Cả văn phòng chỉ còn lại ba người.
“Tôi rất thích Thần Việt”. Hứa Hoa phát biểu đầu tiên, “Tuy vừa rồi có một chút kém với Vi Củng Nhiên nhưng cậu ta cũng tự có phong cách riêng của mình”.
Đạo diễn tuy không nói rõ muốn chọn Thần Việt nhưng trong lời nói đã biểu đạt nguyện vọng của mình. Tào Tuấn tựa lưng trên ghế, tựa hồ như đang chờ ông chủ Nhậm tỏ thái độ.
Nhậm Mộ nhấc chân lên bắt chéo, khoanh cánh tay, tựa hồ như đang chờ ông chủ Tào nói chuyện.
Rốt cục đạo diễn không chịu được hai ông chủ chơi trò đấu trí.
“Nếu như hai vị đều không có ý kiến gì thì tôi liền tự quyết định. Thần Việt sẽ là diễn viên chính trong [Tù đồ]”
“Không được”. Ông chủ Nhậm cắt lời Hứa Hoa.
Tào Tuấn và Hứa Hoa không hẹn mà cùng nhìn Nhậm Mộ, dường như vô cùng nghi ngờ quyết định của cậu ta, không khỏi lộ ra vẻ nghi ngờ.
Bị hai người nhìn như vậy, Nhậm Mộ đưa ra lý do: “So với Hàn Lăng, Thần Việt không có kinh nghiệm”.
“Tôi cảm thấy Thần Việt có thể đóng vai chính”. Tào Tuấn đưa ra lập trường của mình, “Bất kể là ngoại hình hay phong cách, Thần Việt đều phù hợp”.
“Tính đến doanh thu phòng vé mà nói, Hàn Lăng so với Thần Việt thì càng tốt hơn”. Đây là đòn quyết định của Nhậm Mộ, không có doanh thu thì cũng chỉ là nói suông, Mặc dù có đại đạo diễn Hứa Hoa bảo đảm nhưng nếu có ảnh đế làm bảo đảm thì sẽ càng đẹp hơn.
“Người mới xuất đạo sao đã có fan khắp nơi được? Chúng ta cần cho người mới một cơ hội” Tào Tuấn cười, “Hơn nữa, có Hứa đạo diễn, tôi vô cùng yên tâm”.
Ai cũng có lý của riêng mình, Hứa Hoa ngồi chính giữa lâm vào thế khó xử, tựa như mình đang đứng giữa hai luồng đạn, chạy về bên nào cũng có thể bỏ mình.
Bất quá, từ đáy lòng, ông cũng ở cùng chiến tuyến với Tào Tuấn.
Không có thuốc súng nhưng mùi khói thuốc đậm đặc vô cùng. Hai ông chủ không ai nói với ai lời nào, bầu không khí càng ngày càng lạnh lẽo.
“Hai vị không bằng hỏi ông chủ còn lại để quyết định đi”, cứ kéo dài như vậy cũng không có biện pháp, Hứa Hoa dứt khoát đẩy bóng sang cho ông chủ thứ ba, để cả ba vị quyết định.
“Ok, tôi không có ý kiến”. Nhậm Mộ buông tay.
“Được”. Tào Tuấn đứng lên, đi ra khỏi văn phòng.
Bàng Tùng chờ ở bên ngoài thấy Tào Tuấn đi ra thấy sắc mặt âm trầm cũng lờ mờ đoán được chuyện gì xảy ra. Hướng về phía Hạ Phong và Hàn Lăng lắc lắc tay nói: “Về trước đi, hai ngày nữa sẽ có thông báo”.
“Đi thôi”, Lý Khả Nhạc nói với Hàn Lăng.
Hạ Phong tựa người trên tường, nhìn Hàn Lăng đi càng ngày càng xa, ngón tay lại vô thức mà vỗ lên quần…
Hai ngày sau, truyền ra tin tức: Hàn Lăng và Thần Việt đều có thể là nam diễn viên chính số 1, về phần là ai trước mắt vẫn còn đang tranh cãi.
Hạ Phong nghe thấy tin tức này không nhịn được chạy đi hỏi Bàng Tùng.
Lúc ấy, Bàng Tùng đang bận rộn trong văn phòng, thấy cậu đến liền trêu chọc: “Ai da, rốt cục đứng ngồi không yên? Vừa rồi tôi còn nghĩ khi nào thì cậu nhấc mông tới hỏi tôi a!”
Hạ Phong đặt mông ngồi xuống: “Tôi ngồi không yên còn anh thì ngồi được?”
“Xú tiểu tử” Bàng Tùng khép lại văn kiện, tựa lưng trên ghế xoay buông thõng hai tay: “Lão đại muốn cậu làm nam chính số 1 nhưng ông chủ Nhậm của chúng ta lại thích Ảnh đế Hàn Lăng. Hai người vẫn đang tranh luận, ai cũng không chịu nhượng bộ!”
“Anh quả nhiên là người của ông chủ Tào”.
Bàng Tùng trợn mắt nhìn cậu, hỏi lại: “Vậy cậu là người của ai?”
“Tôi là người của China Era Entertainment”
“Bất kể là thế nào, nếu cậu không diễn được nam chính số 1 thì vẫn còn cái số 2. Đây là kịch bản, nhớ lấy”. Bàng Tùng đem kịch bản ném cho Hạ Phong.
Hạ Phong cầm lên nhìn một chút liền đặt lại lên bàn. Nhìn Bàng Tùng một hồi muốn hỏi chuyện bí mật cao tầng nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng ra hỏi.
Sau khi đi ra cậu liền đứng ở cửa thang máy chờ. Đem kịch bản vỗ nhè nhẹ lên bắm đùi của mình, nhìn số từ bãi gara ngầm lần lượt đi lên, rốt cục cũng ngừng lại.
‘Đinh’ một tiếng, cửa mở.
Cậu sửng sốt một chút, động tác vỗ đùi cũng ngừng lại, sau đó miễn cưỡng nở nụ cười.
Người trong thang máy nhìn thấy người đứng bên ngoài là Hạ Phong vẫn bộ mặt lạnh lùng như trước. Làm như không nhìn thấy, Hàn Lăng bước ra khỏi thang máy hướng về phía văn phòng của Bàng Tùng.
“Hàn Lăng”, Hạ Phong không nhịn được mà gọi anh.
Hàn Lăng quay đầu nhìn cậu một cái, lạnh lùng, sau đó xoay người rời đi.
Hạ Phong nhìn bóng lưng của anh, cắn răng.
Cửa thang máy mở liền đóng lại. Cậu đành phải chờ tiếp. Vài chục giây sau, cuối cùng cậu cũng vào được thang máy.
Đến tầng một, cửa vừa mở, Hạ Phong nhìn thấy Nhậm Mộ đeo kính râm, hai tay đút túi. Nhìn hắn mặt lạnh như băng Bắc Cực, Hạ Phong quyết định xem nhẹ hắn đi qua…
Nhậm Mộ làm như không phát hiện ra cậu, đi lên phía trước.
Kết quả, Hạ Phong đi đến Nhậm Mộ lập tức ngăn cản đường đi của cậu. Chân trái cản chân phải, chân phải cản chân trái. Hạ Phong hướng về bên phải, Nhậm Mộ liền đi về bên trái. Tới tới lui lui vài lần, rốt cục, cáu.
“Anh muốn làm gì?” Hạ Phong giận dữ mắng.
“Cậu muốn làm cái gì?” Nhậm Mộ cũng gầm lên.
Không hẹn mà cùng liếc nhau một cái.
“Tránh ra!”
“Cút ngay!” Nhậm Mộ lạnh lùng nói.
Tôi nhìn chằm chằm anh, anh nhìn chằm chằm tôi, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không ai chịu nhường ai bước nào. Hạ Phong nhìn chằm chằm người gần sát trước mặt mình, nắm tay lại.
Nhậm Mộ nhìn ánh mắt xinh đẹp của Thần Việt, đồng tử co rút lại. Loại ánh mắt quật cường này, rất quen thuộc…
“Cậu, rốt cuộc là–?” Nhậm Mộ đột nhiên dừng lại, không tiếp tục hỏi.
Hạ Phong cười giễu một tiếng sau đó bước qua.