Sáng sớm.
Bức rèm cửa nặng nề được kéo chặt, một chút ánh sáng nhỏ lọt vào qua kẽ hở, gió xuân thổi tới khiến chuông gió trong phòng kêu vang thanh thúy.
“A.”
Trên giường có một người bị đánh thức, còn buồn ngủ mà xoa xoa mắt, một đôi tay trắng nõn dò từ trong chăn ra, vừa muốn với lên đầu giường lấy điện thoại đã bị một bàn tay khác kéo lại.
Sau đó trực tiếp dùng chăn bông quấn chặt lấy người.
Lạc Hữu Tiềm vẫn còn đang nhắm mắt, tóc cọ cọ bên hõm vai Trần Trừng, mang theo giọng mũi nói: “Ngủ tiếp một lát nữa đi, ngoan.”
Trần Trừng đã cắt tóc đến ngang vai, mặt tròn hơn lúc trước một chút, khi híp mắt cười lộ ra hai bên má nhìn cực kỳ đáng yêu, trông trẻ hơn rất nhiều.
Lạc Hữu Tiềm đặt tay lên bụng cô, động tác nhẹ nhàng.
Độ cong phồng lên ở nơi đó, bên trong chính một sinh mệnh.
Là con của anh và Trần Trừng.
Đại khái là do mang thai, hon nữa còn đang mùa xuân nên Trần Trừng càng ngày càng thích ngủ, chỉ trong chốc lát cô lại ngủ thiếp đi rồi.
Là Lạc Hữu Tiềm tỉnh dậy trước, trước khi đồng hồ báo thức vang lên, anh giơ tay tắt nó đi.
Hôm nay họ muốn đến nhà Từ Thiến Diệp ăn cơm, lúc trước khi vừa tốt nghiệp xong cô ấy liền kết hôn luôn, 23 tuổi lên chức mẹ, bây giờ con cô ấy cũng đã được năm tuổi.
Anh dùng cánh tay chống người dậy, nằm nghiêng ở trên giường, lẳng lặng nhìn Trần Trừng còn đang mơ ngủ, sự sắc bén thường thấy trên sàn đấu liền hoá thành dịu dàng như nước.
Anh cúi người, đặt một nụ hôn xuống trán Trần Trừng, động tác nhẹ nhàng không chịu nổi.
Rồi sau đó anh đứng dậy thật cẩn thận, không đi rửa mặt ngay, sợ tiếng nước đánh thức cô nên anh trực tiếp đi tới bếp.
Trên người Quyền Vương đeo tạp dề màu hồng nhạt, tạp dề free size vẫn có chút cộc ở trên người anh, khó khăn lắm mới buộc được một nút, trông không đẹp gì cả nhưng lại làm anh nhìn cực kỳ dịu dàng.
Trứng gà đập ở miệng chảo, anh thành thạo chiên hai trái trứng, nướng vài miếng bánh mì, lại lấy hoa quả ra để xay rồi trộn với sữa.
Gần đây Trần Trừng mới đỡ nghén hơn một chút, vì thế cô không ăn đồ dầu mỡ gì được.
Anh đặt đồ ăn lên đĩa rồi dọn ra bàn, vừa chuẩn bị đi vào gọi Trần Trừng dậy thì đã thấy cô đi từ phòng ngủ ra.
Mang thai sáu tháng, bụng hơi to nên đi đường cô phải đỡ eo, động tác cũng chậm chạp.
“Sao lại đi dép trái thế này?” Lạc Hữu Tiềm nhẹ nhàng cười, đỡ cô ngồi lại vào ghế.
Trần Trừng cúi đầu nhìn theo bản năng, đáng tiếc cái bụng phồng lên đã che mất tầm nhìn đi: “Bụng lớn quá, em không nhìn rõ chân đâu nên xỏ bừa vào.”
Lạc Hữu Tiềm lại càng cười lợi hại hơn, anh ngồi xổm trước mặt đổi dép cho cô.
Trần trừng không có khẩu vị gì, bữa sáng chỉ ăn một chút, nhưng lại uống sạch hết một ly sữa lắc.
Khi Lạc Hữu Tiềm vệ sinh cá nhân và thay quần áo ra thì cô đã ăn xong rồi, nhìn thấy trên bàn còn thừa đồ ăn như vậy, anh hơi nhíu mày: “Ăn ít quá, em vẫn còn buồn nôn hả?”
“Không phải.” Trần Trừng lười biếng mà duỗi người, “Nhưng nếu ăn nhiều quá em lại nghĩ muốn nôn.”
“Có đói không?” Lạc Hữu Tiềm đau lòng.
“Không sao đâu, dù gì chúng ta cũng phải tới nhà Thiến Diệp ăn cơm mà.”
Lạc Hữu Tiềm giải quyết bữa sáng còn dư lại, sau đó nắm tay Trần Trừng ra khỏi nhà.
***
Từ sau khi sinh con, Từ Thiến Diệp mới tha thiết đồng cảm với ba của mình, có một đứa con quậy trời quậy đất đúng thật là một chuyện thống khổ.
Quả thực không thể hiểu nổi tại sao trẻ con lại thích nghịch và thích khóc đến thế.
“Hứa Kham! Anh cứ để yên đấy đi!”
Mới sáng sớm mà Từ Thiến Diệp đã tức giạn không thôi, cô ấy gọi tên chồng mình, chỉ vào con trai rống lên, “Hứa Cẩu Đản nhi! Nếu con không vẽ xong bài tập vẽ kia, ngày mai chủ nhiệm lớp con sẽ lại gọi cho mẹ, mẹ không muốn vứt hết mặt mũi đi đâu.”
“Cẩu Đản nhi” khóc giả mù sa mưa, so với người mẹ học diễn xuất của mình còn chuyên nghiệp hơn: “Tay con đau quá!”
“Con thì đau cái gì! Con đã làm cái gì đâu mà đau, chơi game có đau không?!”
Hứa Kham nhìn hai kẻ dở hơi một lớn một nhỏ với đề-xi-ben cao chót vót trong nhà, anh kéo con trai bảo bối tới bên cạnh: “Con trai, con đừng chọc mẹ con nữa, ba mẹ nuôi của con sắp tới đây rồi, con đi vẽ tranh cho xong đi đã, một lát nữa lại chơi sau.”
“Cẩu Đản nhi” rầu rĩ không vui mà đi đến bên cạnh bàn, cắn bút, vắt hết óc nghĩ.
Từ Thiến Diệp ngồi dựa xuống gần Hứa Kham, quay đầu lại liếc mắt nhìn con, vẫn tức giận: “Sao con chẳng giống anh một chút nào vậy?”
Hứa Kham vô tội nằm không cũng trúng đạn đành phải hỏi: “Vậy như thế nào mới giống anh?”
“Thành tích học tập cũng tốt như anh, bài tập làm xong đúng hạn, một ngày không quậy phá nhiều đến nỗi vậy.”
Hứa Kham bất đắc dĩ nhắc nhở: “Em quên là con còn mang cả gen của mẹ nữa sao?”
Cũng đúng.
Từ Thiến Diệp chơi đến năm 23 tuổi, trừ lần té lăn quay bên cạnh Hứa Kham ra thì thật đúng là chưa gặp được đối thủ nào, khi đi học cô là đối tượng khiến giáo viên phải đau đầu nhất.
Cả đời này ba cô ấy cũng chưa bị phê bình bao giờ, nếu có thì chắc là toàn ở trong tay chủ nhiệm lớp, hiện tại nghĩ lại mới thấy tình cha con sâu nặng, vậy mà ba chưa ném cô đi là may.
Từ Thiến Diệp hít sâu ba hơi, thầm nghĩ rằng mình phải học tập giống ba mới được.
Sau đó cô quay đầu lại liếc Cẩu Đản nhi một cái.
“……”
Sao nhìn vẫn thấy thiếu đòn thế nhỉ.
Cô xoa bóp tay Hứa Kham, nghĩ thầm, tuy cô học dốt nhưng vẫn lấy được một học bá.
Lúc trước cô và Hứa Kham kết hôn, Hứa Kham liền kết thúc công việc nghiên cứu ở Mỹ, viện nghiên cứu còn không muốn anh về nước, nhưng anh đã hạ quyết tâm, khi đó cũng bị tổn thất không nhỏ, cũng may sau này dựa vào thực lực mới làm nên chuyện ở Trung Quốc.
Dì giúp việc trong nhà làm một bàn đồ ăn, sắp xếp ra không được bao lâu thì Trần Trừng và Lạc Hữu Tiềm cũng đã tới rồi.
“Trừng nhi!” Từ Thiến Diệp vừa mở cửa đã ôm cô một cái, “Có phải bụng cậu lại lớn hơn so với lần trước rồi hay không?”
“Không nhiều đâu, lớn hơn hai cm mà thôi, Hữu Tiềm có đo rồi.” Trần Trừng nói.
Từ Thiến Diệp gọi vọng vào nhà: “Hứa Dật! Mau ra đây, tới gặp mẹ nuôi Trần Trừng với ba nuôi quyền vương của con này!”
Hứa Cẩu Đản nhi, tên thật là Hứa Dật.
Đứa trẻ năm tuổi ném cọ vẽ xuống liền chạy tới, lảnh lót mà gọi “Ba mẹ nuôi”, sau đó tầm mắt dừng ở trên bụng Trần Trừng, chậm rãi mở to ra.
Cậu bé duỗi tay muốn sờ vào, nhưng Từ Thiến Diệp lại đẩy một cái: “Tay vừa mới vẽ, chớ có đụng vào em bé.”
Cậu bé nhìn Từ Thiến Diệp mếu máo, ngửa đầu hỏi Trần Trừng: “Mẹ nuôi, em bé ở đây là em trai hay em gái vậy?”
“Là một em gái.” Trần trừng cười nói.
Từ Thiến Diệp xoa xoa đỉnh đầu con trai, không nhịn được mà trêu ghẹo: “Nói không chừng đó là vợ tương lai của con đấy.”
“Vậy em ấy có xinh không ạ?”
“Với gen của ba mẹ nuôi con chắc chắn sau này em ấy sẽ là một đại mỹ nữ.”
“Con rất thích em ấy.” Hứa Dật là thành viên lâu năm của hội những người đam mê cái đẹp, sau đó cậu bé vươn tay với Lạc Hữu Tiềm: “Ba nuôi, ôm.”
Lạc Hữu Tiềm cười cười, khom lưng bế Hứa Dật lên, trông đã có dáng vẻ của một người cha.
Hứa Dật rất thích anh.
Vào bàn ăn.
Từ Thiến Diệp không ngừng gắp thức ăn cho Trần Trừng: “Cậu đang mang thai, bây giờ không nhận kịch bản nữa rồi đúng không.”
Trần Trừng vừa mới mang thai ba tháng đầu thì còn đóng phim, bởi vì đã ký hợp đồng từ trước rồi, cô không muốn vi phạm, vì thế liền quay xong một bộ lúc đang mang thai.
Ba tháng đầu mang thái trạng thái không ổn định nhất, Lạc Hữu Tiềm đơn giản trực tiếp đẩy lùi một loạt kế hoạch thi đấu lại, thành người đại diện bên cạnh Trần Trừng, cả ngày tự tay chăm sóc cô.
“Bây giờ thì không, sau này cũng chưa có lịch gì.” Trần Trừng cười cười, lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ bụng, “Chờ sinh xong rồi tính sau.”
“Đúng rồi, cậu đã mua đồ trước cho đứa bé chưa?” Từ Thiến Diệp truyền kinh nghiệm từ một người đi trước, “Tớ nhớ lúc đó phải chuẩn bị rất nhiều đồ.”
Lạc Hữu Tiềm nói: “Tôi đã chuẩn bị rồi, lát nữa ăn cơm xong chị kiểm tra xem còn thiếu cái gì không đi, còn gì thì lại mua tiếp.”
***
Lạc Hữu Tiềm vốn tưởng rằng mình đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, không ngờ ba tháng sau vẫn trở tay không kịp.
Trần Trừng sắp sinh nên liền tới bệnh viện phụ sản, cũng gần sát với ngày sinh dự tính sinh.
Bọn họ chọn một bệnh viện tư với tiêu chuẩn cao, cũng đã bàn trước là đến lúc đó Lạc Hữu Tiềm sẽ được vào phòng đẻ.
Anh mặc đồ giải phẫu, gắt gao nắm tay Trần Trừnnmg, bởi vì lo lắng nên nhíu chặt mày, thân thể cũng hơi run.
“Đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây rồi.” Anh nhẹ nhàng trấn an, nhưng giọng nói run run cũng đã bán đứng tiếng lòng anh.
Trần Trừng đau đến nỗi chảy đầy mồ hôi.
Một người làm Quyền Vưng vào năm 20 tuổi, bỗng nhiên rơi nước mắt ở trong căn phòng giải phẫu nhỏ bé này, ngay cả chóp mũi cũng phiếm đỏ, anh hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô.
“Oe ——”
Một tiếng trẻ con khóc vang lên.
Lạc Hữu Tiềm run lên, quay đầu nhìn lại.
Một đứa bé toàn thân màu đó, nhăn nhăn dúm dó.
“Chúc mừng, là một bé trai.” Y tá ở bên cười nói.
Lạc Hữu Tiềm ngẩn người, giọng cũng hơi nghẹn: “…… Không phải trước kia khám thì là con gái sao?”
“Còn có một đứa bé nữa, là sinh đôi nam nữ!”
Lạc Hữu Tiềm chỉ cảm thấy mình như đang nằm mơ, cũng chưa kịp đi xem thằng nhóc kia, toàn tâm toàn ý nắm tay Trần Trừng.
Mãi đến khi y tá bọc hai đứa bé vào trong khăn sạch sẽ, ôm đến trước mặt cho họ xem: “Nhìn này, bên trái là anh trai, bên phải là em gái.”
Trần Trừng đã hao hết thể lực, chỉ nghe bác sĩ giải thích hiểu nhầm lúc trước.
Loại tình huống này thật ra thi thoảng vẫn có, cũng không tính đặc biệt hiếm lạ, lúc kiểm tra bởi vì em gái đã che anh trai đi rồi, cho nên họ vẫn tưởng là thai đơn.
Hiểu nhầm này bỗng biến thành sự vui mừng ngoài ý muốn.
Chỉ trong năm nay, bọn họ đã có cả con trai lẫn con gái.