Cậu che miệng vụng trộm ngáp một cái. Tối qua đua xe vài vòng sau đó qua đêm nhà Nhậm Mộ, vừa ngủ được vài tiếng đã phải đi studio…
Cách không đến một mét là bia mộ của Quý Trọng, trên tấm bia là bức hình của anh. Lúc trước, Hạ Phong không hiểu được Quý Trọng hình dáng ra sao, hiện giờ cũng đã biết.
Nhìn ảnh chụp của Quý Trọng, Hạ Phong cũng không khó đoán được vì sao Thần Việt lại thích, đến cậu nhìn cũng thấy thích. Quý Trọng khí chất có phần giống với Thần Hi, trầm ổn nội liễm, cũng không mất phong độ, không thua kém gì Thần Việt.
Trước khi Thần Nhung dẫn cậu đến, cậu cũng lo lắng muốn mua hoa gì đến thăm mộ. Nếu là Thần Việt nhất định phải là hoa hồng đỏ, nhưng cậu là Hạ Phong. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cậu vẫn chọn hoa hồng đỏ.
Quý Trọng rời Thần Việt không khác gì cá bị rời khỏi nước. Nước không còn, cá còn có thể sống được bao lâu?
Hạ Phong bắt đầu có chút hoài nghi Thần Việt hôm đó có phải là cố ý đâm vào để tìm chết, đỡ phải đau khổ sống một mình. Đối với Thần Việt mà nói, mất đi Quý Trọng không phải là thống khổ mà là hoàn toàn tuyệt vọng…
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân. Nhìn người mới đến, cậu sửng sốt một chút, không nghĩ tới là Thần Truy.
Thần Truy đeo kính râm, trên tay là một bó hồng đỏ. Ngồi xổm xuống, anh tháo kính râm, đem hoa hồng đặt trước mộ. Nhìn ảnh người trong lòng, Thần Truy thống khổ nhắm mắt lại…
Cả đời Quý Trọng chỉ đối đãi cậu như với bạn bè, hoàn toàn không có ý nghĩ nào khác, cho tới giờ vẫn là từ một mình Thần Truy… Mở mắt ra, Thần Truy sờ lên ảnh, đầu ngón tay chậm rãi miêu tả khuôn mặt ấy tựa nhưng không phải đang chạm vào bức ảnh mà là khuôn mặt bằng xương bằng thịt của Quý Trọng…
Không thể không nói, vào thời điểm biết dc quan hệ giữa Quý Trọng và Thần Việt, Thần Truy có cảm giác mình bị phản bội, bị bán rẻ, sau đó là cảm giác phẫn nộ, giống như mình bị đâm vào một dao rồi còn phải nói với người kia câu: Cám ơn…
Cuối cùng, anh vẫn lựa chọn buông tay.
Nhưng không lâu sau truyền đến tin dữ của Quý Trọng.
“Vì sao Quý Trọng về lại không báo cho anh biết một tiếng?” Thần Truy đứng lên, xoay người, chất vấn em trai sinh đôi của mình, “Em không có quyền làm như vậy?”
Hạ Phong hơi sửng sốt một chút. Thần Truy nói tựa như Quý Trọng vẫn còn sống mà không phải là một nắm xương khô…
“Hiện tại không phải anh đã biết sao?” Thần Nhung biết rõ nhưng cũng không nói với Thần Truy bởi lẽ sớm muộn gì anh cũng biết, hàng năm Thần Truy vẫn sắp xếp thời gian đi viếng mộ Quý Trọng. Có lẽ là anh đã đi Nam Mĩ bằng không hôm nay cũng không biết được. Trùng hợp lại gặp hai người.
Ba người trầm mặc hồi lâu, thẳng đến khi chân trời truyền đến tiếng sấm mới ý thức được trời sắp mưa cũng nên rời đi.
Trở lại xe, Hạ Phong lấy điện thoại ra nhìn một chút.
Còn chưa cất vào, chuông điện thoại liền vang lên. Cậu nhìn lướt qua Thần Nhung, sau đó nghe máy.
“Alo”
“Đêm nay đi ăn cơm a”. Giọng Nhậm Mộ truyền qua điện thoại có vẻ lười nhác. “Đừng nói với anh là ‘đang quay phim không rảnh’, anh biết rõ bây giờ em không ở studio”.
Hạ Phong ừ ừ vài tiếng rồi vội vàng cúp máy.
Xe chậm rãi rời đi.
Thần Nhung cầm tờ báo trong tay, chậm rãi nói: “Tiểu Việt, anh không phản đối em cùng Nhậm Mộ một chỗ, nhưng anh muốn nói cho em biết, Nhậm Mộ là con một của Trầm Chương”.
Hạ Phong nhìn ra ngoài cửa xe, hai bên cây cối bị gió thổi nghiêng ngả. Cậu biết rõ Thần Nhung ý muốn nói gì. Nhậm Mộ là độc đinh, hơn nữa không lâu anh sẽ là đại cổ đông của China Era Entertainment, có thể ngang hàng với Tào Tuấn. Bên cạnh đó, anh còn có nhiệm vụ nối dõi tông đường.
“Em biết rõ”.
Mưa bắt đầu rơi. Hạ Phong nghĩ đến lời Thần Nhung nói cảm giác như bị nghẹn, vô cùng khó chịu.
Vào ban đêm, Thần Nhung đưa cho cậu một chiếc điện thoại cũ, là của Thần Việt. Bên trong chỉ có một dãy số điện thoại, là dãy số mà cậu tìm thấy ngày trước, số điện thoại của Quý Trọng.
Chuyện khó chịu một khi xuất hiện thì sẽ xuất hiện liên tiếp không ngừng. Vốn [Tù đồ] chỉ cần vài ngày nữa là có thể xong, nhưng Hàn Lăng không biết bị làm sao suốt ngày trục trặc, khi diễn cùng Hạ Phong còn nhiều lúc thất thần.
Hạ Phong nghĩ do anh không thoải mái nên không nói gì, nhưng lại ảnh hưởng vô cùng lớn đến Nhậm Mộ. Chuyến du lịch của hai người càng ngài càng xa vời khiến cho Nhậm Mộ cả người phát hỏa.
NG càng nhiều hơn khiến Hạ Phong bắt đầu khó chịu. Lúc đầu cho cho là Hàn Lăng không thoải mái, nhưng dần cậu phát hiện Hàn Lăng còn có ý khác. Mỗi lần Hàn Lăng nhìn về phía mình, Hạ Phong đều có cảm giác Hàn Lăng muốn nói gì đó. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Hàn Lăng luôn chán ghét mình, sao còn muốn nói chuyện?
Ngồi trên ghế, Hạ Phong híp mắt nhìn về phía Hàn Lăng, rốt cục cậu đứng lên, đi tới.
“Hàn Lăng, anh rốt cuộc làm sao vậy?” Cả ngày NG khiến Hạ Phong có xúc động muốn đánh người. “Nếu như không thoải mái thì về nhà nghỉ ngơi. Nếu đến thì chuyên tâm mà quay”.
Thấy Hạ Phong tự mình chạy đến nói chuyện, Hàn Lăng nhìn qua cậu nhàn nhạt nói: “Tôi không sao cả?”
“Thế anh NG suốt làm gì?”
Hàn Lăng là người có tác phong làm việc rất chuyên nghiệp, điểm này Hạ Phong đã biết từ lâu. Quay phim đến nửa đêm mới trở về, làm hại một mình cậu ngồi ở phòng khác chờ anh… Nhưng hiện tại, Hạ Phong thật sự muốn đem anh đi bệnh viện nhìn xem anh có bị bệnh hay không.
Hàn Lăng còn chưa mở miệng Lý Khả Nhạc đã chen vào.
“Cậu cho rằng Hàn Lăng là thần sao? Làm gì có diễn viên nào quay phim không NG?”
Hạ Phong lạnh lùng nhìn Lý Khả Nhạc, không nói gì quay về chỗ ngồi của mình.
Cả một buổi chiều Hàn Lăng không diễn được, Hạ Phong phát điên, đạo diễn Hứa lại càng điên hơn… Thật vất vả nhịn được đến giờ nghỉ, ai ngờ đạo diễn Hứa nói: Không quay xong cảnh này toàn bộ studio ở lại qua đêm cho tôi!
Hạ Phong thở dài một hơi, phải tiếp tục cùng Hàn Ảnh đế quay phim…
Rốt cục, không biết sau lần NG thứ bao nhiêu, đạo diễn Hứa triệt để phóng hỏa.
Đạo diễn đứng lên từ sau máy giám thị, dùng kịch bản chỉ vào mặt Hàn Lăng tức giận rống lên: “Hàn Lăng, nói cho tôi biết là cậu muốn làm gì? Muốn làm cái trò gì?! Mẹ nó, cậu là diễn viên, là Ảnh đế, không phải người qua đường ất giáp tôi tùy tiện nhặt về! Đừng có trưng ra cái vẻ mặt không muốn quay phim này! Bởi vì cậu mà toàn bộ nhân viên phải thức đêm cùng! Cậu không có chút băn khoăn lo lắng sao?… Cút vào phòng vệ sinh rửa mặt tỉnh táo lại cho tôi!”
Hàn Lăng yên lặng, cúi đầu vào phòng vệ sinh.
Hạ Phong xoa xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ. Lý Khả Nhạc, thở dài chạy ra ngoài không biết làm gì.
Thấy Lý Khả Nhạc không đi theo Hàn Lăng, Hạ Phong liền vào phòng vệ sinh. Đi vào, nhìn thấy Hàn Lăng đứng đối diện với chiếc gương, thần sắc có chút mất mác.
Tựa trên cửa, Hạ Phong nhìn anh. Người này làm sao vậy? Cậu không đọc được suy nghĩ của người khác, cũng không đoán được Hàn Lăng rốt cuộc là làm sao. Thấy tình nhân cũ bị đạo diễn mắng cho thê thảm như vậy cậu không giúp đỡ cũng có chút áy náy. Nhìn điện thoại, đã hơn ba giờ sáng. Vốn cậu cùng nhậm Mộ đi ăn tối, nhưng bây giờ… Gọi điện thoại cho Nhậm Mộ nói đêm nay mình không đến nhà anh, không cần phải đợi. Nhưng xét thấy Hàn Lăng bộ dạng muốn chết không muốn sống, Hạ Phong cảm thấy cần an ủi anh vài câu rồi mới gọi điện cho ông chủ Nhậm.
“Hàn Lăng—“
“Đi ra ngoài”. Giọng nói lạnh lùng.
Hạ Phong làm như không nghe thấy mà đi vào. Tựa trên tường, cậu châm một điếu thuốc, nhìn Hàn Lăng. Trước khi quay [Tù đồ], Hàn Lăng có hơi gầy nhưng vẫn xem như là có da có thịt. Đến giờ không khác bộ xương khô là bao, vô cùng chán chường…
Hiện tại nhìn Hàn Lăng, Hạ Phong chỉ có chút đau lòng mà thôi.
“Tôi không biết anh rốt cuộc là làm sao. Bất quá, tình yêu và lòng nhiệt tình với điện ảnh của anh biến đi đâu vậy? Đóng phim không phải là việc anh yêu nhất sao?” Vì đóng phim, Hàn Lăng hết lần này đến lần khác bỏ cậu. Bất quá cậu cũng hết một lần lại một lần dính lấy Hàn Lăng tựa như trúng ta. Nhưng hiện tại, cậu đã không còn như vậy nữa.
Hàn Lăng ngây người. Cho tới giờ anh vẫn chưa từng nói trước công chúng mình yêu nhất là điện ảnh. Dù là lúc Hạ Phong còn sống anh cũng chỉ biểu đạt một cách uyển chuyển mà thôi. Anh nhìn khuôn mặt Thần Việt phản chiếu trên gương, thì thầm hỏi: “Cậu là ai? Đến tột cùng là ai?”
“Thần Việt”.
“Không, không phải, cậu là—” Hàn Lăng đột nhiên tỉnh ngộ, quay lại nhìn Hạ Phong.
Hạ Phong vứt tàn thuốc vào thùng rác.
“Cậu ở đây làm gì?!”
Lại là Lý Khả Nhạc…
Hạ Phong nghiêng mặt qua nhìn Lý Khả Nhạc, buông lỏng tay: “Tôi có thể làm gì? Vấn đề này tôi cũng muốn hỏi anh một chút. Tôi đánh Hàn Lăng hay là làm gì với anh ta? Hay là tôi khiến anh chán ghét đến phát điên như vậy?”
Khuôn mặt Lý Khả Nhạc bỗng chốc trở nên vặn vẹo….
Điện thoại vang lên.
Hạ Phong nhìn màn hình, là ông chủ Nhậm gọi đến. Nhìn lướt qua Hàn Lăng, cậu xoay người ra ngoài, tìm một góc nghe điện thoại.
“Thần Thiếu gia, anh phát hiện em càng lúc càng nổi tiếng nha. Phỏng chừng từ nay về sau muốn ăn cơm với em cũng hải hẹn trước”. Dứt lời, đầu kia vang lên tiếng hút thuốc: “Bao giờ có thể đến?”
Hạ Phong tức giận, còn tưởng rằng Nhậm Mộ có thể nói ra chuyện động trời gì, ai ngờ là chuyện này. Nhậm Mộ chính là một tên sắc lang, mỗi lần nhìn thấy cậu lại giở trò, cứ như cả đời chưa từng chạm qua đàn ông đàn bà vậy (Anh chỉ giờ trò với mỗi Hạ Phong thôi =]])
“Anh là nghĩ gặp tôi hay là muốn cùng tôi lên giường?” Vừa nói xong, Hạ Phong không nhịn được lại gõ gõ ngón tay.
Nhậm Mộ cười khẽ: “Cái gì cũng nghĩ”.
Hạ Phong xì ra một hơi.
“Cái này không thể tranh anh! Em cũng biết là em làm khó anh rất nhiều a. Mỗi một lần muốn cùng em lên giường thì đều như là ra chiến trường đánh giặc, xui xẻo nhất là đôi khi không vượt qua được liền bỏ mình.” Nhậm Mộ không quên bảo bối của anh trên giường bao lực như thế nào, động một chút lại đánh người. Nếu không lại chơi trò chiến tranh lạnh khiến anh phải nhịn gần chết. Tính ra, số lần có thể làm việc thuận lợi không đếm qua được mấy đầu ngón tay…
Bạn đang �
Hạ Phong đến đây hô: “Dừng!” Cậu còn đang tính nói vài lời với Nhậm Mộ thì ghi chép trường quay đã hô to “quay phim”. “Trên giường anh cũng đừng có nghĩ đến. Tôi hi sinh một chút, có thể cùng ăn bữa sáng, như thế nào?”
“Được thôi”.
5h sáng, Hạ Phong vội vàng chạy ra khỏi studio.
Cách mấy trăm mét có một chiếc ô tô, vừa thấy Hạ Phong liền mở cửa ra. Hạ Phong cũng không thèm để ý có paparazzi hay không mà trực tiếp đi vào. Còn chưa kịp ngồi xuống an ổn thì Nhậm Mộ đã dính lại.
Hạ Phong đẩy anh ra, chậm rãi thắt dây an toàn: “Ông chủ Nhậm, tôi mệt lắm rồi”.
“Không sao, anh không mệt”.
Một bên nhiệt tình như lửa hận không thể nuốt đối phương. Còn bên kia đến một ngón tay cũng không chịu động, tùy ý mặc kệ đối phương… Rốt cục, sau nửa ngày bề bộn, ông chủ Nhậm cảm thấy tiền hí có thể xem là thỏa mãn mới phát hiện Hạ Phong đã ngủ say…
“… Thật là không chút nể tình gì cả”.
Xe đi một hồi rốt cục ngừng lại.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, Nhậm Mộ từ phía sau ôm eo Hạ Phong cũng đang ngủ. Ngoài cửa xe có ánh đèn chiếu vào mắt khiến Hạ Phong tỉnh lại. Nhìn ra bên ngoài cậu mới biết được mình không ở nhà Nhậm Mộ mà là tại bãi đỗ xe của sân bay.
Cậu dùng khuỷu tay chọc chọc Nhậm Mộ: “Đến đây làm cái gì?”
Nhậm Mộ trợn mắt: “Lát nữa anh đi công tác”.
Hạ Phong hiểu ra: “Ồ.”
Bất quá, sau tiếng ‘ồ’ kia, Hạ Phong cũng không có phản ứng gì khác mà tiếp tục ngủ. Phản ứng này khiến Nhậm Mộ vô cùng bất mãn. Mình sắp đi đến nơi rồi mà người trong lòng cũng không chịu hỏi mình muốn đi chỗ nào, thật là làm cho người ta lo lắng…
“Thần Việt, có phải em nên hỏi xem anh đi đâu? Đi mấy ngày? Bao giờ về không?”
“Không sao, anh trở về lập tức sẽ biết, không cần phải làm mấy điều thừa thãi”.
Nhậm Mộ rốt cuộc không nghĩ ra phải hỏi cậu cái gì…
Hạ Phong xoay người quay lưng lại với Nhậm Mộ, dần dần khép mắt lại. Nhậm Mộ nhìn ra bên ngoài, trời đã gần sáng, một giờ nữa anh phải lên máy bay.
Vì chờ Hạ Phong, cả đêm Nhậm Mộ không hề chợp mắt, mệt mỏi, anh cũng thiếp đi…
Ngủ được mơ mơ màng màng, Hạ Phong lại tỉnh, là bị điện thoại đánh thức. Tìm một hồi mới biết không phải điện thoại của mình mà là của Nhậm Mộ.
Thấy Nhậm Mộ ngủ say, Hạ Phong liền thay anh nghe máy.
“Nhậm Mộ”.
Hạ Phong ngây người một lúc, biết rõ người nói chuyện là ai, cha Nhậm Mộ, Trầm Chương.
“Nghĩ đến đâu rồi?”
Hạ Phong không lên tiếng.
Không nghe được lời đáp Trầm Chương cũng không để ý, cho rằng con trai là không muốn nói chuyện. Mười lần thì có tới bảy lần Nhậm Mộ trầm mặc không lên tiếng, ông cũng đã quen nên không nghĩ tới người nghe không phải con trai mình mà là tình nhân của con trai.
“Con cũng không còn nhỏ, nên suy nghĩ một chút. Ta cũng không muốn bức con, nhưng ta chỉ có một đứa con trai là con, cũng đã một bó tuổi rồi. An tiểu thư là cô gái rất tốt, đối với con cũng thật lòng, không cần phải bỏ lỡ”.
Là khuyên Nhậm Mộ cưới vợ a? Nói thật ra, Hạ Phong thà rằng nghe Trầm Chương dùng giọng điệu như của Thần Hách mà nói, dùng súng chỉ vào đầu Nhậm Mộ bắt buộc anh chứ không phải là dùng chiêu bài tình thân này.
Nhậm Mộ tỉnh, lấy điện thoại từ tay Hạ Phong, tắt máy.
Hai người mặt đối mặt.
Sau đó Hạ Phong cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì. Một lát sau cậu ngẩng đầu: “Muốn kết hôn?”
Nhậm Mộ nghiêm trang: “Đúng vậy, rất sớm sẽ kết hôn. Có thể là tháng sau, nếu không tốt thì có thể phải hai tháng”.
Khuôn mặt Hạ Phong đã lạnh dưới 0 độ: “Nếu muốn kết hôn tôi làm nhân viên sẽ tặng một phần quà nhỉ”. Vừa nói xong liền đấm Nhậm Mộ.
Vì quá bất ngờ, Nhậm Mộ không tránh được. Hạ Phong không thèm nhìn lại, đẩy cửa xe rời đi.
Nhưng Nhậm Mộ không buông tay mà giữ chặt cổ tay cậu.
“Buông tay.”
“Anh buông tay thì tìm ai kết hôn với anh? Em nghĩ anh đi tìm quỷ hay An tiểu thư kết hôn sao?” Nhậm Mộ cau mày. Một đấm của Hạ Phong như muốn đánh chết anh… Anh chỉ nghĩ muốn trêu chọc bảo bối để người ta khẩn trương mà thôi, ai ngờ lại xuống tay ác như vậy.
Hạ Phong ngây người.
Nhậm Mộ thấy cậu không đi, liền lôi kéo cậu vào xe, sau đó đóng cửa xe lại.
“Thần Việt, cho anh một lý do”.
“Không có lý do.”
“Anh tự dưng bị đấm, dù sao em cũng phải giải thích chứ. Tỷ như là ghen hoặc là không tiếp thu được tin tức anh muốn cùng người khác kết hôn”.
Hạ Phong nhìn anh nói ra lời trái với lương tâm: “Không có”. Cậu cảm thấy đây không phải là ghen, thuần túy chỉ là dục vọng muốn giữ lấy lại phát tác mà thôi…
“Không có? Anh tin tưởng em không ghen,” Nhậm Mộ cười xấu xa, “mới là lạ”. Sau đó nhanh chóng đặt cậu dưới thân mình hôn cậu…
Lúc này, Nhậm Mộ chiếm hết ưu thế khiến anh vô cùng hưng phấn. Chỉ là thời gian quá ngắn, Hạ Phong lại mệt mỏi không có nhiều tinh lực đáp lại.
Hoan ái qua đi, Nhậm Mộ như một con mèo thỏa mãn liếm khóe miệng Hạ Phong, người phía dưới lại vung tay tát anh…
“Phía cha anh thì anh tính toán thế nào?” Hạ Phong hỏi. Khiến Trầm Chương từ nay về sau tuyệt hậu, lương tâm cậu cũng cắn rứt. Nhưng cậu còn không tốt bụng tới mức để họ Nhậm cưới vợ…
“Yên tâm, chỉ cần em còn sống anh nhất định giữ đúng đạo làm chồng”.
Có trời mới biết đạo là chồng là cái gì, nhưng Hạ Phong cảm thấy rất thoải mái (thế ra anh là vợ ạ =]]). 20 phút sau, máy bay cất cánh.
Nhìn máy bay càng ngày càng nhỏ, Hạ Phong duỗi thắt lưng, thở phào nhẹ nhõm. Rốt cục cũng có thể có được vài ngày thanh tịnh, cậu lập tức nghĩ đến một người, không phải Hàn Lăng mà là Tổ Ngạn Chi.
Thật lâu không có cùng Tổ Ngạn Chi đi uống rượu.