cho cha cậu cả đời này hận ông ta”.
Đây chính là khác biệt giữa Hạ Phong và Tổ Ngạn Chi. So với Tổ Ngạn Chi, Hạ Phong suy nghĩ thiếu chu toàn hơn rất nhiều. Nghe xe lăn phát ra tiếng vang, cậu hỏi: “Cậu nghĩ đủ khả năng làm vậy?”
“Cậu nói xem”.
“Tôi với cậu tốt xấu gì cũng quen biết mười mấy tháng, sao không biết cậu là kẻ hèn nhát chứ? Mệt cho tôi xem cậu là huynh đệ”. Hạ Phong lúc này đã đến đường cùng, có thể mạnh miệng liền mạnh miệng.
Tổ Ngạn Chi nở nụ cười: “Làm kẻ thù thì phải dùng đến mưu”.
“Nói thật ra cậu có một đống cơ hội giết tôi, tại sao phải đợi tới hôm nay mới làm? Cái lần tôi bắt được mấy tên tung ảnh lên mạng, kẻ nổ súng chính là người của cậu đúng không? Hẳn là cậu nên bắn vào cả tôi mới đúng”. Hạ Phong nhớ lúc ấy mình đang ngồi trên bàn thẩm vấn, Tổ Ngạn Chi có thể dễ dàng nhắm trúng cậu, không cần phải đi một vòng lớn như lúc này, bây giờ còn liên lụy đến Nhậm Mộ.
Có một câu gọi là ‘Không ra tay được’, Tổ Ngạn Chi đặt họng súng nhắm ngay vào đầu Hạ Phong, chỉ là không ra tay được mà thôi. Kì thật, lúc ấy y càng muốn bắn chết Nhậm Mộ, chỉ là bị đầu của Hạ Phong che khuất.
“Đúng vậy. Bất quá tôi cũng sợ đánh rắn động cỏ, khiến chú ba tốt của cậu tăng phòng bị. Cậu cũng biết, tôi là kẻ may mắn sống sót, sao có thể tìm được nhiều sát thủ cho tôi sai khiến. Chỉ sợ giết cậu tôi cũng không sống được đến hôm nay. Nói thật ra, nếu lúc ấy đổi thành Nhậm Mộ đến thẩm vấn mấy người kia, không chừng hôm nay cậu thư thái hơn nhiều. Chỉ tiếc, cậu ra tay không đủ ngoan độc, không nặng tay được”.
“Đúng đúng, là tôi không đủ ngoan độc mới rơi vào kết cục ngày hôm nay. Là tôi tự tìm, là tôi đáng đời, người huynh đệ giả dối của tôi ạ”. Hạ Phong thở dài. Sau khi nghe được di ngôn của Hàn Lăng, cậu nên nhanh chóng điều tra Tổ Ngạn Chi mà không phải cái gì cũng không làm. Hiện giờ đâu, tự mình hại mình.
Tổ Ngạn Chi ném Hạ Phong tới bên người Nhậm Mộ, nhìn đôi tình nhân, nói: “Ông chủ Nhậm, tôi cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ là hi vọng ông chủ Nhậm thành thật một chút! Bằng không, tôi có thể phải bắn điểm yếu của anh đấy”.
“Cậu đều đã nói như vậy tôi có thể không thành thật sao? Điểm yếu, từ này nói được thật dễ dàng.” Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Nhậm Mộ vẫn không quên ăn đậu hủ của Hạ Phong. Anh dùng khuỷu tay đẩy Hạ Phong một cái: “Thần Việt, nghe thấy chưa, cậu ta nói em là điểm yếu của anh đấy. Đáng tiếc là, điểm yếu của anh cũng không dễ chọc nhỉ”.
Hạ Phong không rảnh đi quản Nhậm Mộ, cậu dựa người trên tường, nhắm mắt lại, trạng thái rất giống như đang chờ chết.
Sau khi Tổ Ngạn Chi bỏ đi, Nhậm Mộ chống đỡ thân thể cố gắng đến gần tới tường, không quên đặt tay lên bả vai Hạ Phong. Nhìn mặt Hạ Phong bị đánh cho bầm dầm, anh nở nụ cười trêu chọc: “Mới vừa rồi còn rơi nước mắt, sao lúc này lại bình tĩnh vậy? Nếu em có thể sống được rời khỏi đây, phỏng chừng sang năm ảnh đế sẽ là em. Anh thề luôn”.
“Thôi đi! Đều sắp chết còn nói cái đó làm gì? Ảnh đế a, em mặc kệ”. Hạ Phong mở mắt, nhìn Nhậm Mộ. Đều sắp chết cả rồi, từ nay về sau thật sự không còn cơ hội cùng Nhậm Mộ như vậy nữa. Hàn Lăng là kẻ chỉ có thể xem không thể đánh, nếu thật sự đánh nhau còn mệt Hạ Phong che chở. Có thể cùng mình vào sinh ra tử, ngoại trừ Nhậm Mộ ra, thật sự không còn ai. “Rơi vào hoàn cảnh này đều là em tự làm, không trách ai. Ngược lại hại anh, hại Hàn Lăng”.
“Hai chúng ta là ai với ai, em còn khách khí với anh sao?” Nhậm Mộ bóp cằm Hạ Phong một cái. “Chuyện Hàn Triệu anh đã giải quyết xong, xem như là giúp Hàn Lăng yên nghỉ”.
Hạ Phong cầm tay Nhậm Mộ: “Đau không!”
“Chỉ một lát nữa sẽ không đau”.
“Cái gì mà chỉ một lát sẽ không đau?” Hạ Phong cau mày, nhìn chằm chằm vào Nhậm Mộ. “Nghĩa là gì?”
Nhậm Mộ bày ra vẻ mặt vô cùng gian trá, cười nói: “Chính là còn không sống đủ mà cứ chết như vậy, không cam lòng!”
Hạ Phong liếc mắt nhìn xung quanh, thì thầm: “Ông chủ Nhậm, đừng có nghĩ đến chuyện này. Tổ Ngạn Chi chính là tìm đến giết chúng ta. Chờ lát nữa Thần Hi đến đây, chú ấy chết, sau đó đến lượt em, còn anh, chờ bắn thành miếng phomat đi. Cũng tốt, không sinh cùng năm cùng tháng, chết cùng tháng cùng năm”.
“Chưa gì đã nghĩ như vậy?” Nhậm Mộ nhìn Hạ Phong. Nhịn đau, cố gắng đến gần Hạ Phong, dùng âm lượng nhỏ nhất có thể nói: “Nếu anh không có kế hoạch có thể làm ông chủ của em sao? Yên tâm, những ngày an nhàn của chúng ta còn dài lắm. Về phần kế hoạch, liền trông mong vào em. Lúc mấu chốt không được mềm lòng hiểu chưa. Cho dù không vì mình thì cũng phải vì anh đem tính mạng mình ra đặt cược mà cố gắng giữ tính mạng mình. Báo thù cho anh”.
Hạ Phong vừa nghe Nhậm Mộ nói liền trừng to mắt, thấp giọng mắng mỏ: “Anh muốn làm cái gì? Cho anh biết, tự giữ mạng của mình, em không đáng để anh làm vậy?”
“Cái gì mà không đáng?” Nhậm Mộ tặc lưỡi: “Em không thấy Tổ Ngạn Chi hận anh đến mức nào sao? Anh có cách em cũng đừng bận tâm”.
“Anh—“
“Đừng, ngoan, nghe anh, không sao cả. Nhìn em sắp khóc cả rồi, không nói nữa được chưa”. Nhậm Mộ xoay mặt sang bên khác, không nói tiếp.
Hạ Phong mở to mắt nhìn Nhậm Mộ giận dỗi như trẻ con.
Lại qua chừng 10 phút, vẫn không thấy bóng dáng Thần Hi, điều này khiến Tổ Ngạn Chi tức giận. Đi đến trước mặt hai người, trái xem phải nhìn.
Hạ Phong không thèm nhìn lại, còn đem mặt chuyển sang hướng khác, không thèm nhìn kẻ hại mình. Nhậm Mộ cũng tương tự, không để Tổ Ngạn Chi vào mắt.
Tổ Ngạn Chi hừ lạnh, đi về phía khác.
Cục diện giằng co. Người trên lầu không có phản ứng, người phía dưới cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ làm Tổ Ngạn Chi tức giận sẽ ném Hạ Phong xuống.
Có thể là quá an tĩnh khiến cho Hạ Phong mấy ngày này bị dằn vặt giờ có chút buồn ngủ. Cậu chớp chớp mắt, lắc đầu, cố gắng bảo trì thanh tỉnh. Mấy ngày nay thể lực cũng bị tiêu hao hết, chỉ là cố gắng sống chết chống đỡ mà thôi. Không nghĩ tới không bị tra tấn liền không giữ được tỉnh táo, chỉ sợ Tổ Ngạn Chi thừa dịp cậu ngủ một giấc liền túm cậu đi đỡ đạn. Xoay mặt đi, thấy Nhậm Mộ còn không nhìn mình liền kéo anh lại. Chưa kịp hỏi anh có biện pháp gì, ngược lại trông thấy bắp đùi của anh còn đang chảy máu. Hạ Phong vô cùng khó chịu. Nếu không phải vì cậu, có lẽ Nhậm Mộ sẽ không phải rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.
�
“Nếu anh qua được, trùng hợp chúng ta đại nạn không chết, em trả anh một chân”. Cậu nhìn Nhậm Mộ nói.
“Hừ! Có một người què là anh còn chưa đủ sao? Thần Việt, anh nói cho em biết, em mà què anh liền mặc kệ em”.
Hạ Phong nói lời không thật lòng: “Ai không cần ai chứ!”
Hạ Phong xé áo mình băng bó cho Nhậm Mộ, chỉ sợ Tổ Ngạn Chi chưa kịp bắn Nhậm Mộ đã chết vì mất máu. Một bên băng bó, còn phải khống chế không cho bản thân rơi nước mắt. Hiện tại thật sự càng giống đàn bà, động một chút lại muốn rơi nước mắt. Suy nghĩ một chút, cũng chỉ có Nhậm Mộ có thể cùng cậu vào sinh ra tử, mà Hàn Lăng, chỉ có thể giảng đạo lý, nhiều lắm thì đánh được mấy kẻ nghe đạo lý.
Nhìn thấy vết thương trên mặt Hạ Phong so với mình còng dữ tợn hơn, Nhậm Mộ lại nổi giận, nghiến răng nghiến lợi: “Tên Đường Kỉ Thiên chết tiệt, chờ ông mày ra khỏi nhất định sẽ đem mày ra làm bia ngắm!”
“Việc này không cần anh hao tâm tổn trí, Đường Kỉ Thiên đã bị Tổ Ngạn Chi bắn rồi”.
“Chết?”
“Chết”.
“Tên chó đẻ, may mắn cho hắn”.
Hạ Phong liếc nhìn Tổ Ngạn Chi, vụng trộm hỏi: “Nhậm Mộ, anh có cách gì?”
“Chờ một chút em sẽ biết. Bất quá, anh cần em phối hợp”.
Hạ Phong không lên tiếng, một lúc sau mới mở miệng: “Nhậm Mộ, em nói trước. Nếu là anh muốn làm siêu nhân, đừng hi vọng em phối hợp. Cùng lắm thì, để Tổ Ngạn Chi giết em”. Cậu không quên lần Nhậm Mộ đánh lạc hướng mấy tên bắn tỉa. Nhưng lần này bất đồng, Tổ Ngạn Chi đã cài bom cho cả tòa nhà, cho dù có nhiều mạng hơn mèo cũng khó mà toàn thây rời khỏi.
“Anh lại ngốc ngếch như thế sao?”
“Đúng vậy”.
Nhậm Mộ tức giận nhìn Hạ Phong, nói: “Được rồi, hai chúng ta đợi chú ba của em đến cứu”.
Thời gian cứ thế nhích từng chút từng chút một, thế nhưng Thần Hi vẫn không xuất hiện. Thần Hi đến hay không không quan trọng, một người khác mà Tổ Ngạn Chi chờ mong lại đến, Trầm Chương.
Thần Truy quỳ rạp trên mặt đất nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại. Chờ đến khi xe dừng lại, thấy người đến là Trầm Chương liền mắng: “Lão già kia đến xem náo nhiệt à?”
Lúc này, Thần Nhung mới biết Trầm Chương cũng không phải người làm ăn đứng đắn gì, đằng sau cũng có thế lực không thể cho mọi người biết. Trầm Chương mang theo một nhóm người đến, nhìn cũng biết là có huấn luyện, trông có vẻ giống với lính đánh thuê. Nhìn sắc trời, lại nhìn đồng hồ, ông nói vào bộ đàm: “Nếu con của cậu bị lấy làm con tin, cậu có thể ngồi yên được sao? Tôi nói, chúng ta làm loạn đến trình độ này, chính phủ cũng có thể làm như không biết, thật đúng là thần”.
Không biết tay súng nào nói: “Lỗ tai không đủ dài”.
Thần Truy liền ra hiệu im lặng, nói: “Đây chính là công lao của Thần Hi. Bình thường chuyện gì cũng phải chạy đến giành trước, hiện tại cứu người lại lề mề, nếu lão Tam xảy ra chuyện, cha còn không hận ông ta cả đời”.
Giữa ba ngày thật đúng là đừng mắng người, Thần Truy vừa nói xong liền nghe thấy tiếng Thần Hi truyền đến: “Thần Truy, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi a. Thần Việt nếu chết, Quý Trọng liền đội mồ lên mà mắng cháu”.
Thần Truy không lên tiếng, mắt chăm chú nhìn vào ống ngắm, trong lòng hận không thể nhảy đến chỗ Tổ Ngạn Chi đập chết y.
Trầm Chương liền thấy tư thế ấy của Thần Truy. Làm như không thấy, ông nói vào điện thoại: “Tôi đã tới, con tôi đâu?”
“Còn chưa chết. Ra lệnh cho người của ông đối đầu với người của Thần Hi”.