• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Melbournje

Cô gái đang chạy tới rất đẹp.

Lông mày cô nhíu lại, xương quai xanh có thể nuôi được cả cá, tóc dài uốn lượn ở sau lưng, một đôi chân thẳng tắp mà lại cân xứng.

Là yêu tinh trời sinh, như thể mọi thứ xung quanh đều trần tục.

Trần Trừng chạy chóng mà chạy xuyên qua đường cái, trực tiếp chạy đến dưới quán bar để trú mưa, cô dậm dậm chân, vỗ vỗ những bọt nước ở trên cánh tay.

Khi giương mắt lên, lại phát hiện ở phía trước cách mình năm bước xa cũng có hai người đang đứng đó.

Một người cao gầy đĩnh bạt, một người thì to béo.

Người đầu tiên đang nhướng mày nhìn cô, sau khi dừng khoảng hai giây liền liếc tầm mắt đi; mà người đằng sau thì đang tò mò nhìn chằm chằm người bên cạnh mình, như thể muốn tìm tòi ra cái gì đó.

Trần Trừng nhận ra anh, đây còn không phải là khách thuê nhà đột nhiên đóng sầm cửa mà rời đi đó sao.



Cô liếm môi, hãy còn cúi đầu cười một cái, nụ cười đó thực ra không có ý nghĩa gì cả, chỉ đơn thuần cảm thấy đùa rất vui thôi, tuy rằng Trần Trừng nghĩ lại cũng không phát hiện ra rốt cuộc nó vui ở chỗ nào.



Ngần ấy năm không gặp được chuyện gì thú vị, cả ngày chỉ ở trong căn nhà nhỏ, nguồn thu nhập chủ yếu cũng là tiền nhuận bút từ việc chụp ảnh —— không nhiều không ít, nếu mà là ở quê thì cuộc sống có thể sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng mà ở giữa thành phố lớn này, chỉ có thể miễn cưỡng nuôi sống chính mình mà thôi.



Cuộc sống đã bức bối như thế rồi, Trần Trừng cảm thấy nếu không tìm gì đó vui vẻ cho chính mình thì thật đúng là nhàm chán muốn chết.



Cô trực tiếp dựa vào mép tường, trong miệng nhai kẹo cao su, cả người đều viết hoa mấy chữ "Lười biếng", cùng với một chút bướng bỉnh và kiêu ngạo.




Cô không định chào hỏi với khách thuê nhà mới này —— vì không thân.



Trần Trừng ngửa đầu nhìn trời, một mảnh xám xịt, cũng không biết khi nào cơn mưa này mới ngớt, cô lại lấy camera từ trong túi ra để xem ảnh đã chụp lại một lần nữa.



Số lượng hẳn là đủ rồi, cảnh xa hay cảnh gần đều đã có đủ cả, lúc về chỉnh lại một chút hẳn là có thể gửi cho giám đốc Phạm rồi.



"Lạc gia, đây không chỉ là bóng lưng có thể gϊếŧ người đâu, mà chính diện cũng có thể gϊếŧ người đấy! Vừa rồi cô ấy còn cười với mày, tao thấy là mày hấp dẫn quá rồi." Cậu ta cố tình hạ giọng, nhưng lời lẽ vẫn quá rõ ràng mà truyền tới tai Trần Trừng.



"Hạ béo ——" Giọng nói anh âm trầm, nghiêng đầu qua, "Câm miệng."



Trong lòng Lạc Hữu Tiềm đang tức giận sẵn rồi, cơn giận này không liên quan gì đến Hạ Minh cùng với cô gái đối diện kia, chẳng qua một khi anh tức giận thì hiếm có ai dám tới chọc anh.




Hạ Minh lập tức ngậm chặt miệng.



Chỉ là cô gái đối diện đột nhiên dời tầm mắt từ camera lên, đôi mắt cô hẹp, mắt và cả khoé mắt cũng kéo dài, hơi buông xuống, mặt mày có vẻ nhu hòa, lại có chút phong lưu.



Lạc Hữu Tiềm nhìn cô cười với hướng mình một cái.



Đương nhiên, nụ cười này Hạ béo cũng nhìn thấy, bởi vì cậu ta đã nghe được tiếng hít vào nhẹ nhàng ở bên tai.



"Mẹ nó." Anh mắng một câu.



Trực giác nói cho anh biết rằng nụ cười kia là cố ý, chỉ bởi vì để Hạ Minh tiếp tục lải nhải ở bên tai anh.



Khiêu khích một cách ấu trĩ.



Hạ Minh hiếm có lúc nhạy bén, phát hiện được quan hệ hơi khác thường giữa hai người: "Lạc gia, mày...... Có quen à?"



"Ừm." Anh nhẹ nhàng nhăn mi, "Cô gái cho thuê nhà kia."



Dứt lời, người ở phía đối diện lại cười một chút, lúc này tiếng cười nhàn nhạt còn phát ra từ trong cổ họng cô, có chút ngả ngớn khó nói.

Hạ Minh quay đầu, phát ra âm thanh rít gào từ yết hầu đang đè nặng: "Không phải mày bảo......!"



Không phải mày nói người đó rất xấu sao!



Hạ Minh liếc mắt nhìn cô gái kia, lời nghẹn mãi không nói xong câu, gãi gãi đầu vui vẻ hớn hở cười lại với cô, sau đó thấy cô không có ô, cậu ta cực kỳ nhiệt tình mà nói: "Trời! Chị cũng không có ô sao, em cho chị mượn ô này nhé?"



"Hả?" Trần Trừng giương mắt.



"Ô đó!" Hạ Minh đưa ô của mình qua.



Đúng lúc Trần Trừng muốn từ chối, thì vị khách thuê nhà kia nói chuyện: "Hạ béo, nếu lát nữa trời mà mưa thì đi một mình đi, tao không đi chung ô với mày đâu."



"Ặc ——" Hạ Minh sờ sờ mũi, đẩy đẩy cánh tay anh, hạ giọng, "Sao mày lại lừa tao! Rõ ràng đây là người đẹp một trăm phần trăm! Sao mày còn mời tao ăn cơm!"



Lạc Hữu Tiềm "à" một tiếng, lời ít mà ý nhiều: "Trước và sau khi trang điểm."

Câu chuyện lúc trước bọn họ đang nói Trần Trừng không nghe rõ, nhưng một câu này lại thật rõ ràng, cô lập tức hiểu bọn họ đang nói cái gì.



Cô cười cười vô hại, cực kỳ khiêm tốn mà nói: "Đúng vậy, một loại tà thuật của phương Đông đấy."



Lạc Hữu Tiềm nhìn cô một cái, điện thoại trong túi rung lên, anh lôi ra nhìn, là "Huấn luyện viên" gửi tin nhắn tới.



【 Chuyện thi đấu lần trước tôi nói với em em suy nghĩ sao rồi, có rảnh thì chúng ta nói chuyện đi? 】



Lạc Hữu Tiềm thở ra một hơi thật mạnh, theo bản năng sờ tìm thuốc lá mới phát hiện là đã hết, tay lại đút vào trong túi.



"Đi thôi, tao mời mày ăn tôm hùm đất." Anh vỗ lưng Hạ Minh.



***



Cách tiệm net khoảng hai nhà chính là một quán bán đồ ăn khuya, chuyên bán tôm hùm đất, trong không khí đều mờ mịt mùi tôm hùm dất dày đặc, mùi tầm ướp, tỏi giã......

Bên ngoài đất trống căng một cái ô lớn, phía dưới bày đầy bàn ghế nhựa màu trắng, mấy người đàn ông vai trần cùng mấy cô gái mặc váy áo ngắn tay đang tụ tập lại chung một chỗ.



Có thể thấy trên mặt đất đầy vỏ tôm hùm và túi đựng đồ ăn, không khí nồng nặc mùi dầu mỡ.



Và cả tiếng cãi cọ ồn ào.



Nếu người ở ngoài mà nhìn vào thành phố này thì sẽ đánh giá đây là một nơi sạch, đẹp, là trung tâm kinh tế, hội tụ đủ các nhân tài, dân văn phòng làm công ăn lương cao, như thể một bánh răng phát triển cấp tốc.



Chỉ có người thực sự hay lui tới ở đây mới biết cảm giác khi phải dậy sớm mấy tiếng để tới tàu điện ngầm chen chúc đi học, đi làm, giao thông thì qua mười phút mà không chen được tí nào, và cả lực đến tận kiếp sau vẫn chưa mua được nhà nữa.

Biến thiên đường trong mắt người khác thành địa ngục, nhưng vẫn cố tình không muốn rời khỏi địa ngục này.



Ở đây có cơ hội, có kỳ tích, có những mơ ước có khả năng sẽ trở thành sự thật, dù khả năng rất thấp.



Trần Trừng lại bỏ camera vào trong túi, nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, cảm thấy rốt cuộc chính mình vẫn phải bước lên bùn đất.



Lạc Hữu Tiềm đi đến cửa hàng trước, gọi ba phần tôm hùm đất mười ba vị cùng hai phần tỏi giã, lại gọi thêm mấy chai bia, sau đó trả tiền, quay đầu lại mới phát hiện ra Hạ Minh không ở đây mà không biết đang nói chuyện gì với cô gái kia.



Anh cũng mặc kệ, trực tiếp lấy một cái ghế ngồi xuống, lúc này mới lấy lại điện thoại ra.



【 Em không có hứng, không tham gia đâu. 】



Anh gửi đi.



Là thi đấu quyền anh, khi còn bé Lạc Hữu Tiềm đã theo huấn luyện viên học mấy năm, cũng nhận được không ít huy chương và giấy khen, rất có thiên phú.

Hiện giờ huấn luyện viên muốn tách khỏi cơ sở huấn luyện để tự mở phòng boxing của riêng mình, mắt thấy sắp tới khai mạc, muốn đấu vài trận ở buổi khai mạc ấy nên mới đến mời anh.



Bởi vì kinh doanh rất khấm khá nên tôm hùm đất ở cửa hàng này đều được nấu sẵn và để ở nồi to, chỉ cần đảo lại hai phút là bà chủ liền hét to rồi cầm mấy đĩa tôm hùm lớn chen qua đám người, đặt lên trên bàn.



"Thằng nhóc này gọi nhiều vậy, đi một mình thôi sao?" Bà chủ nói.



"Không." Lạc Hữu Tiềm trả lời.



Anh giương mắt, Hạ Minh cười như chó mà hướng tới đây, cô gái kia đi theo sau cậu ta, cho dù thân hình chỉ bằng một nửa của Hạ Minh, nhưng chợt nhìn qua cô thì vẫn có một loại khí chất.



Một vị vua.



Đáng tiếc chỉ là một vị vua ở cửa hàng bán đồ ăn này.



Hạ Minh trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lạc Hữu Tiềm, mà Trần Trừng thì đi vào cửa hàng gọi cơm.

Lạc Hữu Tiềm nhìn theo hướng của cô, sau đó lại không để ý chút nào mà thu hồi tầm mắt, đeo bao tay rồi bẻ đầu một con tôm hùm đất.



"Vừa rồi mày lừa tao đúng không? Tao vừa nhìn gần rồi, đúng thật là một người đẹp mà, khí chất đó, ngũ quan đó còn nghiền áp cả hoa khôi của trường chúng ta."



Lạc Hữu Tiềm đem thịt tôm hùm nhét vào miệng, liếc xéo cậu ta: "Đây, lát nữa tao nhường chỗ cho hai người bọn mày, tao không quấy nữa."



"Nào nào! Tao chỉ đang thưởng thức đơn thuần, thưởng thức mà thôi, tao có nữ thần của mình rồi." Hạ Minh xua xua tay.



"Tôi ngồi đây không?" Tay trái Trần Trừng cầm một đĩa tôm hùm, tay phải cầm một lon bia ướp lạnh, "Có thể ghép bàn vào cũng được."



"Được được được, chị ngồi đi!" Hạ Minh điên cuồng gật đầu.



Lạc Hữu Tiềm chuyển đĩa trên bàn ra để nhường chỗ cho cô, thoạt nhìn dường như anh cũng không muốn để ý lắm.

Trần Trừng ngồi xuống, dùng tay và miệng để khui bia, động tác đó thật sự rất sảng khoái.



Cằm cắn chặt, đường cong thon gầy lại xinh đẹp, trong nhịp sống hối hả của thành phố, dường như cô đã hoàn toàn dung hợp vào với nó, nhưng cũng lại có vài phần không hợp nhau.



Một thanh âm thanh thúy, Trần Trừng nhe răng nhổ nắp bia ra, trực tiếp ngửa đầu uống nửa lon, cô thở phào một hơi, giơ tay lau miệng.



Hạ Minh trợn mắt há hốc mồm, trước nay cậu ta chưa từng thấy cô gái nào tuỳ tính hào phòng như vậy ở trong trường bọn họ.



Trong trường học có không ít nữ sinh cũng biết trang điểm, cũng có không ít người có tính cách giống giống như thế, mãi đến khi Hạ Minh thấy Trần Trừng, cậu mới biết được thì ra tuỳ tính thật sự là như thế này.



Không cố tình nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra một chút lười biếng.

"Chị, chị tên là gì vậy?" Hạ Minh cực kỳ không coi mình là người ngoài mà gọi một tiếng chị.



"Trần Trừng." Cô nói.



"Chị đang học đại học sao?" Hạ Minh lại hỏi.



"Ừm." Cô nhai mấy miếng, "Năm ba."



Thật ra nếu nhìn vẻ bề ngoài, muốn nói cô là học sinh cấp ba cũng được, chẳng qua trên người cô có loại khí chất hơi xa cách, biểu lộ bên ngoài lại là sự ấm áp, hai loại mâu thuẫn xung đột này tạo ra một loại phản ứng rất kỳ diệu.



Không khỏi khiến người ta có một chút cảm giác thần bí.



Cô gái kì lạ. Hạ Minh nghĩ thầm.



Sau đó cả một bữa khuya Trần Trừng cũng không nói gì, chỉ có tiếng Hạ Minh và Lạc Hữu Tiềm cùng nói chuyện phiếm, thực sự chỉ làm một người ghép bàn chung, không nói gì nhiều.



Ăn xong, Trần Trừng đặt đũa xuống, chân dài duỗi ra phía trước, duỗi người một cái.

"Ây." Cô hích cằm với Lạc Hữu Tiềm, "Cậu có về không?"



"Có về." Lạc Hữu Tiềm liếc nhìn cô một cái.



Tin nhắn vừa rồi đã đưa anh về thực tại, không tính về lại nhà nữa, trong thẻ còn lại mấy vạn, cũng còn trụ được, nhưng học phí ở trường học rất cao, Lạc Hữu Tiềm lại không phải là người không biết tiêu tiền.



Hạ béo nói anh có thể kiếm ra tiền mà không cần người nhà cũng không phải là sai.



Mấy vạn trong thẻ là tiền lúc trước do anh thi đấu mà tích góp được, môn boxing này tuy có tính rủi ro cao nhưng tiền thi đấu cũng cao không kém, anh chỉ tham gia cuộc thi chính quy trên cả nước thôi, nếu tìm được tới một phòng tập boxing thì anh sẽ càng kiếm được nhiều hơn.



Nhưng anh không muốn.



Trong lòng có khúc mắc, không muốn đụng tới nó nữa.



Cho dù luyện viên đã khuyên anh hơn trăm lần, nói anh đúng thật là trời sinh ra để đi thi đấu.

"Về cùng không?" Trần Trừng hỏi, thần sắc bình đạm.



"Chị về trước đi." Lạc Hữu Tiềm từ chối.



Trần Trừng vốn cũng không có ý gì khác, nghe vậy cũng thấy không sao cả mà đứng dậy, một lần nữa tiến vào màn mưa.



Trong nháy mắt khi cô xoay người, Lạc Hữu Tiềm thấy xương bả vai và xương cánh bướm của cô.



Giống như một ngọn núi cao chưa từng được ai khám phá, nó ngả ngớn mà cao ngạo.



Ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại quay đầu lại nhìn lần nữa, thấy cô đứng ở bên đường, ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía trước, dừng lại ở mấy tấm biển quảng cáo trên nhà cao tầng.



Ở đó đang phát trailer của một bộ phim điện ảnh sắp ra mắt.



Đỉnh đầu cô bị đèn đường bao phủ, trong tiếng mưa rơi, xung quanh ồn ào náo động, mọi người nói những chuyện bát quái mà căn bản không đáng nhắc tới, chỉ có ánh mắt của cô là có vẻ an tĩnh mà chuyên chú.

"Mày cứ ăn từ từ, tao đi trước đây." Lạc Hữu Tiềm đứng dậy, đi thẳng đến phía Trần Trừng.



Ngay cả anh cũng không biết là vì sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK