Khi nhận lấy phong thư từ tôi, Lam Đoá đã mắt tròn mắt dẹt, sau đó nhìn tôi cười cười
- Tiểu Thục, muội có người trong lòng?
Tôi suýt bật cười thành tiếng, cũng không dám tiết lộ nhiều bèn cười cười tỏ vẻ ngượng nghịu
- y dà, dù sao nói tỷ cũng không biết. Mau chuyển giúp thư này cho Tường công công giúp muội đi
- Tiểu Thục à, muội hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, làm việc gì cũng phải cẩn trọng nhớ chưa?
Cái việc này là tên đó bảo tôi đi làm đó, được chưa
- Vâng, muội biết rồi
Sau khi giao thư cho Lam Đoá, tôi trở lại thư phòng, dọn dẹp qua một chút, chờ Thiên Minh học xong sẽ qua dạy chữ cho tôi
Nhưng Thiên Minh còn chưa qua, Hoàng thượng lại tới rồi
Lưu Vân mang bộ dạng không mấy thoải mái bước vào thư phòng, tôi liền biết ý mà đóng cửa lại
- Hôm nay ngài bị Hạ Thừa Tướng chèn ép?
- Nạn dân ở phía nam gặp hạn hán, trẫm muốn chở lương thực xuống phía Nam, hắn cứ khăng khăng muốn xây tường thành, nhập lương thực xung kho quân lương, không chịu tuân theo ý chỉ của trẫm
- Bình thường nếu không phải muốn cùng nhau chia lợi ích thì sẽ không có chuyện đấy xảy ra. Theo nô tỳ ngài cứ quyết điều lương thực xuống phía Nam. Chuyện nạn dân là chuyện trước mắt, còn chuyện xây thành sớm muộn gì cũng sẽ làm, chẳng qua là không phải bây giờ thôi
- Hắn nói y hệt như ngươi, chẳng qua là ngược lại thôi
- Nếu ngài làm theo ý bọn chúng, nhân dân sẽ coi ngài trở thành vị vua lãnh khốc vô tình. Nhiễu loạn lòng dân, như vậy sẽ dễ khiến chính quyền lung lay. Dân là thứ yếu. Dân đồng lòng quốc gia mới vững mạnh
- Ta không thể ngờ một nữ tử như ngươi lại nói với ta những điều như thế
- Trước giờ hoàng đế trị quốc, nếu không hiểu rõ lòng dân, chỉ biết củng cố quân trang, triều đại đó không bao giờ được bền lâu.
- Một nữ tử phụ mẫu mất sớm lại không hề được học hành như ngươi, ngươi làm sao biết được những điều này?
- Nô tỳ đi theo một gia gia, nghe ông ấy kể khá nhiều chuyện
Tôi lúng túng bịa chuyện, vân vê đầu ngón tay
Lưu Vân cũng không quá để ý đến tôi nữa
- Bên phía Hạ Quang nhất định sẽ đẩy nhanh phía ngươi. Thục Nhi ngươi có dám hi sinh thân mình vì trẫm không?
- Nếu nô tỳ đã nói không, nô tỳ chắc chắn vẫn sẽ hoàn thành mọi việc một cách suôn sẻ, xin Hoàng Thượng yên tâm
- Ta biết ngươi nhất định có cách
Lưu Vân cười quỷ mị nhìn tôi, cũng không nói gì nữa
Hôm sau, quả thật tôi nhận được một bức thư nữa từ Hạ Quang. Tôi đem đến cho Lưu Vân
- Hạ Quang muốn ta đem ngươi ra khỏi cung để tiện bề gặp hắn
- Chậc, quả thật không sai. Nhưng mà hoàng thượng, ngài đem ta ra khỏi cung, liệu ngài có nguy hiểm gì không?
- Ta sẽ đem theo thị vệ, ta không tin vào thời điểm này hắn dám làm gì với ta. Nếu hắn dám làm, mọi nghi ngờ sẽ dồn về phía hắn
- Cho nên ý hoàng thượng là Hạ Quang sẽ ra tay từ phía của nô tỳ?
- Ta chắc chắn hắn sẽ không gây nguy hiểm gì cho ngươi đâu vì hắn biết ngươi còn có vài điểm có thể lợi dụng được, có chăng chỉ là...
Lưu Vân nói đến đấy tôi liền hiểu được rồi, bèn xua xua tay tỏ ý đã hiểu.
- Tình hình bây giờ không rõ ràng cho lắm, xuất cung đã rồi tuỳ cơ ứng biến
- Bỏ lỡ việc triều cương, Hạ thừa tướng nhất định sau khi hoàng thượng về sẽ ép ngài phải thuận theo hắn. Là một đấng minh quân, ngài biết mình nên làm gì, không nên làm gì
- Việc này không cần ngươi phải nhắc
Truớc khi xuất cung lưu vân để cho tôi mấy ngày chuẩn bị đồ đạc. Tôi chạy đến thái y viện hỏi xin vài liều thuốc gây mê hoại nặng nhất. Thái Y không nói gì, chỉ nghe ý chỉ của hoàng thượng là tôi muốn lấy cái gì không được thắc mắc hỏi nhiều, cứ đưa cho tôi là được.
Tôi cũng đến quân doanh, hỏi xin mấy cái phi tiêu. Tướng quân Trương ban đầu thấy tôi có chút dè bỉu nhưng khi thấy tôi ném xong phi tiều liền ngoan ngoãn cung cấp phi tiêu cho tôi
Gì chứ mấy cái trò này là tôi giỏi nhất đấy, mấy lần vác cả đống quà của người ta về rồi
Tôi là con gái, hiện tại một chút võ công cũng không có, chỉ có công phu trèo tường vỡi ném phi tiêu là giỏi thôi. Cho nên kiểu gì cung phải đề phòng trước
Lưu Vân cố gắng chống cự bên phía Hạ thừa tướng được mấy ngày, tôi phía bên này cũng chuẩn bị xong mọi thứ, sẵn sàng xuất cung
Trên xe ngựa tiến ra khỏi cung, Lưu Vân mặc một bộ trang phục bình dị, đang nhắm mắt dưỡng thần. Tôi thì không quá chú ý đến hắn, chỉ tập trunng đến khung cảnh ngoài cửa xe
Đây là lần đầu tiên khi tôi xuyên không được chiêm ngưỡng kinh thành thời cổ đại, trong lòng có chút cảm thán vài phần. Nếu không có nhờ sự việc lần này thì lần đầu tiên đến đây của tôi có lẽ là sẽ xảy ra vào 3,4 năm sau
- Ngươi có vẻ khá thích thú
- Ai chẳng thích chốn phồn hoa náo nhiệt. Ngài không thích sao?
- Từ khi lên làm vua, trẫm là lần đầu tiên xuất cung vi hành
- Nô tỳ từ khi vào cung tới nay, đây cũng là lần đầu tiên được tới kinh thành
Lưu Vân chăm chú nhìn tôi, định nói gì đó rồi lại thôi
Xe ngựa dừng lại tại một quán trọ. Tôi bước xuống xe, quay ra đỡ Lưu Vân xuống
Vị tiểu nhị niềm nở tiếp đón
- Công tử gia, thiếu phu nhân, hoan nghênh đại giá quang lâm
Tôi cười gượng
- Ta chỉ là nha đầu thôi, đây là chủ tử của ta
Chắc tại tôi và Lưu Vân cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa cho nên hắn mới có đôi chút hiểu lầm như vậy
- Nha đầu nhà ta thân thể yếu ớt, ta đưa lên đây mong tìm được cách chữa bệnh cho tiểu nha đầu này
Tôi trừng mắt, ốm yếu cái đầu nhà ngươi!!!
Vị tiểu nhị cảm thán, còn tôi thì nén bi thương. Được rồi, là do tôi ốm yếu, hoàng thượng là vua một nước, hoàng thượng nói gì cũng đúng hết
Tôi ngồi dựa người vào vị tướng quân họ Trương bên cạnh. Tiểu Trương còn chưa thành gia lập thất, thấy tôi tỏ ra thân mật như vậy liền đồng thời xấu hổ cùng khó chịu. Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, nháy mắt một chút. Tiểu Trương cũng không phải quá ngốc, thấy tôi làm vậy hẳn là có nguyên nhân nên cũng im lặng không nói gì
Lưu Vân nhìn tôi, tôi lè lưỡi, hắn lập tức cau mày nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Tôi hừ lạnh tỏ vẻ đắc ý. Ai bảo ngươi nói ta yếu ớt. Được, ta yếu ớt cho ngươi coi
Món ăn trên bàn được bày lên. Dù không phải cao lương mỹ vị nhưng là lần đầu tiên tôi ăn một bữa to như vậy cũng không khỏi cảm thán
Nhưng tôi với Lưu Vân một mâm, điều này cũng không logic đi, nhìn rõ ràng là rất kỳ quặc. Ai đời nô tỳ ngồi chung với chủ tử bao giờ, mà hơn nữa còn một mình tôi được ngồi, những người khác đều bị lùa ra mâm sau. Ai không mù đều nhìn ra đây rõ ràng là đang thiên vị tôi!!!
Tôi ho khù khụ nhìn Lưu Vân nhỏ giọng nói
- Công tử, nô tỳ muốn ra ngồi với đám tiểu Trương
Lưu Vân đang nâng ly rượu liền nheo mắt nhìn tôi, tôi liền ý thức được, đem cái ý nghĩ đó nhịn xuống
Tôi cẩn trọng gắp thức ăn cho vào miệng, ngon thì có ngon nhưng mà sao tôi cảm thấy khó nuốt thế nhỉ?
Ngẩng đầu lên, hắn rõ ràng là đang nhìn tôi
- Sao, ngươi muốn uống?
Hắn thấy tôi nhìn hắn bè nhỏ giọng
- Dạ, nô tỳ không dám, vẫn là để nô tỳ xuống..
- Thức ăn không hợp khẩu vị ngươi?
- Dạ không phải đâu ạ
Nội tâm tôi khóc một dòng sông. Huhu, gặp quỷ rồi
Thế là tôi hôm nay rõ ràng là ăn ít hơn thường ngày rất nhiều. Mặc dù bụng tôi rất là nhiều chỗ trống nhưng không hiểu sao vẫn không thể nuốt trôi mớ cao lương mỹ vị này xuống bụng
Tôi dừng đũa, thế là ăn xong
Lưu Vân vẫn nhâm nhi chén rượu trong tay, quay ra nhìn tôi đang xoa xoa cái bụng tròn bèn hỏi
- Ngươi có ý với Trương tướng quân?
Mặt tôi đầy hắc tuyến. Chậc, đại ca có tý logic gì không vậy, mới gặp có một hai lần mà cho rằng tôi có ý với tiểu Trương?
- Hoàng thượng, người là hiểu lầm rồi, nô tỳ không phải như thế
- Trước đây ngươi rõ ràng có từng gặp Hạ Quang, còn si tình với hắn ta, ngươi còn nói ngươi không biết hắn?
- Nô tỳ từ khi ngã tới nay đã không còn nhớ gì hết
Không khí tranh cãi vừa diễn ra, liền nhường chỗ cho khoảng không im lặng. Tôi liền cảm thán cái cô Thục Nhi này, thích ai không thích, sao lại nhây vào cái tên Hạ Quang này chứ. Hóa ra cái tên chết tiệt ấy là lý do cô phải chết. Thục nhi, gia đây đến báo thù giúp cô đây
- Ta nhất thời kích động, quên mất là ngươi vừa xảy ra chuyện đau lòng
- Dạ nô tỳ không sao đâu ạ
Nếu không phải hắn ta nói, tôi còn không biết Thục Nhi rốt cuộc vì ai mà ra nông nỗi này. Hóa ra là do tên Hạ Quang chết tiệt kia. Thù cũ nợ mới, bà đây phải tính sổ hết với ngươi!!!
Khuôn mặt tôi hiện tại tràn ngập ý chí chiên đấu. Lưu Vân cũng không hiểu sao tôi biến thành như thế nên cứ thế dùng cho xong bữa của mình