Đương nhiên tôi cũng nghĩ đến việc khóc nháo, nhưng hoàng thượng vừa ban lệnh mới, nếu không có chuyện cấp báo, hét to nơi tẩm cung của Hoàng thượng là phạm tội khi quân, có khả năng sẽ bị…
Tại sao cuộc đời tôi lúc nào cũng trôi theo hướng bi quan thế nhỉ? Lúc không muốn gặp hắn lại cứ tới, lúc muốn gặp hắn hắn lại cấm cửa tôi là thế nào?
Tôi đem chuyện này nói với Thiên Minh, Thiên Minh cũng nói dạo này rất khó gặp Lưu Vân nên khả năng là không giúp được tôi gì cả
Có lẽ việc triều chính dạo này rối ren hơi nhiều. Trong cung bàn tán vào ra, nói Tiên hoàng trước đây để lại cho Lưu Vân một mớ hỗn độn, muốn ổn định triều cương, e rằng phải đợi tới khoa cử vào mùa xuân năm sau
Khoa cử được tổ chức hai năm một lần, nếu không phải Lưu Vân năm nay đăng cơ lại không trúng năm tổ chức khoa cử thì có lẽ bộ máy này đã sớm bị thanh lọc rồi
Chậc, hoá ra lần đấy hắn hỏi tôi căn bản chính là thăm dò trí thông minh của tôi chứ không phải hỏi ý kiến. Còn chứng cứ thì có lẽ hắn sớm đã quyết định nên xử lý thế nào rồi
Hơn nữa, tôi nghe Tiểu Trương nói hoàng thượng điều một đội cấm vệ quân ra ngoài cung chẳng biết để làm gì, chỉ nói việc này là bí mật. Tiểu Trương nghĩ nói cho tôi không vấn đề gì nên mới nói cho tôi biết
Thôi chẳng cần đoán, khẳng định là đi tìm thêm chứng cứ rồi
Bắc Thành nghe Tiểu Trương nói là tạm thời ổn định, Đại ca cũng đã về nhà rồi. Tốt, như thế tôi chẳng cần phải đi tìm Lưu Vân làm gì nữa
Công việc làm nô tỳ của tôi vẫn quẩn quanh như vậy, sáng dậy sớm đun nước pha trà, quét tước dọn dẹp, chiều đến khi Thiên Minh học xong đến dạy chữ cho tôi
Học lâu như vậy, tôi cũng đã biết rất nhiều chữ, thi thoảng ngẫu hứng còn có thể đối đáp lại với Thiên Minh. Tên nhóc đó nói phải học thật chăm chỉ vì dường như sắp không còn gì để dạy tôi nữa rồi
Tính ra loại học trò như tôi cũng được coi là thông minh đấy chứ
Buổi tối, tôi sẽ dành thời gian để chăm chỉ luyện chữ, vì vậy các nét chữ cũng đã mềm mại hơn nhiều
Cuộc sống trôi qua rất nhàm chán và vô vị, khiến tôi còn chẳng để ý đến thời gian, chẳng mấy chốc mà tới mùa đông
Lúc tôi còn chưa định hình được thì vừa mới hôm trước còn man mát dễ chịu, đến sáng hôm sau đã phải mặc thêm một lớp áo rồi
Thời tiết thời cổ đại rất trong lành, nhiệt độ cũng tương đối thấp. Nếu như mùa hè thì có vẻ mát mẻ, nhưng mùa đông có thể nói là lạnh đến thấu xương
Tôi vẫn là tội nghiệp cho mấy chị nô tỳ giặt giũ với mấy bác đầu bếp. Thời tiết như thế này đừng nói là đụng đến nước, ra ngoài thôi đã thấy khó chịu rồi. Bình thường nếu như đến mùa này, trừ khi phải đi làm, tôi sẽ quấn như một con sâu ở phòng trọ, máy tính sẽ mở một vài bản nhạc phim của Trương Kiệt, Trương Bích Thần hay xem mấy bộ phim có dàn cast toàn nam. Ôi cái mùa này mà nghe bài Lạnh Lẽo của Trương Bích Thần thì hợp phải biết
líang líang yèsè wèi nǐ sīnìan chénghé
hùa zùo chūnní hēhùzhe wǒ
[Bóng đêm lạnh vì nỗi tưởng niệm của người thành sông
Hóa thành bùn xuân che chở ta]
Ôi, lạnh~
Thời tiết càng ngày càng lạnh dần, nghe nói đến hoàng thượng lên thượng triều phải đem theo một chiếc chăn ấm
- Tỷ tỷ
Tôi vừa mới “chôm” được cái lò sưởi bên chỗ Lưu công công về, tâm tình vừa vui vẻ một lúc thì nghe được tiếng gọi lảnh lót của Thiên Minh
Tôi chạy ra kéo kéo tay Thiên Minh
- Mau vào trong, mau vào trong
Thiên Minh ngồi an toạ trên ghế, tôi lấy hai tay mình xoa xoa tay thằng bé, thi thoảng còn hà hơi
- Thời tiết này đệ không cần phải tới đây dạy học cho tỷ. Nhỡ đệ bị cảm thì làm thế nào
- Đến chơi thì được chứ tỷ tỷ?
Tôi vẫn tiếp tục xoa tay cho thằng bé rồi nói
- Hạn chế đến. Mùa này đệ ở trong phòng là tốt nhất
- Nhưng tỷ vẫn phải ra ngoài làm việc còn gì?
- Tỷ khác, đệ còn nhỏ đương nhiên là khác rồi
Tôi bế thằng bé lên giường đắp chăn cho ấm, sau đó kể chuyện cho thằng bé. Giường ấm áp cộng với tác động của lò sưởi nên thằng bé ngủ lúc nào không biết
Tôi bước xuống giường, chỉnh lại chăn cho thằng bé, sau đó ra ngoài
Gió lùa vào phòng, một luồng gió vô cùng lạnh lẽo. Tôi choàng thêm áo choàng, định bụng đi lấy thêm một cái chăn nữa đắp cho thằng bé, thì ngoài trời, từng bọt trắng xoá rơi lộp độp xuống sân
Quê tôi là một vùng gần biển, lại còn là vùng nhiệt đới, mùa hè không quá nóng, mùa đông cũng không quá lạnh, cho nên gần như chưa bao giờ được nhìn thấy tuyết rơi, chân thực và sống động như vậy
Tôi giơ tay ra, một hạt tuyết trắng xoá rơi vào tay, lạnh buốt
Tôi xuống phòng may mặc, xin ít vải bỏ đi. Họ ban đầu thấy hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng kêu tôi tự lấy đi
Tôi chọn mấy mảnh to to, có màu sắc tương đương, sau đó ướm tay mình lên mép vải, dùng phấn vạch một đường, rồi cứ theo nét như vậy cắt ra
Mang về phòng, Thiên Minh vẫn đang ngủ. Tôi đắp thêm một cái chăn nữa, rồi bắt đầu công cuộc khâu bao tay cho mình
Từ lâu cái tôi đã muốn làm người tuyết rồi nhưng hoàn toàn không có khả năng. Cho đến hôm nay thì đúng là mộng tưởng thành thật rồi
Thiên Minh cuối cùng cũng tỉnh dậy, ngồi xuống ghế nhìn tôi chăm chú
- Tỷ tỷ, đây là cái gì?
- Là bao tay vải. Vì không có len nên tỷ làm tạm cái này, chút nữa có thể ra nghịch tuyết
- Tuyết rơi rồi à tỷ?
Tôi gật đầu một cái nhìn Thiên Minh, thằng bé có vẻ không hứng thú với trò này lắm, chỉ chăm chú vào cái bao tay của tôi
Tôi đi bao tay của mình sau khi khâu xong vào, giơ giơ bàn tay nhìn Thiên Minh
Muốn một đôi như thế này không?
Thằng bé gật đầu một cái. Tôi mặc thêm đồ vào cho thằng bé rồi dắt nó với phòng may mặc, nói qua cho thợ ở đây một chút về cách làm bao tay, rồi đưa thằng bé đi chọn vải, đo bao tay
Làm cái này không tốn quá nhiều thời gian, đợi khoảng một lúc thì đã có đôi bao tay mới cho Thiên Minh rồi
Tuyết lúc này cũng đã rơi khá dày, thành một lớp đủ để chúng tôi chơi ném tuyết
Tôi với Thiên Minh chơi khá vui, chạy nhảy nhiều nóng đến nỗi phải cởi lớp áo choàng ra. Không để ý, hoàng thượng đến từ bao giờ, chỉ biết sau một phút lỡ tay, tôi đã ném tuyết lên vai hoàng thượng
Lưu Vân chết tiệt, không kiếm hắn hắn tới đây làm gì chứ?
- Hoàng thượng tha tội
Một cục tuyết ném vào người tôi, ngẩng đầu đã thấy Lưu Vân cầm thêm một cục tuyết khác
- Đồ nhỏ nhen
Tôi vơ tròn một nắm tuyết, ném thẳng vào người Lưu Vân, Lưu Vân cũng không phải dạng vừa, ném thẳng vào mặt tôi
Tuyết lạnh tới thấu xương, tôi hắt xì một cái, đem tuyết trên mặt vuốt xuống rồi ném vào người hắn
Ba người chúng tôi chơi rất vui vẻ, dường như khoảng cách giữa nô tỳ với Hoàng Thượng, căn bản chỉ cách nhau một đoạn khá nhỏ thôi
- Ngươi trước đây muốn gặp trẫm là muốn nói gì?
Chuyện xảy ra cũng được hơn một tháng, tôi không biết giờ hắn hỏi còn có tác dụng gì
Tôi khịt khịt mũi, nhìn Thiên Minh đang nặn người tuyết đằng kia rồi nói
- Hỏi về đại ca của nô tỳ, Trương Nam tướng quân.
Lưu Vân gật đầu một cái
- Thời kỳ đấy Thành Bắc rối ren, xảy ra giao tranh khá nhiều, nhân dân lầm than. Cũng may có Trương Nam tướng quân, vừa giải trừ được mối lo giặc xâm lăng, vừa giúp trẫm trấn an lòng dân, vì vậy lâu như vậy cũng không có gửi thư, để ngươi lo lắng rồi. Với lại bên nhà Mộ Dung gây sức ép quá nhiều, Trẫm cũng không có cách nào gặp ngươi
- Hoàng thượng có lý do của hoàng thượng, giải thích cho nô tỳ làm gì
- Trẫm…
Một khoảng không im lặng, Lưu Vân cũng không nói gì
- Ngươi có từng nghĩ qua việc thành thân, sinh hài tử không?
- Không có. Nam nhân là thứ phụ bạc, sủng được một thời gian liền nạp thê thiếp. Nô tỳ căn bản không tiếp thu được
- Nam Nhân thì có quyền nạp thê thiếp, nữ nhân chỉ có thể chịu đựng, không được phản bác
- Không công bằng, một chút cũng không công bằng. Nam nhân là con người, nữ nhân cũng là con người. Nam nhân có hỷ nộ ái ố, nữ nhân chẳng lẽ không có sao? Nam nhân mấy người tự coi mình là đúng, đã bao giờ mấy người hỏi qua cảm xúc của nữ nhân chưa?
- Trẫm nói ngươi quản cho tốt cái miệng của mình, nhưng dường như ngươi làm không nổi
Tôi bịt miệng, dường như biết mình lại lỡ lời. Tư tưởng của thời kỳ này vẫn còn cổ hủ, nam nữ không bình đẳng. Tôi lại nói chuyện này ra, còn chưa bị soi cho tróc xương còn là may
- Hoàng thượng tha tội
Tôi cúi đầu, chỉ nghe thấy tiếng cười nhẹ của Lưu Vân
- Mặc dù rất khó chấp nhận, nhưng dường như trẫm đã quen với ngươi của hiện tại rồi. Đại tiểu thư tới từ một ngàn năm sau, nơi mà ngươi sống cũng có tư tưởng phóng khoáng thật đấy
Tôi giật mình quay ra. Tôi nhớ là tôi chưa từng mở miệng nói với thanh niên chết bầm này tôi là xuyên không tới đây. Là ai nói? Lưu Nhất Phong, hay Thái Hậu?
- Hoàng Thượng đang nói gì, nô tỳ nghe không hiểu lắm
- Thực ra trẫm cũng rất tò mò, rốt cuộc là ngươi giả điên hay điên thật, trí thông minh của ngươi tại sao đến giờ mới được bộc lộ. Rốt cuộc những điều ngươi nói hôm say ấy là mượn rượu để nói hay là một câu chuyện do vị gia gia nào đó truyền lại. Nhưng những việc ngươi làm, trẫm quả thực nghĩ là ngươi nói thật
Chết tiệt, hoá ra là cái miệng quạ thối của tôi à?
- Hoàng Thượng nghĩ nhiều rồi
- Thế ngươi yêu thích tự do như vậy, tại sao lại vào cung?
- Nô tỳ…
Có trời mới biết cô nô tỳ Thục Nhi này rốt cuộc vào cung để làm gì. Dùng nhan sắc để quyến rũ hoàng thượng? Thôi đi cũng phải biết lượng sức mình chứ
- Trẫm hỏi thái y viện, hắn nói sáu tháng trước ngươi bị ngã đập đầu. Dù bắt mạch của ngươi rất bình thường nhưng trong cung đồn đại ngươi hay nói lung tung, bị điên. Trẫm hỏi ngươi, có phải lúc đó Thục Nhi thật đã chết, thay vào đó là linh hồn ngươi thế thân?
Cái miệng quạ của tôi không biết khi say đã nói cái khỉ gió gì mà lại để Lưu Vân phát hiện ra chuyện này nữa không biết
- Hoàng thượng, chỗ này không tiện nói chuyện. Đến tẩm cung của ngài, ta kể cho ngài nghe
Tôi đứng dậy, chạy đến chỗ Thiên Minh
- Lạnh không?
- Lạnh, nhưng vui lắm
Tôi xoa xoa tay thằng bé, vừa hà hơi vừa nói
- Giờ đệ về tẩm cung của đệ nghỉ ngơi nhé, chơi nhiều ngoài tuyết sẽ bệnh đấy
Thiên Minh gật gật, tôi khoác áo choàng vào cho thằng bé. Thiên Minh mặc xong áo choàng liền quay ra vẫy vẫy tay với tôi
- Tạm biệt tỷ tỷ
Tôi gật đầu, cũng vẫy vẫy tay tạm biệt với nó
- Tay Thiên Minh đang mang cái gì?
- Là bao tay, nếu hoàng thượng thích, nô tỳ đã hướng dẫn cho thợ may ở phòng y phục rồi. Họ có thể may cho ngài. Bao tay vải này dùng không được ấm lắm nhưng nghịch tuyết ngoài trời thì cái thứ này là thích hợp nhất
Tôi tháo bao tay ướt nhẹp vì tuyết ra nhét vào trong ống tay áo rồi nói
- Hoàng Thượng mau vào trong, bảo toàn long thể