Kỳ lạ là nghe được câu nói không mặn không nhạt, nhưng vào tai Chu Hựu Hựu giống như rót mật vậy.
Ngoài cửa sổ tầng ba là đối diện sân bóng rổ, khác với tầng hai, không có cây che chắn, gió bên ngoài thổi bay vài tóc của Chu Hựu Hựu, nhưng cô cũng không dám đưa tay lên vuốt lại bởi vì người phía sau hình như rất có hứng thú với đuôi tóc cô.
Trên thực tế, đây là lần đầu tiên Phó Lâm chạm vào tóc của con gái. Chỉ cảm thấy tóc cô làm cho đầu ngón tay anh ngứa ngáy, cảm giác này như tràn đến trái tim.
“Buổi chiều thi lý hóa phải không?” Anh hỏi.
“Ừm.” Chu Hựu Hựu chịu thua, có khi anh đi thi cũng không mang theo bút.
Sao lười như vậy mà thành tích vẫn cao thế chứ???
Phó Lâm cười nhẹ, “Vậy tiếp sức cho cậu một chút.”
Không phải nên chúc cô thi tốt sao, thời gian hai tuần cũng không dài lắm nhưng đều đã dùng để ôn thi. Lần thi cuối kì này cũng xem như Chu Hựu Hựu đã giúp anh nộp toàn bộ bài thi không bỏ sót môn nào.
Trong lòng Chu Hựu Hựu có chút khẩn trương.
Không bao lâu sau, một nhóm nam sinh đi vào trong phòng, ầm ầm lên rủ Phó Lâm đi đánh bi-a.
Phó Lâm không có hứng thú, “Lười đi.”
“Một rưỡi mới thi mà, bây giờ còn sớm.”
Một người trong đó thấy rõ người ngồi trước Phó Lâm, đưa tay hích người bên cạnh một cái, “Không thấy anh Lâm đang nói chuyện yêu đương sao, đúng là mắt mù rồi.”
Chu Hựu Hựu hận không thể trốn trong ngăn kéo.
Phó Lâm cũng không phản bác cười nói, “Biết rồi còn không mau cút.”
Nhóm người kia lập tức kề vai sát cánh hát ca
“Yêu đương – ing, happy – ing,
Tâm tình giống như ngồi trên một đài phun nước,
Yêu đương – ing, happy – ing,
Thay đổi hoàng hôn và bình mình,
Có người đến tim đập còn không được…”
Tiếng ca ngay ngắn chỉnh tề theo đám người kia rời đi càng lúc càng xa.
Phó Lâm sau lưng Chu Hựu Hựu gục xuống bàn nói nhỏ, “Một đám ngu ngốc.”
Trong giọng nói còn có chút ý cười, không có nửa điểm trách tội. Ngay cả Chu Hựu Hựu ngồi ở trên cũng có thể cảm nhận được tâm tình anh đang rất tốt.
Trong phòng học còn một vài bạn học, vừa rồi bọn họ vào làm trò như vậy, khó tránh khỏi quay lại góp vui.
Chu Hựu Hựu dứt khoát học theo Phó Lâm, nằm gục xuống bàn nhắm mắt.
Phó Lâm ở phía sau nhẹ giọng gọi cô, “Muốn ngủ sao?”
Cô ừ một tiếng.
“Ngủ đi, gần thi tớ gọi.”
Chu Hựu Hựu chỉ muốn nhắm mắt một chút, không biết sao lại ngủ thật. Trời đã vào hạ, cứ đến trưa là cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Chu Hựu Hựu đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cảm giác có người xoa đầu mình.
“Tỉnh chưa?” Phó Lâm nghiêng đầu.
Chu Hựu Hựu dụi mắt, vẫn còn buồn ngủ. Cô vừa tỉnh ngủ là sẽ như vậy, không phân biệt được đông tay nam bắc, chớp mắt nhìn Phó Lâm, cũng quên cả xấu hổ.
Không biết lúc nào Phó Lâm đã ngồi ở bàn trên, nhìn đồng hồ nói, “Còn năm phút nữa là vào giờ thi rồi.”
Anh nói xong lập tức đứng dậy, hai tay đút trong túi quần, buồn cười nhìn cô trong chốc lát.
Chu Hựu Hựu che miệng ngáp một cái, hai mắt hồng hồng giống như con thỏ.
“Đi đây.” Anh nói.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ngơ ngác gật đầu.
Phó Lâm xoay người muốn đi, cuối cùng nhịn không được quay lại đưa tay nhéo má cô, “Đồ ngốc, thi cho tốt.”
Nói xong, đĩnh đạc cất bước ra ngoài, bóng lưng thẳng thắn vô tư giống như động tác vừa rồi là quá bình thường.
Chu Hựu Hựu hoàn toàn tỉnh giấc.
Trên gương mặt như lưu lạc nhiệt độ của tay anh, có chút tê dại.
Danh Sách Chương: