Tôi quỳ rạp xuống, nước mắt lưng tròng, ngẩng lên nhìn Lưu Vân
- Hoàng thượng~
Hắn nhìn tôi có chút hoảng hồn. Hừ hừ, là hắn ép tôi sử dụng tuyệt chiêu, cái này sao có thể trách tôi chứ?
- Nô tỳ từ nhỏ phụ mẫu đã không còn, tự mình lang bạt đến giờ. Đây là lần đầu tiên có người cho nô tỳ một cảm giác tình thân. Nô tỳ không muốn họ ngay cả cảm giác ấy đều không còn. Nô tỳ khẩn cầu hoàng thượng, tác hợp cho Nhị ca của nô tỳ với Lam Đoá tỷ tỷ. Nô tỳ cầu xin người đó hoàng thượng~
Cứng không ăn được thì chắc chắn ăn được mềm. Nếu cả cứng cả mềm đều không ăn được, hắn chỉ có thể là bị bệnh thần kinh!!!
- Thục Nhi
- Hoàng Thượng~
Tôi triệt để tung chiêu, hắn cũng triệt để, bất lực
- Trẫm đồng ý với ngươi, nhưng trẫm có một điều kiện nho nhỏ
- Hoàng thượng nói đi
- Trẫm muốn ngươi làm thế nào để cho trẫm vui vẻ là được
Khụ, đầu óc đen tối chính thức bật chế độ hoạt động, tôi nhăn mặt
- Ngài không phải là muốn, nô tỳ....
Lưu Vân nhìn thấy vẻ mặt của tôi, liền biến sắc, ho khan hai tiếng
- Cầm kỳ thi hoạ, ngươi biết gì làm cái nấy, miễn sao làm cho trẫm cười, thì sau thị tẩm, trẫm liền phế ngươi luôn
Ây dà, làm cho Lưu Vân vui vẻ, sau đó lập tức đá tôi luôn? Chậc, cái này có gọi là, tình một đêm không vậy?
- Hoàng Thượng, điều kiện nhỏ như vậy thôi à? Ngài chắc chắn không muốn gì khác chứ?
Tôi theo thói quen lấy tay che ngực mình lại
- Ngươi nghĩ nhiều rồi
Lưu Vân ho khan hai tiếng, quả thực không dám nhìn thẳng vào tôi
Thục Nhi, những cái khác của cô tôi không dám khen, nhưng sao ngực cô lại phát triển đến quá mức đạt chuẩn như vậy?
- Nô tỳ đa tạ hoàng thượng
- Thục Nhi ngươi quả thực chưa bao giờ ham muốn chuyện này ha
Lưu Vân nhìn tôi cười, vẻ mặt có chút bất lực
Chứ không à. Mục tiêu lớn và vĩ đại của tôi là gì? Không phải đối với việc ngao du thiên hạ làm trọng tâm sao? Chôn chân ở chốn hoàng cung? Xin lỗi chứ với người tăng động như tôi thì quả thực tôi chịu không nổi
Sau khi vuốt đủ các thể loại từ cứng đến mềm thì bộ lông rồng này cuối cùng cũng mượt ra được một chút ít rồi
Tôi trở về phòng an ủi Lam Đoá, một canh giờ sau thì nhận được thánh chỉ của Hoàng Thượng, thông báo tôi mới là người thị tẩm, còn Lam Đoá là được ban hôn cho Trương Liêm tướng quân
Lam Đoá vui mừng chưa được bao lâu liền quay ra nhìn tôi
- Thục Nhi, muội cầu xin hoàng thượng giúp tỷ đúng không?
Tôi biết việc này sớm muộn cũng không giấu được Lam Đoá, cho nên tôi vội vã gật đầu
- Thục Nhi, ai cho muội làm thế? Muội làm thế này khiến tỷ rất áy náy. Tỷ thà làm thê thiếp của hoàng thượng chứ không đành lòng để muội vì tỷ mà hy sinh danh tiết như vậy
- Tỷ, giờ việc của tỷ là về nhà chuẩn bị thành thân, chuyện của muội, muội tự khắc có an bài
- Thục Nhi, tỷ xin lỗi
- Đâu phải lỗi của tỷ chứ, tỷ xin lỗi muội làm gì?
Tôi nắm chặt lấy tay Lam Đoá. Cuối cùng vị chị dâu này vẫn phải nhờ vào Lưu Vân mới có thể nắm chặt được. Chờ vào anh hai của tôi, thôi, nghĩ còn chẳng buồn nghĩ ý chứ đừng nói là làm
Lam Đoá về nhà được mấy ngày, tôi liền được Lưu Vân sắp xếp để chuẩn bị vào thị tẩm
Lời bàn tán xì xào nổi lên rất nhiều, Phủ Hạ Chí trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Nhất là cái tin đồn yêu quái. Họ còn bảo tôi ban ngày lấy thân xác của Thục Nhi, ban đêm liền hiện nguyên hình biến thành một cô gái xinh đẹp. Hoàng Thượng biết được nên mới lập tôi làm phi. Tôi cũng chỉ biết thở dài
Người vui nhất trong chuyện này đương nhiên là Thiên Minh. Ai không biết chứ tôi thì biết rất rõ thằng bé mong chờ thế nào việc Lưu Vân truyền tôi tới thị tẩm.
Tôi chỉ biết thở dài. Thôi, dù sao ước nguyện của nó hoàn thành được một nửa rồi
Điều đáng sợ nhất mà tôi nghĩ tới là toàn bộ quần áo đều phải cởi hết trong đêm thị tẩm. Trước không phải có phim như thế sao? Long Châu Truyền Kỳ, nói về thời nhà Thanh của Trung Quốc, đời vua Khang Hy thì phải. Tình tiết thì tôi không rõ lắm nhưng chị nữ chính hình như so với tôi cũng không mấy sai biệt lắm, cũng là gọi vào thị tẩm, nhưng mà về sau vẫn không cần làm phi, làm cái gì mà quan trông coi bút mực gì đó. Sau đêm nay tôi chắc cũng thế, nhưng mà thân phận của tôi với cô ấy khác nhau. Cô ấy là Chu Dịch Hoan, là cô công chúa cuối cùng của thời Minh, thông minh lanh lợi lại xinh đẹp. Tôi có gì? Đùa chứ cái thân xác này tôi còn không hiểu rõ thân phận của cô ấy, chỉ biết cô ấy là trẻ mồ côi, còn cái gì cũng đều không biết. Cô gái Thục Nhi này tính cách so với việc lang bạt ở bên ngoài có phần không tương đồng. Đáng lẽ là phải ranh ma chứ, sao lại dễ bị bắt nạt như vậy?
Tôi mặc dù có chút không hiểu lắm về cái cô Thục Nhi này nhưng mà thôi, duyên phận mà. Ông trời đã cho tôi nhập vào cô ấy nhất định phải có lý do
Căn phòng tĩnh mịch. Tôi ngồi sau rèm cửa quan sát động tĩnh phía bên ngoài. Cũng thật may là không phải cởi hết quần áo nếu không thì tôi ba mươi sáu kế chạy là thượng sách chứ không ở lại để làm miếng mồi ngon cho con rồng chết tiệt đó đâu. Đàn ông đối với phụ nữ khi ở trên giường, tắt điện đi là ai cũng như ai hết. Nhỡ đến lúc hắn nổi thú tính lên là tôi có chạy cũng không kịp
Lưu Vân bước vào, trên người vận thường phục, nhàn nhã ngồi xuống bàn
- Cầm kỳ thi hoạ, ngài chọn cái nào?
Lưu Vân nhấp chén rượu trên tay, khẽ nhấp môi cười mỉm một cái
- Trẫm không nghĩ ngươi tài hoa đến vậy đâu
Tôi hừ lạnh, bà đây chẳng qua đéo muốn thể hiện thôi nhé
- Ngươi muốn làm phi tần của trẫm hay sao?
- Vậy nô tỳ múa cho ngài xem
Gì chứ cái vấn đề múa thì tôi không chắc nhưng nhảy nhót tôi vẫn còn có điểm lợi hại chút. Với lại hắn ta làm sao nhìn ra là tôi đang nhảy hay múa chứ. Nhưng tôi không biết nên nhảy bài nào nữa, bởi vì những bài nhảy mà tôi học, nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng trong trường hợp này mà nhảy trước mặt Lưu Vân thì sẽ bị coi là quyến rũ hắn
- Ngươi đang múa bài gì cho trẫm xem vậy?
Tôi đơ người, chưa có múa mà
Tay tôi bắt đầu làm động tác, miệng tôi cũng lên tiếng hát theo phụ hoạ
"Ánh mắt ấy khiến trái tim run lạnh càng thêm bối rối,
Hãy nói hết những nghĩ suy trong lòng mình đi my boy,
Tell me now, tell me now,
Anh ơi em đây cũng đang mong chờ.
Ánh mắt lấp lánh sáng lên khi nhìn vào anh thôi đó,
Khẽ lén mái tóc rối đang bay nhẹ nhàng theo cơn gió,
Take It Slow, Take It Slow.
Nhưng sao em đây cứ đang mong chờ,
One, two, three, má em như nóng bừng,
cũng chỉ vì anh đó.
Từng nhịp từng nhịp chạm trái tim em.
Đừng vội chi chứ Take It Slow
Chậm lại thôi chứ đừng vội đâu
Em sẽ giữ mãi những phút giây, phút giây, phút giây.
Đừng vội chi chứ Take It Slow
So sorry sorry a
So sorry sorry a
Phút chốc bối rối, bỗng dưng anh nhẹ nhàng hôn lên má,
Con tim rung lên cứ đang nghẹn nhịp từng giây trôi qua,
Caught my eye, caught my eye.
Sao không gian yên tĩnh như ngừng lại.
Yeah!
One, two, three má em như nóng bừng,
ôi em phải làm sao?
Con tim em như đang muốn tan ra....
Đừng vội chi chứ Take It Slow
Chậm lại thôi chứ đừng vội đâu,
Em sẽ giữ mãi những phút giây, phút giây, phút giây.
Đừng vội chi chứ Take It Slow.
One, two, three má em như nóng bừng, cũng chỉ vì anh đó.
Đừng vội chi chứ Take It Slow
Chậm lại thôi chứ đừng vội đâu
Em sẽ giữ lại những phút giây, phút giây, phút giây.
Đừng vội chi chứ Take It Slow
So Sorry sorry a
So sorry sorry a
So sorry sorry a"*
Lưu Vân khuôn mặt hơi ngạc nhiên, có chút khó hiểu nhìn tôi, buông chén rượu xuống, càng ngày tiến lại gần tôi
Đại ca à, sau lưng em là giường đó, anh lại gần thế này, đệt không phải là
- Hình như ngươi hiểu nhầm ý của trẫm rồi
- Không có, không có hiểu lầm a
Hắn ôm lấy eo tôi, kéo tôi lại gần hắn. Đôi mắt hắn hơi nhướn lên, nhìn qua tấm vải che trên khuôn mặt tôi
- Ngươi rõ ràng muốn quyến rũ trẫm
Đấy, tôi nói có sai đâu. Tôi thấy bình thường, nhưng hắn đấy, rõ ràng nói tôi muốn quyến rũ hắn
- Mà bài mà ngươi hát, điệu múa mà ngươi múa, không phải là của Đại Lưu
- Nô tỳ nói nô tỳ đi theo một gia gia mà. Là của vị gia gia ấy dạy
- Lão già đó dạy ngươi đi câu dẫn nam nhân à?
Đệt, có à? Không có nha. Nhưng tôi thực không tìm ra bài hát nào nữa để mà nhảy ý chứ. Tôi đâu có thuộc bài nào hơn bài này đâu. Còn nữa. Tôi còn nửa thuộc nửa không, một nửa nhảy đúng bài, còn một nửa là tôi bịa ra nhảy đấy
- Hoàng thượng, nghe nô tỳ nói. Nô tỳ tuyệt đối không có ý gì hết, chỉ muốn hỏi, giao kèo của chúng ta vẫn còn tác dụng chứ?
Hắn cười mỉm, buông tôi ra rồi nói
- Xem biểu hiện của ngươi
Đệt, sao tôi có cảm giác bị hắn chơi xỏ vậy
Tôi bực tức dậm chân, tháo giày leo lên giường quấn chăn lại. Làm hắn vui à? Biết bao giờ hắn mới vui. Đệt sao tôi cảm thấy trí thông minh của mình sao lại đột nhiên kém tới mức thảm hại vậy chứ?
Lưu Vân thấy tôi không để ý tới hắn nữa liền nhếch mép cười nhẹ một tiếng,rót rượu tự ngồi uống sau đó đọc văn thư. Hắn dường như cũng không mấy quan tâm tới tôi lắm
Nhưng mà đề phòng vẫn hơn. Lưu Vân là con người thế nào tôi cũng không biết. Là hắn ngu thật hay là giả ngu, hay chỉ cố tình làm thế để tiếp cận tôi?
Lưu Vân đã nghĩ ra trò dùng tôi làm mồi nhử Hạ Quang, tại sao có thể ngu đến mức cái gì cũng đi hỏi tôi rồi làm theo tôi như thế
Đệt, não tôi bị úng nước hay sao mà giờ mới nghĩ ra vậy, thật là quá ngu rồi
Tôi quấn chăn nằm im trên giường nhìn Lưu Vân. Đệt sao có cảm giác tôi sắp bị ăn sạch từ đầu tới chân vậy?
Tôi ngồi dậy, khẽ rùng mình một cái. Lưu Vân vẫn đang ngồi đọc sách uống rượu, hoàn toàn chưa liếc lấy tôi một lần. Tôi thầm thở phào một hơi, miệng ngoáp dài một cái
Đêm nay tôi nghĩ giường là khó chiếm rồi, lập tức ôm gối xuống, nằm dưới đất
Thoải mái ghê, lâu lắm rồi không nằm ở dưới đất rồi. Tôi nhớ trước khi tôi xuyên không là vào đợt hè, khá nóng nực, thời tiết khó chịu. Gia đình tôi mỗi đêm liền lau sạch nền đá hoa sau đó nằm ngủ cho mát. Mặc dù hôm sau có chút nhức mỏi nhưng quả thực là thoải mái không chịu được
Tôi nằm lăn lăn một hồi, cuối cùng do mệt mỏi mà ngủ lúc nào không biết
(*) Lời bài hát Đừng Vội-LIME