Chu Hựu Hựu có thể biết lớp của Phó Lâm không khó, chỉ cần một trận bóng rổ là đã biết. Khai giảng năm lớp mười không được bao lâu, trường học đã tổ chức một cuộc thi bóng rổ, đó cũng là lần đầu tiên cô thấy anh chơi bóng rổ.
Nhưng để biết tên của anh cũng không phải chuyện dễ dàng, bởi vì trên sân bóng từng nghe có người gọi anh là Lâm ca, cho nên cô phải xem danh sách học sinh lớp sáu xem có những ai tên phát âm tương tự chữ Lâm. Thời điểm tìm ra danh sách lớp, Chu Hựu Hựu lại không xác định được rốt cuộc là chữ ‘lin’ hay ‘ling’, dẫn tới có khá nhiều tên phát âm hai chữ này. Nhưng Chu Hựu Hựu cũng không dám đi hỏi người khác, cho nên chỉ có thể tự suy đoán.
Vì thế, Chu Hựu Hựu gọi Phó Lâm là bạn học L, thời gian đó, quyển nhật kí trong ngăn kéo cô mỗi ngày đều có liên quan đến bạn học L.
Mãi sau này đến đại hội thể dục thể thao cuối kỳ lớp mười, Chu Hựu Hựu mới biết tên anh là Phó Lâm, tham gia chạy tiếp sức, là người cuối cùng cầm gậy.
Cũng là Chu Hựu Hựu ngẫu nhiên biết được anh tham gia chạy tiếp sức, liều lĩnh tới vây xem. Lúc anh chạy trên sân, cô giống như còn khẩn trương hơn so với anh. Nam sinh trên sân thi đấu không vội vàng cũng không kiêu ngạo, trên người mặc áo ngắn tay quần đùi, đeo giày đinh, khí phách vô cùng.
Lần đầu tiên Chu Hựu Hựu thấy có người đeo giày đinh thôi cũng đẹp trai đến vậy. Anh làm vài động tác làm nóng người tại chỗ, chạy nhảy linh hoạt như một con thỏ. Cách nhau khoảng cách mấy chục mét nên cô cũng không cần kiêng nể nhìn anh chằm chằm, cũng không sợ bị phát hiện.
Rõ ràng lúc đó nam sinh trong lớp cô cũng tham gia thi đấu nhưng Chu Hựu Hựu lại chỉ mong anh có thể thắng. Lần truyền gậy cuối cùng, lớp sáu và lớp năm cách nhau có vài bước, Phó Lâm tăng tốc, chạy dứt khoát.
Hai mắt Chu Hựu Hựu vẫn luôn dõi theo anh, nhìn anh đang ra sức chạy.
“Cố lên, cố lên, cố lên!” Chu Hựu Hựu hò hét theo nữ sinh trong lớp.
Lần đầu tiên, cô như đang nói chuyện với anh.
Anh nghe thấy không?
Hẳn là có thể nghe được.
Chạy tiếp sức một trăm mét luôn là hạng mục được mong chờ nhất, tốc độ điên cuồng, công phu chớp nhoáng, một lần thi năm lớp, thời gian chạy chỉ hơn một phút. Vừa làm người ta kích động, lại khiến cho nhiệt huyết sôi trào.
Trên sân thi đấu, anh như là vương giả, vượt qua tất cả các đối thủ khác, cán đích, lấy được hạng nhất. Học sinh lớp sáu ùa lên, anh cũng biến mất trong tầm mắt Chu Hựu Hựu. Nhưng trong lòng cô vì anh mà hò hét, vì anh mà ủng hộ, vì anh mà chúc mừng.
Sau khi thi đấu, Chu Hựu Hựu xem danh sách giải thưởng, cuối cùng biết anh tên Phó Lâm.
Phó Lâm! Thì ra anh gọi là Phó Lâm!
Khi đó thời tiêt đã vào mùa thu, ánh dương hiu quạnh, Chu Hựu Hựu nâng danh sách thi đấu trên tay.
Thầm mến một người, chỉ cần biết được tên người đó cũng làm bản thân mình hưng phấn không thôi. Cho dù tương lai sau này có bỗng nhiên nhớ lại, cũng là đoạn ký ức đẹp đẽ nhất.
= = =
Trong khoảng thời gian này, sinh hoạt của Chu Hựu Hựu như biến hóa nghiêng trời lệch đất, mặc dù đối với người ngoài, cô vẫn giống như bình thường. Nhưng khác biệt là, mỗi ngày cô đều cùng Phó Lâm nói chuyện phiếm.
Lời đầu tiên nói sẽ là về đề toán học. Chu Hựu Hựu không ngại học hỏi, mà anh cũng rất kiên nhẫn giảng dạy.
Vì thế, toán học nhàm chán đã trở thành môn học Chu Hựu Hựu thích nhất, cảm thấy thầy giáo dạy toán cũng thật đáng yêu.
Thứ sáu tan học, ngày hôm sau thứ bảy là ngày nghỉ, cũng là 1/6.
Sáng sớm thứ bảy, Chu Hựu Hựu hiếm có một ngày được ngủ nướng, không nghĩ tới lại bị tiếng đập cửa đánh thức.
Nghe âm thanh này, Chu Hựu Hựu liền biết, ác ma đã tới.
Em họ Chu Đồng sáu tuổi chính là ác mộng của cô.
Không biết tại sao, trẻ nhỏ ở tuổi này giống như có rất nhiều năng lượng, chỉ cần có nó, trong nhà không có một phút yên bình, trừ khi nó chơi đến mệt cần phải đi ngủ.
Hôm nay là ngày 1/6, chuyện đầu tiên Chu Đồng làm là đến tìm Chu Hựu Hựu, bởi vì nó còn nhớ rõ, một tháng trước Chu Hựu Hựu hứa ngày này sẽ đưa nó đến phòng game chơi.
Trời mới biết Chu Hựu Hựu tuyệt vọng thế nào. Cô đã quên mất mình đồng ý lúc nào, nghĩ cũng biết, bất đắc dĩ lắm mới đồng ý làm kế hoãn binh.
Ai biết được Chu Đồng này lại nhớ rõ như vậy, chờ mong mãi đến ngày này tìm cô.
Rạng sáng ba giờ Chu Hựu Hựu mới đi ngủ, nhìn đồng hồ, bây giờ là mười giờ rưỡi. Cô gãi đầu, tùy ý đổi một bộ quần áo rồi rời giường.
Ngoài cửa, Chu Đồng đã sớm hô to gọi nhỏ kêu chị.
Chu Hựu Hựu đi ra ngoài, chỉ có thể mỉm cười, “Em trai ngoan.”
Tiết Chi Thu đang xem TV, nói với Chu Hựu Hựu, “Em nó tám giờ sáng đã tới, mẹ bảo con còn đang ngủ, nó ngoan ngoãn đợi đến bây giờ.”
Chu Đồng thực sự là không đợi được, hiện tại chỉ muốn bay tới khu vui chơi.
“Chị còn phải gội đầu, ăn cơm, đợi xong xuôi rồi đưa em đi được không?” Chu Hựu Hựu vô cùng kiên nhẫn.
Chu Đồng ngoan ngoãn gật đầu.
Tiểu hài tử này ngoài việc nghịch ngợm ra thì trông cũng rất đáng yêu. Chẳng qua, dù Chu Hựu Hựu làm cái gì, người em họ này cũng như cái đuôi phía sau cô vậy.”
“Chị, đi được chưa ạ?”
“Chị ơi, có thể đi chưa?”
“Chị, sao còn chưa đi nữa?”
Chu Đồng nhìn đồng hồ thông minh trên tay, lại thúc giục, “Chị, đã sắp mười hai giờ rồi.”
Cuối cùng, Chu Hựu Hựu dây dưa mãi cũng kéo dài thời gian được đến mười hai giờ.
Trước khi đi ra ngoài, điện thoại trong túi Chu Hựu Hựu rung một cái, cô vội lấy điện thoại ra nhìn, là một tin nhắn.
Trong nháy mắt, Chu Hựu Hựu vội vàng chạy về phòng đóng cửa. Mở tin nhắn ra xem.
Face: Không làm bài tập à?
Hựu Hựu ầm ĩ: Em họ ác ma đến, muốn tớ đưa đi phòng game chơi. ╥﹏╥
Face: Không muốn đi?
Hựu Hựu ầm ĩ: Thế nào cũng phải đưa nó đi cả chiều.
Face: Bảo trọng *bắt tay*
Hựu Hựu ầm ĩ: Hừ.
Bên ngoài là tiếng đập cửa, còn có tiếng Chu Đồng hét lớn, “Chị, chị mau ra đi, chị hứa với em đi phòng game chơi rồi, không được đổi ý nữa.”
Chu Hựu Hựu chưa hết hi vọng, gửi cho Phó Lâm một tin nhắn.
Hựu Hựu ầm ĩ: Tầng sáu cao ốc Thời Đại, mời cậu đi gắp gấu, đến không?
Lúc này, cô không thể nghe thấy tiếng đập cửa và tiếng nói bên ngoài nữa, chỉ có màn hình di động kia thôi.
Cô đang đợi anh trả lời.
Một lát sau.
Face: Được.
A a a a a!!!!
Cô thành công rồi.
Danh Sách Chương: