• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Trừng ghé vào bên giường, trên người dính dính nhớp nháp mồ hôi, Lạc Hữu Tiềm cúi xuống hôn, cằm gác ở đầu vai cô, lấy mái tóc mềm mại cọ lên mặt Trần Trừng như đang lấy lòng.



Bắt đầu khi lúc tóc còn ướt, bây giờ tóc đã khô hẳn rồi.



Trần Trừng xem như đã hiểu cái gì gọi là tự làm tự chịu, thời gian trước vì sắp phải thi đại học, cô sống chết không đồng ý cho Lạc Hữu Tiềm nảy ra ý đồ làm chuyện đáng xấu hổ này lần nào.



Vì thế dục vọng tích lũy trong một tháng bị phát tiết hết vào lần này.



Trần Trừng mệt muốn chết, cô nằm yên không động đậy, lúc này cũng không yêu nổi Lạc Hữu Tiềm chút nào, chỉ cảm thấy phiền vô cùng.



Cô giơ tay tát một cái vào mặt anh, mệt mỏi mắng: “Lăn xuống đi.”



Sói đuôi to sau khi được ăn no thoả thích thì cực kỳ vui vẻ, giúp cô vuốt mấy sợi tóc đang dính vào trên mặt, nhẹ giọng nói: “Mệt lắm sao?”



“Em thử nói xem.” Trần Trừng bất lực, trực tiếp liếc anh một cái.



“Vậy có thoải mái không?” Anh lại hỏi.



Khi hỏi chuyện, không biết là do cố ý hay vẫn là vô tình, anh ghé sát vào bên tai Trần Trừng, mang theo chút ý cười trêu chọc, khàn khàn mà lại ôn nhu.



Trần Trừng nhanh chóng đỏ mặt, mồ hôi trượt xuống chóp mũi, quấn lấy chăn, đáp cực kỳ lạnh nhạt: “Không thoải mái.”



“Vậy không phải chị kêu đến nỗi……”



Trần Trừng nóng nảy, trực tiếp hất người từ trên lưng xuống, quả thực không biết tại sao người đàn ông này lại bị mấy tư tưởng màu vàng đó ăn mòn tới mức độ như thế.



Cô véo Lạc Hữu Tiềm một phen: “Em có liêm sỉ chút đi.”



***



Sau khi thi đại học kết thúc cũng không còn chuyện gì khác, hôm sau anh tới trường học lấy đáp án và định hướng.



Lão Sầm trực tiếp túm lấy anh để dò đáp án, có lẽ là do anh học giỏi nên các thầy cô khác cũng vây ở quanh, giúp anh đánh giá thành tích.



Cuối cùng khi áng chừng điểm ra, Lão Sầm kích động tới nỗi suýt không nói nên lời, vỗ vỗ bả vai anh một hồi lâu mới thở phào một hơi.



“Ổn.”



Dừng lại vài giây, ông ấy lặp lại dường như đang cảm khái: “Ổn rồi.”



Lạc Hữu Tiềm chưa nhắc tới chuyện anh muốn đăng ký vào đại học F, mà ý của Lão Sầm cũng chỉ là thành tích của anh không kém lúc thi khảo sát chút nào, thậm chí còn tốt hơn.



“Em muốn đăng ký vào đại học F, điểm này có ổn không ạ?”



Lão Sầm nhìn anh, không nghĩ tới mục tiêu của anh lại cao như vậy, khó trách lúc trước liều mạng mà học.



“Yên tâm đi, năm nay đề Toán và Vật Lý khó hơn mọi năm, với thành tích của em chắc chắn điểm sẽ cao, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chuyện đỗ đại học F nhất định có thể được.”



Lạc Hữu Tiềm nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc mới hoàn toàn yên tâm.



Nếu nói ngày hôm qua khi thi xong, anh nhìn thấy rõ con đường phía trước, vậy thì hiện tại anh đã có thể thấy đích đến của con đường ấy có điểm chung với Trần Trừng.



Anh chỉ cần vượt qua mọi chông gai, một đường thông quan thắng lợi, là có thể thắng và lấy được Trần Trừng.



Cô là báu vật quý giá của anh.



Lão Sầm trầm mặc một lúc lâu, tháo kính xuống, lau mặt thật mạnh, lúc ngước lên vành mắt còn hơi đỏ, ông ấy thật sự vui mừng cho học sinh của mình.



……



Buổi tối hôm sau lớp bọn họ tổ chức một bữa cơm liên hoan.



Lạc Hữu Tiềm tập luyện cả ngày, lúc trước anh đã đề cập qua chuyện đầu quân về câu lạc bộ cho huấn luyện viên ban đầu ở phòng tập, huấn luyện viên có quen mấy người chức cao của câu lạc bộ, cũng rất muốn duy trì anh, vì thế ấy còn đặc biệt gọi điện thoại đến để nhờ người sắp xếp cho anh huấn luyện viên tốt nhất.



Để có thể tái xuất vào tháng sau, cường độ huấn luyện cũng phải rất nặng nề mới có thể theo kịp.



Mãi đến chập tối Hạ Minh gọi điện thoại đến giục anh đi ăn liên hoan chia tay anh mới ngừng tập, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi tới điểm hẹn.



Thật ra anh cũng không thân thiết với các bạn học chung lớp lắm, trừ Hạ Minh ra thì chính là mấy người hay chơi bóng rổ chung.



Nhưng mà dù gì cũng đã học với nhau một thời gian, bữa ăn chia tay chắc chắn phải đi.



Anh gửi tin nhắn cho Trần Trừng trước.



— Bảo bảo, em phải đi ăn liên hoan với các bạn học, chắc là sẽ về trễ một chút.



Đầu bên kia, Trần Trừng đang ngồi ăn thịt nướng cùng Từ Thiến Diệp.



Lạc Hữu Tiềm đã tốt nghiệp, Trần Trừng và Từ Thiến Diệp chuẩn bị bước vào giai đoạn năm tư, trường học cơ bản cũng ít tiết, không khác gì đã bước vào “đời” rồi cả.



Từ Thiến Diệp tới học diễn xuất để trải nghiệm cuộc sống chứ không tính theo nghề này, cô ấy định vào làm ở công ty của cha ruột, nhẹ nhàng mà lại có tiền, tiếp tục gây họa cho nhân gian.



Trần Trừng đã lăn lộn trong giới được nửa năm, không biết dẫm phải vận cứt chó gì mà phát triển với tốc độ kinh người, cô nhận được một game show, còn quay phim truyền hình, sau đó vặn ngã được Dương Tử Huy.



Giống như vận may kìm nén trong hai mươi mấy năm trước quay trở lại hết vào lúc này vậy.



Là sau khi gặp được Lạc Hữu Tiềm.



Đúng là một bé Phúc mà.



Trần Trừng đang nghĩ như vậy, điện thoại trên bàn bèn rung lên, một tin nhắn nhảy tới.



Đúng là đến từ bé Phúc kia.



Trần Trừng thấy tin nhắn liền bắt đầu cười, Từ Thiến Diệp vừa gắp thịt nướng vừa nhìn cô, sau đó lại nhanh chóng dời tầm mắt đi, chậc một tiếng.



Không nhìn thấy gì hết.



Quả nhiên người này hiếm khi yêu đương một lần, vừa yêu cái thì thật là khủng bố.



“Này, Trừng Nhi, cất bớt cái vẻ mặt ngọt ngào kia lại đi, quá ghê rồi đó.” Từ Thiến Diệp ngậm một miếng thịt nướng, lấy đũa gõ gõ chén.



Trần Trừng trả lời xong tin nhắn, để điện thoại xuống một bên, trực tiếp xem nhẹ lời trêu chọc của cô ấy: “Lúc cậu mặn nồng với bạn trai tớ cũng chưa nói gì đâu đấy.”



“Mấy ngày nay hoà thượng tương lai kia đang nghiên cứu gì ấy, cả ngày chỉ ở trong phòng thí nghiệm, lâu lắm rồi có được ân ái đâu.”



“Khi nào anh ấy về nước?” Trần Trừng nói chuyện phiếm.



“Chắc phải sang năm, chỉ là bên kia không muốn thả người, cũng khó.” Từ Thiến Diệp gắp một miếng thịt nướng, kẹp vào rau xà lách, chấm sốt: “Woa, ngon quá.”



“Mấy hôm trước tớ tới nhà anh ấy chơi.” Từ Thiến Diệp nuốt thịt, mơ hồ không rõ mà nói, “Mẹ anh ấy chính là một người phụ nữ rất nghiêm túc và có hàm dưỡng (bao gồm tu dưỡng, biết kiềm chế, tiết chế bản thân), tớ vừa nghĩ đến chuyện sau này ở chung sẽ khủng bố như nào liền run bần bật luôn rồi.”



“Vẫn là cậu với tiểu Quyền Vương kia tốt, chưa phải nghĩ tới chuyện này.”



Trần Trừng cười cười, cũng không bận tâm chuyện cô ấy nói không để ý lời, bèn trêu chọc: “Nhưng cậu cũng có một người ba làm chủ tịch mà, vậy áp lực của bạn trai cậu hẳn là rất lớn, xem như hai chúng ta chưa ai gặp phải vấn đề này vậy.”



Từ Thiến Diệp tấm tắc hai tiếng, lại không biết nghĩ đến cái gì, cô thở dài.



“Trước kia tớ còn lo cho cậu lắm đấy.” Từ Thiến Diệp nói.



Trần Trừng chuyên tâm ăn thịt nướng, nghe vậy ngẩng đầu: “Hả?”



“Cảm giác với cái tính cách đó, chỉ sợ cậu phải sống cô đơn nửa quãng đời còn lại.”



“Ngày xưa tớ không tính tới chuyện yêu đương, nuôi chính mình còn chưa xong nữa là.”



“Nhưng mà cũng may, nói thật thì tớ thấy rất cảm kích khi Lạc Hữu Tiềm xuất hiện, có thể cậu chưa nhận ra nhưng tính cách của cậu thay đổi rất nhiều.”



“Đổi tốt hay đổi xấu?” Trần Trừng cười hỏi.



“Không phải vấn đề tốt xấu, chỉ là trở nên có cá tính hơn, không kìm nén mọi chuyện ở trong lòng như lúc trước nữa.”



Đúng thật như thế.



Trần Trừng gắp thịt lên, làm động tác cụng với đũa của cô ấy: “Cảm ơn.”



Từ Thiến Diệp trực tiếp mắng: “Cậu bị ngốc à.”



***



Hơn mười ngày sau khi thi đại học, Lạc Hữu Tiềm còn chưa kịp cảm thấy khẩn trương, khi anh vừa mới kết thúc huấn luyện buổi sáng, cầm điện thoại lên liền thấy một tin nhắn chưa đọc.



Là hệ thống gửi kết quả thi đại học tói.



Anh lấy khăn lông lau mồ hôi bên thái dương, âm thầm so sánh với điểm chuẩn năm ngoái của đại học F, hẳn là không thành vấn đề.



Rất nhanh Lão Sầm đã gọi điện tới, Lạc Hữu Tiềm báo cho ông ấy thành tích của mình, Lão Sầm ở đầu bên kia đi so sánh một lần, vui vẻ phấn chấn nói: “Ôi trời! Nằm trong top 20 của thảnh phố luôn đó!”



Xét thứ hạng ở trong trường lại càng không cần phải nói, anh được hạng nhất.



Anh bỗng nhiên nhớ tới cha mẹ nuôi của mình, từ nhỏ bọn họ đã yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với thành tích của anh, chẳng qua khi đó anh không để tâm chuyện học hành đến vậy, kết quả đạt được cũng dựa vào một phần thiên phú chứ không thể nhắc tới nỗ lực.



Năm nay đứa em trai kia của anh sẽ thi lên cấp hai, xem vòng bạn bè thì thấy có lẽ cũng không đậu được một trường tốt.



Chẳng qua một nhà ba người bọn họ vẫn ra ngoài ăn mừng một bữa lớn, còn up ảnh lên mạng xã hội nữa.



Lạc Hữu Tiềm nghĩ rồi sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền cất điện thoại đi bắt đầu tập luyện.



“Cụng ly!!!!” Buổi tối sau khi tập xong, mấy người liền hẹn nhau đi ăn nướng.



Hạ Minh cũng phát huy bình thường, miễn cưỡng tạm ổn, có thể thi đậu đại học là mẹ cậu ấy đã thấy đủ rồi.



“Haiz, cuối cùng cũng có kết quả, không cần lo sợ nơm nớp một ngày nào đó ba mẹ tao đòi sinh đôi nam nữ nữa rồi.” Hạ Minh giơ tay rót bia.



Gần đây Lạc Hữu Tiềm nghe theo lời chuyên gia dinh dưỡng nên không thể ăn thịt heo nhiều, tránh tăng cơ, mà Trần Trừng cũng đang giữ dáng.



Hai người gầy dựa vào nhau ăn cá nướng, Hạ Minh thì ăn thịt uống rượu.



“Lạc gia, (1) cẩu phú quý chớ quên đi.” Hạ Minh cảm khái nói.



________(1) Sau này giàu thì đừng quên nhau =)))))



____________________



Lạc Hữu Tiềm hừ cười một tiếng: “Không tồi, còn thuộc hai câu này đấy.”



“Haizz, tao cũng không phải đứa thất học được không.” Hạ Minh không phục.



Lạc Hữu Tiềm ăn không nhiều lắm liền buông đũa, mấy ngày nay anh đều ăn ít và phải kiểm soát khẩu phần chặt chẽ, trông cũng có vài phần giống một tuyển thủ chuyên nghiệp rồi.



Anh dựa nửa người lên Trần Trừng, nhéo tay cô nghịch nghịch.



Hai người dính lấy nhau tới nỗi Hạ Minh cũng không nhìn nổi nữa, trực tiếp lấy que nướng chỉ chỉ bọn họ: “Em vẫn đang nhìn đấy! Hai người đừng tưởng kéo tay nhau dưới bàn là em không thấy!”



Lạc Hữu Tiềm lấy chân đạp cậu ta một cái, cười mắng: “Liên quan cái rắm gì tới mày.”



***



Sau khi thi xong ngày tháng trôi qua rất nhanh, khi có kết quả được mấy ngày là tới lúc điền nguyện vọng, Lạc Hữu Tiềm liền trực tiếp đăng ký vào đại học F.



Dù sao mặc kệ kết quả của mình xếp hạng thứ bao nhiêu, đăng ký đại học F phần lớn là ổn.



Ngày anh tái xuất cũng đã sắp tới.



CLB cực kỳ coi trọng trận đấu này, lại suy xét đến ân oán của anh và Tống Tề từ ba năm trước nên chỉ lấy danh nghĩa là một tân binh để mời thi đấu, không công khai với người ngoài rằng tân binh này chính là Lạc Hữu Tiềm, cũng để phòng ngừa Tống Tề biết trước được rồi bày ra thủ đoạn hạ lưu gì.



Trận đấu ra mắt tổ chức trong câu lạc bộ.



Nhưng bởi vì hiện tại Tống Tề là một tuyển thủ cũng như là một minh tinh, phỏng vấn trước khi bắt đầu thi đấu là điều không thể thiếu.



Phóng viên thể thao: “Tống Quyền Vương, nghe nói gần đây cậu đang chuẩn bị cho show《 Quyền Vương tranh bá 》, sao lần này lại bớt chút thời gian để tới thi đấu cùng một người mới vậy.”



Tống Tề mặc tây trang: “Là do vị tuyển thủ này đưa ra lời mời tới câu lạc bộ chúng tôi, tôi cho rằng nếu đã có dũng khí như vậy thì một tiền bối như tôi đương nhiên không thể từ chối được rồi.”



“Suy cho cùng đây cũng chỉ là người mới, cậu sẽ không sợ mình quá tay khiến đối thủ không gượng dậy nổi sao?”



Tống Tề cười cười: “Đặc thù của quyền anh là thế, bị áp chế là điều không thể tránh khỏi, đặc biệt là khi vừa mới xuất đạo, nếu không khắc phục được điều này thì tôi tin rằng tuyển thủ đó không phù hợp với môn thể thao này lắm.”



“Nói như thế, chẳng lẽ để cổ vũ cho tuyển thủ này mà cậu sẽ nương tay sao?” Phóng viên hỏi.



“Đương nhiên là không, việc nương tay cho đối thủ ở trên sàn đấu chính là thiếu tôn trọng.” Tống Tề dừng một chút, cười nói, “Nhưng mà tôi nghĩ chắc là tôi sẽ khống chế lực lại, dù sao cũng là một người mới, tôi không muốn thấy cậu ấy bị thương quá nặng.”



Lạc Hữu Tiềm ngồi ở phòng nghỉ, xem phát sóng trực tiếp trên TV, ánh mắt quá mức lạnh lẽo, mặt không biểu cảm quấn băng vải chặt ở tay và mắt cá chân của mình.



Năm đó, anh, A Hành và Tống Tề cùng đăng ký làm tuyển thủ, thành tích lúc tham gia thi đấu cũng như nhau, Tống Tề luôn luôn xếp thứ ba.



Mà anh và A Hành lúc thì người này huy chương vàng, lúc thì người kia huy chương bạc.



Thật ra Tống Tề rất thông minh, dùng một chiêu hại chết A Hành, lại khiến Lạc Hữu Tiềm bị rơi vào gièm pha trong chuyện dùng thuốc kích thích.



Rồi sau đó liền dựa vào cái danh hư ảo “thiếu niên có tài”, một đường thông suốt, cuối cùng trở thành tay quyền nổi tiếng như bây giờ.



“Hữu Tiềm, sắp bắt đầu rồi, đi thay áo rồi ra gặp truyền thông đi.” Huấn luyện viên đi vào phòng nghỉ gọi anh.



“Vâng.” Lạc Hữu Tiềm lên tiếng.



Khi xuất đạo là phải phỏng vấn trước truyền thông, cũng may trận đấu được quay lại rồi công bố dưới dạng video chứ không phải phát trực tiếp nên còn đỡ.



Đối với Lạc Hữu Tiềm sẽ không ảnh hưởng quá lớn.



Anh cầm lấy áo choàng thi đấu từ trong ngăn tủ, sau lưng nó thêu tên Tiếng Anh và logo của câu lạc bộ, chung quanh là một ngọn lửa, nhìn qua trông rất thật, khí thế bức người.



Chiếc áo to rộng, màu đỏ đen khép hờ che đi nửa thân hình, cơ bắp sôi sục mơ hồ ẩn hiện ở bên dưới.



Anh đi sau huấn luyện viên xuyên qua hành lang, quành mấy vòng, tới trước cửa phòng phỏng vấn.



Huấn luyện viên tiến sát lại thấp giọng dặn dò: “Hôm nay truyền thông tới rất đông, còn có cả mấy người top đầu về mảng tin tức thể thao nữa, nhớ kiểm soát lởi nói hành động chút.”



Ý tứ rất đơn giản, chính là bảo anh đừng xung đột với Tống Tề trước mặt mọi người.



“Em biết.” Lạc Hữu Tiềm trầm giọng.



Ngay sau đó hai tay anh đẩy cửa ra, chiếc áo choàng đấu trên người phất theo làn gió, thần sắc anh lãnh đạm mà lại khắc chế, khi đưa mắt nhìn về phía Tống Tề tựa như mang theo sự hài hước lúc có lúc không.



Các phóng viên sôi nổi chuyển hướng qua phía anh để chụp ảnh, ánh đèn flash liên tục loé lên, Lạc Hữu Tiềm hơi nhíu mày lại.



Tống Tề không ngờ tới đối thủ ngày hôm nay lại là Lạc Hữu Tiềm, hắn ta tức giận quay đầu nhìn về phía quản lý của mình, kèm theo cả sự khó tin.



Quản lý cũng hoàn toàn ngây ngẩn, sau đó mới phản ứng lại, chỉ sợ người hôm nay câu lạc bộ kia mời tới là một cái bẫy để chôn bọn họ.



Lúc trước khi huấn luyện viên mới mở phòng tập, Tống Tề dã thua dưới tay Lạc Hữu Tiềm, phải tốn không ít tiền và công sức mới áp tin này xuống được.



Truyền thông đều đang chuyển hướng sang Lạc Hữu Tiềm, không chú ý tới biến hoá trên người Tống Tề.



Trừ Lạc Hữu Tiềm.



Ánh mắt anh không dời khỏi hắn ta một giây nào, trừ đáy mắt đang đè nặng như biển sâu u ám ra thì không nhận thấy có biểu cảm gì không thích hợp.



Dù sao vận động viên nào mà có ánh mắt sắc bén cũng là chuyện bình thường.



Lạc Hữu Tiềm nhấc chân, đi xuyên qua đám người tới thẳng hướng Tống Tề.



Khí lạnh từ điều hòa thổi tới trên mặt, mang theo chút lạnh lẽo.



Vào một khắc đó, anh như lại có thể nghe thấy những tiếng hô vang đã từng thuộc về mình, cùng với cả những tràng vỗ tay gào thét dời non lấp biển, “Quyền Vương! Quyền Vương! Quyền Vương!”



Giới thể thao này người đến người đi, có đủ các trường hợp như bị thương rồi phải nghỉ ngơi, như sau khi thất bại thì chưa gượng dậy nổi, hay là phạm lỗi rồi bị treo giò, ……



Anh rời đi ba năm, mọi người cũng đã sớm quên tên anh.



Nhưng khi bước lên bục, đi tới hướng Tống Tề, Lạc Hữu Tiềm vẫn cảm nhận được sự thay đổi sâu sắc đã sớm hoà nhập vào với máu thịt mình.



Cho dù là thắng hay thua, là vinh quang hay sỉ nhục, là hào hùng hay nhiệt huyết, là tranh đấu, tuyệt vọng hay là nghèo túng, tất cả anh đều từng trải qua, từng mài giũa, từng vùi lấp.



Anh phá cốt để tái sinh, rốt cuộc cũng đã đứng dậy được một lần nữa.



Cuối cùng cũng tiến tới bước này.



Lạc Hữu Tiềm cho rằng khi nhìn thấy Tống Tề mình sẽ bị kích động, nhưng mãi đến khi dừng bước đứng yên ở trước mặt hắn ta, cảm xúc của anh không dao động nhiều.



Thậm chí nỗi lòng nhất định phải thắng Tống Tề cũng phai nhạt đi không ít.



Anh chỉ muốn thi đấu cho tốt vào lần tái xuất, dựa vào thực lực của chính mình để đặt một dấu chấm câu cho ba năm sa sút này, cũng để kéo tấm màn đang che tương lai vận mệnh của mình ra.



Anh vươn tay với Tống Tề.



Phảng phất đem tới sự châm chọc và oán hận đã xoa nát ẩn sâu trong đáy lòng.



“Đã lâu không gặp, xin chỉ giáo nhiều hơn.” Giọng anh lạnh nhạt, cả người mang theo bầu không khí đạm mạc ức chế, rồi sau đó chậm rãi mở miệng, “Tiền bối.”



Camera theo sau Lạc Hữu Tiềm, ánh đèn sáng ngời tại đại sảnh chiếu xuống, để lộ ra sự trong sáng và tự tin trên gương mặt anh.



Đó là khí chất của một vị vua.



***



Tống Tề đương nhiên rất luống cuống, mãi đến khi bàn tay Lạc Hữu Tiềm gõ gõ ở mu bàn tay hắn ta đằng sau máy quay như đang khiêu khích, Tống Tề như bừng tỉnh trong mộng dậy, nắm lại tay anh, cười một chút.



“Vừa rồi nghe cậu nói với Tống Tề là ‘đã lâu không gặp’, trước đó hai người có quen nhau sao?” Một phóng viên trong đó đặt câu hỏi.



Phía câu lạc bộ đã cử nhân viên xã giao chuyên nghiệp để giúp Lạc Hữu Tiềm trả lời mấy vấn đề như này, nghe vậy anh ta giơ tay ý bảo phía dưới im lặng, sau đó nói: “Đúng vậy, hai người đã là bạn bè từ trước, chẳng qua Lạc Hữu Tiềm của chúng tôi mới quay trở lại thôi.”



“Nguyên nhân chính vì là bạn bè cho nên cậu ấy mới lựa chọn Tống Quyền Vương làm đối thủ PK sao?”



“Đúng vậy, dù sao cũng là nghé con mới sinh không sợ cọp, nếu Lạc Hữu Tiềm có dã tâm và quyết đoán như vậy, câu lạc bộ chúng tôi cũng sẽ giúp cậu ấy.”



Mấy phóng viên lại hỏi vài vấn đề, nhân viên xã giao cũng trả lời hết.



Sau một hồi lâu, đột nhiên vị phóng viên thể thao đã hành nghề lâu năm đặt câu hỏi: “Cái tên Lạc Hữu Tiềm này rất quen, hình như tôi đã nghe được ở đâu đó rồi thì phải, xin hỏi lúc trước cậu đã tham gia thi đấu bao giờ chưa?”



Đầu ngón tay Tống Tề siết chặt vào, bởi vì dùng sức nên khớp xương trở nên hơi trắng.



Lạc Hữu Tiềm ngẩng đầu, trả lời: “Ba năm trước tôi từng tham gia giải đấu cấp thanh thiếu niên phạm vi cả nước.”



Biểu cảm của Tống Tề trầm xuống.



Phóng viên bên dưới nhanh chóng tra thông tin về năm đó, bỗng họ phát hiện Lạc Hữu Tiềm là quán quân năm ấy, còn Tống Tề ở bên cạnh thì được huy chương đồng.



Á quân —— là người lúc ấy đã chết ở trên sàn đấu, khiến cho tất cả như rơi vào trong sóng to gió lớn.



Tin tức này nhanh chóng khiến đám người bùng nổ như bị sét đánh, các phóng viên châu đầu ghé tai, khó có thể tin người mới xuất đạo trước mắt lại là cậu trai ở trong trung tâm “gió lốc” năm ấy.



Cũng là người từng đánh bại Tống Tề.



Trận đấu này có lẽ rất đáng xem.



Nhân viên xã giao nhanh chóng trấn an: “Mời mọi người yên lặng một chút! Trận đấu sẽ bắt đầu ngay thôi, trước tiên hãy chụp ảnh đi đã!”



Nói xong quay đầu ý bảo hướng Lạc Hữu Tiềm.



Anh rũ mắt, giơ tay kéo chiến bào ra, đốt ngón tay thon dài, cơ bắp cân xứng và ngạo khí khó bỏ qua lộ hết ra trước mắt mọi người.



《 Quyền Vương mới của giải đấu cấp thanh thiếu niên thất thủ, đối thủ chết bất đắc kỳ tử ở trên sàn đấu! Thực hư chuyện Tiểu Quyền Vương dùng thuốc kích thích! 》



Tin tức năm ấy hiện lên trước mắt, anh rạch vết sẹo trên thân thể mình ra, đứng trước ánh đèn flash chớp sáng liên tục như ban ngày để được cứu rỗi.



Quyền Vương rốt cuộc đã quay trở lại rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK