Trần Trừng đi ô tô suốt đêm để về, tuy nói rằng thành phố kế bên cũng có mưa, nhưng không lớn như ở đây, vừa xuống xe đã bị nước mưa làm ướt cả giày.
Cái ô cô cầm theo liền bị gió thổi xốc đi, thậm chí còn gãy luôn
Bởi vì mưa quá lớn khiến đường bị ngập, ngay cả xe chạy về nội thành cũng không có, cho nên đành phải ngồi chờ ở bến xe, chỉ có một chiếc đèn lâu năm đã có dấu hiệu bị hỏng, cùng với một người đang vệ sinh, quét tước ở gần đó.
Với trận mưa này, mùa hè đã hoàn toàn kết thúc, chỉ có chút không khí của mùa thu tiêu điều.
Thật ra cô có thể gọi Từ Thiến Diệp tới đón, nhưng cô không muốn làm phiền người khác, cho dù người này có là bạn tốt nhất của cô.
Từ nhỏ cô đã tự lập, khó tránh khỏi nuôi thành cái tính "độc", không muốn làm phiền người khác, lại sợ mình mang tới phiền toái cho mọi người.
_____ "Độc" chắc là trong cô độc é.
___________
Cô tình nguyện chờ một mình ở bến xe này cả đêm, định mai rồi nghĩ cách sau, nói không chừng mai lại ngớt mưa thì sao.
Chẳng qua một cuộc điện thoại của Lạc Hữu Tiềm đã đánh vỡ sự cân bằng này.
Giọng nói gần như vội vàng "Chị đừng đi lung tung, bây giờ tôi tới tìm chị ngay" kia vẫn còn ở bên tai, đâm vào màng nhĩ mà phát đau.
Đi lung tung cái gì chứ, đêm hôm khuya khoắt ở bến xe một mình, cô cũng đâu còn ở cái tuổi mà thích đi lung tung, mệt đến nỗi mí mắt còn sắp không chống đỡ nổi rồi những là đi lung tung......
Cô kéo kéo khoé miệng, có chút dở khóc dở cười.
Suy nghĩ một lát, bỗng nhiên cô nhớ tới một chút chuyện xưa.
***
Nghe nói, khi còn nhỏ, cô là một cô bé cực kỳ khiến người ta yêu mến —— cô cũng không có ảnh của mình khi bé, nên chỉ có thể "nghe nói" —— trong cô nhi viện, thường xuyên sẽ có vài đôi vợ chồng hiếm muộn, hoặc là cha mẹ có con ra nước ngoài tới nhận nuôi trẻ mồ côi.
Trần Trừng có đôi mắt to, đồng tử giống như quả nho, lớn lên rất đáng yêu, lại có sức sống.
Đương nhiên từng có người "coi trọng", muốn nhận nuôi cô.
Gia đình muốn nhận nuôi đều cần phải có chứng minh tài sản, họ đều là những gia đình tương đối giàu có, mỗi lần có đứa trẻ nào được nhận nuôi, mọi người đều sẽ tấm tắc và cũng ghen tị.
Tự nhiên có cha có mẹ, ai mà không thích chứ.
Ngày đó viện trưởng nói với cô rằng sắp có ba mẹ mới tới đón cô đi, đưa cô về một căn nhà thật to ở, về sau không cần phải ngủ chung với mọi người nữa, cô được ngủ một mình một phòng, còn có thể đi chơi, đi học ở trường có học phí rất đắt đỏ.
Trần Trừng cực kỳ vui vẻ, chờ từ ban ngày đến tận đêm tối.
Cô ngồi xổm một mình trước sân, từ lúc nắng sớm mờ mờ đến lúc chiều hôm buông xuống, nhìn đầu phố, ánh đèn đường lập loè, những chiếc xe lái vụt qua thật nhanh.
Đáy lòng cô từ từ nổi lên ánh sáng, tưởng như phất tay là có thể với tới, nhưng rồi lại cực kỳ xa xôi.
Ba mẹ mới không có tới, sau này khi Trần Trừng lớn hơn chút mới nghe người ta nói chuyện phiếm mà đề cập tới, thì ra người vợ khó mang ấy đột nhiên phát hiện mình đã có thai, vì thế hai vợ chồng cực kỳ vui vẻ mà huỷ lịch lại.
Cảm xúc lúc đó ra sao cô không nhớ rõ, ngoại trừ việc cô ngồi ở trên băng ghế nhỏ cạnh cửa.
Những cảm xúc khỏ tả đó gần như muốn dìm chết cô.
Sao người còn chưa tới đón con chứ.
***
Sao người còn chưa tới đón con chứ.
Trần Trừng đau đầu muốn nhắm mắt, tất cả uỷ khuất trong quá khứ như thể sắp trào bờ đê, ngay cả cổ tay vốn đã lành lặn cũng co rút, đau nhói.
Cô giương mắt, lại mơ hồ nhìn thấy một bóng người.
Rất cao, bước đi vội vàng, không thấy rõ mặt, tóc bị ướt hết, nước mưa và mồ hôi đang tụ lại ở cằm, từ từ nhỏ xuống.
Bên ngoài là tiếng gió xẹt qua tán cây, phiền lòng mà vang lên.
Trần Trừng không hề nhúc nhích, ngồi xổm trên mặt đất, nhìn bóng người không ngừng đi tới của anh, hai chân thon dài cùng một góc áo lặng yên đứng trước mặt cô.
"Cậu tới rồi." Cô ngửa đầu, cười với Lạc Hữu Tiềm.
Lạc Hữu Tiềm nhíu chặt lông mày, cầm tay Trần Trừng kéo cô lên, lúc chạm vào vẫn là một cảm xúc lạnh lẽo quen thuộc.
Lúc này anh không ngại ngùng, cũng không rảnh mà ngại —— vì cả người Trần Trừng đều đã lạnh tới nỗi phát run.
Lạc Hữu Tiềm trực tiếp cởϊ áσ khoác, khoác lên người Trần Trừng, lại kéo bả vai cô rồi ôm cả người cô vào lòng: "Xe taxi vẫn đang chờ ở bên ngoài, chúng ta ra trước đi."
Mặc kệ mưa gió, cả người anh ướt dầm dề, nửa ôm Trần Trừng đi ra khỏi bến xe, xe taxi đang chờ ở chỗ đó.
Tài xế vừa quay đầu lại, nhìn thấy một người tóc còn dính đầy bọt nước, lập tức kêu la nói: "Ôi, tôi vừa mới rửa xe xong đấy!"
Bước chân Trần Trừng ngừng lại, thật sự cô hơi mệt, đầu óc cũng rỉ sắt, dường như mang theo chút "Không biết làm sao" mà quay đầu nhìn Lạc Hữu Tiềm.
Người đứng sau cực kỳ giàu có và hào sảng, trực tiếp đẩy Trần Trừng vào, ngay sau đó cũng tự ngồi vào trong luôn.
"Lát nữa cháu trả thêm cho bác hai trăm, mau lái xe đi."
Trần Trừng híp mắt, nghe xong những lời này, cáo mượn oai hùm mà dịch mông cọ cọ ở trên chỗ ngồi, biểu cảm cực kỳ vừa lòng.
"Tôi gọi cho bên kia rồi đấy, trong nhà đã có điện nước lại chưa?" Cô nhẹ giọng hỏi.
"...... Không rõ lắm, tôi gọi điện thoại cho chị xong liền ra ngoài luôn."
Thậm chí ngay cả ô cũng quên mang theo.
Xe lái đi không được bao lâu, Trần Trừng liền ngủ quên luôn, còn ngủ rất say, giống như một vị Phật vậy, hoàn toàn không có tình tiết nghiêng đầu rồi ngủ trên vai nam chính như trong phim thần tượng.
Nhưng tốt xấu gì thì người cũng không phải Phật, cũng không thắng nổi lực quán tính.
Xe rẽ trái một cái, Trần Trừng liền nghiêng đầu đảo qua, không phải nện đầu vào vai của Lạc Hữu Tiềm, mà là nện vào cửa kính xe.
Tài xế liếc nhìn bọn họ từ kính chiếu hậu một cái, cười tủm tỉm mà nói: "Thằng nhóc, bạn gái cậu ngủ mà cậu cũng không đỡ một chút sao."
Lạc Hữu Tiềm khựng lại, không giải thích, duỗi tay ôm Trần Trừng lại, dường như còn rất sợ đánh thức đối phương, động tác cực nhẹ.
Anh ấn đầu Trần Trừng, động tác rất chậm, để đầu cô nghiêng trên vai mình, mái tóc ướŧ áŧ của cô dính ở trên cổ anh.
"Tài xế, phiền bác tăng nhiệt độ lên chút được không."
Lạc Hữu Tiềm thở phào một hơi, im lặng không lên tiếng mà ôm sát cô gái trong lòng.
Nhờ ánh sáng ngoài đường chiếu vào cửa sổ xe, bỗng nhiên anh nhìn thoáng qua trên cổ tay trắng nõn của cô.
Đồng tử Lạc Hữu Tiềm co rụt lại, từ nhỏ anh đã lớn lên ở trên sàn đấu, đã từng bị thương rất nhiều lần, không có khả năng mà không nhận ra vết sẹo được, anh nắm tay Trần Trừng nâng đến trước mắt.
Trái tim anh nhảy dựng, đồng thời cảm thấy khó thở, tim cũng đau nhói.
Cô đã từng cắt cổ tay.
Cùng với hình xăm mà rốt cuộc anh cũng đã thấy rõ đó là gì —— being towards deadth.
***
Trần Trừng ngủ say cả một đêm, khi tỉnh giấc thì phát hiện thù lao đóng phim đã chuyển vào trong tài khoản, vui vẻ một lát xong mới nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, cùng với những cảm xúc khó dây vào.
Thật là ra vẻ mà, cô thầm mắng mình ở trong lòng một câu, khinh thường mà bĩu môi.
Tỉnh ngủ, cô lại khôi phục trạng thái không tim không phổi, lại là vẻ bề ngoài "tiên nữ khám phá hồng trần".
Thời tiết hơi lạnh, cô trực tiếp mặc một chiếc áo len cổ V trùm lấy áo ngủ, cúc áo ngủ lộ ra bên ngoài, trông cũng khá đẹp và phong cách.
Ngoài khuôn mặt đẹp cô cũng có gu thẩm mỹ khá là cao cấp.
Đi ra khỏi phòng ngủ, trong nhà có mùi bánh bao thịt, đôi mắt đang híp híp của Trần Trừng bỗng nhiên mở to.
"Dậy sớm vậy." Cô chào hỏi.
"Ăn sáng đi." Lạc Hữu Tiềm quay đầu lại nhìn cô một cái, đổ nửa bát dấm để lên bàn.
"Cậu còn biết làm bánh bao sao." Trần Trừng lẩm bẩm nói.
"......" Lạc Hữu Tiềm tháo túi nilon bên ngoài bánh bao nhỏ ra, "Không biết làm, tôi đi mua bên ngoài."
Trần Trừng cũng lập tức phát hiện mình hỏi câu hơi ngu xuẩn, bánh bao thịt trước mắt vẫn còn để trong túi, hơn nữa trong nhà cũng không có dụng cụ để làm bánh bao, còn nữa, Lạc Hữu Tiềm chỉ là một học sinh cấp ba, sao có thể biết làm bánh.
"À." Cô phản ứng lại, chấm bánh vào nước chấm, "Cậu không ăn sao?"
"Tôi ăn xong rồi mới mua về."
Trần Trừng nhìn giờ, mới 7 giờ 20 phút: "Sao ra ngoài sớm vậy."
Nhìn vết cứa trên tay chị nên đau lòng đến nỗi cả đêm không ngủ ngon, muốn đối xử với chị thật tốt nhưng năng lực lại có hạn, đành phải dậy sớm đi mua bánh bao thịt, không có lý do chính đáng để giúp chị làm ấm tay, nhưng ít nhất cũng có thể làm ấm dạ dày của chị.
Đó là những gì Lạc Hữu Tiềm nghĩ trong lòng, nhưng anh không nói ra, như vậy thì quá tỏ vẻ, sẽ doạ Trần Trừng sợ chạy mất dép mất.
Anh chỉ nói: "Ừm, hôm nay dậy sớm quá."
Anh về phòng lấy sách và balo, đeo ở trên vai, phác họa ra thân hình không mảnh khảnh của thiếu niên, thật ra nếu không xét đến tuổi thì đó là một bờ ngực rắn chắc, rất có cảm giác an toàn.
"Em đi học đây." Lạc Hữu Tiềm dừng một chút, kéo cửa ra, lúc cửa đang chuẩn bị đóng lại thì nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Chị."
______ "Chị" ở đây là ổng gọi tỷ tỷ nhaaaa.
_________
"Đi đi, đi...... Khụ khụ!"
Trần Trừng đang nhai bánh bao thịt, má phồng hết lên, không nói rõ lời, bị một tiếng "chị" này của anh làm suýt nghẹn.
Tuy rằng có đôi khi cô cũng trêu anh, bảo anh gọi mình là "chị" đi, nhưng đó cũng chỉ là nói trêu thôi, cô cũng chưa thật sự chuẩn bị tốt tinh thần để đón nhận thêm một người em trai.
Nhưng mà một tiếng chị này cũng khiến trong lòng cô hơi khựng lại, rồi bỗng có một dòng nước ấm chảy qua.
Thành tích của Lạc Hữu Tiềm không kém, thậm chí có thể gọi là đứng đầu ở trường cấp 3, anh đã suy nghĩ cả đêm xem nên lấy lòng Trần Trừng như nào bây giờ, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách vừa nghiêm túc lại vừa bảo thủ —— trước tiên phải khoanh vùng lãnh thổ, rồi từ từ chiếm đánh thành phố và cướp đất sau.
Anh không biết Trần Trừng đã từng trải qua những gì, nhưng mà cũng có thể tưởng tượng được là quả không dễ dàng.
Anh muốn đối xử tốt với cô, nhưng biết mình không nên mạo muội, không nên không kiêng kị gì mà xum xoe bên cạnh cô nhiều quá, rất dễ bị phát hiện ra chút gì đó, với tính cách của Trần Trừng, nói không chừng liền sẽ nhẹ nhàng tránh đi ý tốt của anh.
Từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ mình sẽ thích một cô gái lớn hơn mình ba tuổi, thậm chí đến bây giờ cũng chưa xác định, chỉ biết là mình muốn đối xử tốt với cô.
Nhìn qua thì Trần Trừng như không để ý tới mọi chuyện, có chút chỉ lo cho bản thân mình, nhưng thật ra lại là một người rất tốt.
Một tiếng "chị", cũng đủ để cô từ từ buông sự đề phòng nơi đáy lòng, coi Lạc Hữu Tiềm như người một nhà.
Vậy nên thứ nhất, điều đó làm anh có thể đối xử tốt với cô hơn mà không cần che giấu chút nào.
Thứ hai, xem như trước tiên anh cứ hố một hố, lấy tư cách "em trai" canh chặt bên cạnh cô, xem người đàn ông nào có ý đồ muốn làm "anh rể" mình, đuổi hết bọn họ đi, sau đó lại mở rộng lãnh thổ rồi bắt con mồi vào tròng.
Lạc Hữu Tiềm nghĩ mà vui vẻ, ngay cả lúc đi học bước chân cũng cực kỳ nhẹ nhàng.
______________
Editor: Toan tính quá =))))))