Đại tẩu đương nhiên niềm nở đón tiếp tôi, kêu gia nhân nhanh chóng chuẩn bị phòng cho tôi
Cả ngày dài mệt mỏi nên tôi nhanh chóng ngủ trong tích tắc
Sáng sớm, không khí trong lành dịu mát. Tôi theo thói quen dậy từ sớm rồi xuống phòng bếp
Mọi người không cho tôi xuống phòng bếp, còn thì thầm to nhỏ về tôi
Tôi kéo một nô tỳ gần đó hỏi
· Hôm qua ta có gì làm mọi người bất mãn à
Tiểu nô tỳ đó gật, xong lại lắc
· Không phải sợ, kể ta xem rốt cuộc là có chuyện gì?
Nô tỳ đó e dè, cuối cùng cũng cất tiếng
· Tiểu thiếu gia nhà Mộ Dung hôm qua tới tìm Tiểu Chủ, náo loạn hết cả lên. Phu nhân bèn dẫn Mộ Dung công tử tới phòng tiểu chủ. Thấy Tiểu chủ ngủ ngon như vậy liền thở phào một hơi sau đó kêu mọi người nhẹ nhàng rời đi
Thôi xong rồi. Tin đồn, tin đồn. Còn nữa tôi cũng nói dối hắn là đi mua thuốc cho Lam Đoá. Thôi xong rồi, hắn biết rồi. Tôi chết chắc rồi
Tôi ngồi sụp xuống, bộ dạng bất lực
· Tiểu chủ không sao chứ
· Ta không sao. Nói với đại tẩu đừng lo lắng, ta đi tạ tội với hắn
Tôi đứng dậy định đi thì tiểu nô tỳ đó nói
· Mộ Dung công tử nói không cần tiểu chủ tới tạ tội, chỉ cần sau khi xuất cung tới Mộ Dung phủ là đầu bếp riêng cho công tử là được
Như thế càng không được. Cuộc sống tự do của tôi nhất quyết không được rơi vào tay hắn
Tôi về phòng, bắt đầu suy nghĩ qua một chút. Không làm đầu bếp cho tên nhóc đó thì Đại ca và Nhị Ca gặp nguy hiểm, còn làm đầu bếp cho hắn thì tôi mất tự do
Nhưng tôi không muốn họ vì tôi mà gặp nguy hiểm. Giờ người duy nhất giúp được tôi có lẽ là Lưu Vân. Nhưng cách duy nhất đó chính là ở trong cung lúc nào hay lúc đó. Cái đấy cũng đánh mất tự do của tôi
Tôi biết làm thế nào đây
Sau một hồi suy nghĩ đắn đo, cuối cùng tôi vẫn phải đến phủ Mộ Dung thương lượng với Mộ Dung Nam phong
· Ngươi đến làm nô tỳ hả? Đi cửa sau
Bọn nô tài nhà Mộ Dung nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, ra sức xua đuổi tôi
· Ta tìm công tử nhà ngươi. Báo với Mộ Dung Nam Phong có Thục Nhi cần gặp. Bảo ta đồng ý với thoả thuận của ngài ấy
· Bệnh thần kinh
Hắn đóng sập cửa vào, để tôi đứng bên ngoài. Hừ, xem chút nữa ai khúm núm trước ai
Tầm vài phút sau, cửa lại mở. Tên nô bộc bắt đầu ra, cúi lạy tôi
· Thục Nhi Tiểu Thư tha tội, tha tội. Tiểu nô biết tội, mạo phạm tiểu thư. Chỉ cầu tiểu thư đừng nói cho công tử. Tiểu nô còn mẹ già....
· Ngươi mau đứng dậy, có ai trách phạt ngươi đâu, với lại ta cũng không phải kẻ gây thù chuốc oán, không quản nhiều chuyện của nhà ngươi tới vậy
Tôi theo vị tiểu nô vào trong. Mộ Dung phủ không tính là lớn nhưng được bài trí rất gọn gàng sạch sẽ, nhìn rất mát mắt
· Tiểu thư, đây là phòng công tử
Tiểu nô nói rồi nhanh chóng lui ra
Tôi gõ cửa, thấy không có động tĩnh gì bèn gõ tiếp lần nữa. Định gõ tiếp lần thứ ba thì hắn mở cửa làm tôi suýt bổ nhào
Tên nhóc cười ma mị nhìn tôi. Đúng là tiểu thịt tươi trong truyền thuyết, nhưng tiếc là gu của tôi lại là đàn ông trưởng thành và có dư vị từng trải
Khụ, trừ Lưu Vân ra, cả Lưu Nhất Phong nữa
· Ngươi nói là ngươi đồng ý rồi
· Đồng ý rồi, nhưng nô tỳ nhắc trước, nô tỳ không phải người làm nhà ngài. Nô tỳ muốn như một người làm công ăn lương, làm bốn canh giờ một ngày. Hai canh giờ buổi sáng và hai canh giờ buổi tối. Làm thêm thì có thưởng, cuối tháng phát lương, lễ tết đều được nghỉ, đầu tháng tư hằng năm được nghỉ lễ bảy ngày để ra ngoài thăm thú. Sáng đi, tối về nhà
· Làm gì có cái lý đấy?
· Có. Nô tỳ đặt ra. Giờ công tử có thể lựa chọn, một là viết đơn cam kết có điểm chỉ, thời gian làm là vĩnh viễn, hai là chuyện này chấm dứt tại đây
· Ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử?
· Thế thì thôi. Dù sao thì họ với nô tỳ cũng không có cái gì gọi là dòng máu hết
Tôi bước đi, hắn nhanh chóng kéo tôi lại
· Ta đồng ý với ngươi
Tôi lôi hai tờ đơn đã viết sẵn ra đưa cho hắn một bản
· Công tử đọc nếu không có vấn đề gì thì điểm chỉ vào
Hắn đọc qua tờ đơn mà tôi đưa cho, miệng nhếch lên một đường cong hoàn mỹ
· Lần đầu tiên ta thấy có người, chỉ là một tờ giấy lại viết đến chi tiết như vậy
· Không có gì thì điểm chỉ
· Ngươi sẽ không lật lọng chứ?
· Mỗi người một tờ, nô tỳ lật lọng cũng khó có khả năng. Công tử có điểm chỉ hay không?
Dấu vân tay đỏ tươi được in dấu trên trang giấy, thông báo việc tôi phải vĩnh viễn làm nô bộc cho tên nhóc đó từ ngày tôi xuất cung cho tới suốt đời
Tôi nhét tờ giấy vào ngực áo
· Nô tỳ không hiểu tại sao có bao nhiêu trù nghệ như thế, công tử lại chọn nô tỳ?
· Tại vì ta thích....thích những món ăn của ngươi
· Người khác làm còn ngon hơn nô tỳ
· Nhưng ta vẫn thích
· Công tử muốn diệt nô tỳ thì đúng hơn
Tôi lè lưỡi với tên nhóc đó rồi đi không ngoảnh đầu trở lại. Chưa đi được nổi mười bước liền bị kéo lại
· Ngươi đừng có liên hệ với hoàng thất nhiều
· Tiếc là nô tỳ có liên hệ rồi
Tôi nói, luôn tiện gỡ tay tên nhóc đó ra. Các cụ nói tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu quả không sai tí nào. Gỡ mãi không ra thế này
· Một là ngài buông ra, hai là nô tỳ... nô tỳ
· Ngươi sao?
· Không làm nữa, đơn phương huỷ bỏ. Nô tỳ nói nô tỳ không phải người làm nhà công tử, nô tỳ có tự do của bản thân. Vì vậy, có quyền đơn phương xé bỏ tờ giấy này
· Ngươi dám
Nam Phong càng bóp càng mạnh tay khiến cổ tay tôi như sắp gãy ra đến nơi
· Nô tỳ có gì mà không dám chứ? Đến giường của Hoàng thượng còn dám trèo lên rồi, thử hỏi có gì to tát hơn thế không?
Tên nhóc đó cuối cùng cũng bình ổn lại, thả tay tôi ra. Tôi nắn nắn cổ tay mình, cũng chỉ đỏ tấy lên một chút, chứ không bị trật khớp
· Ngươi đúng là gì cũng dám làm, ngay cả chuyện này cũng dám nói ra
Tôi liếc nhìn tên nhóc đang cố tỏ ra bình tĩnh nhưng chẳng dám nhìn thẳng vào mặt tôi, tôi liền biết lỡ miệng rồi. Nam nhi thời kỳ này nếu không phải dạng lăng nhăng, chỉ cần chưa nếm qua tư vị đàn bà thì mặt đứa nào đứa nấy, chỉ cần nhắc tới chuyện này thôi, dù là từ ngữ trong sáng thì mặt cũng đỏ như gấc chín. Nhất là người nói câu này lại là nữ nhi. Đùa chứ đàn ông con trai thì nói được, đàn bà con gái tôi đây nói ra thì là bại hoại thuần phong mỹ tục
Thôi, cũng chịu vậy, dù sao bà đây không có ý định lấy chồng, quản nhiều mấy chuyện đấy làm gì
Sau sự việc ngày hôm đó, tôi đến nhà nhị ca xin lỗi rồi nhanh chóng thu dọn đồ xuất cung sớm
Lam Đoá khuyên tôi chẳng mấy khi được xuất cung thì ở lại đến hết kỳ hạn rồi về. Nhưng tôi chẳng còn thời gian mà quan tâm tới cái kỳ hạn đó ấy chứ. Lưu Vân nói tôi muốn đi bao lâu cũng được, cho nên căn bản không có cái gì gọi là kỳ hạn hết