• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Hựu Hựu vẫn luôn cảm thấy chuyện bảo lực học đường này sẽ không bao giờ xảy ra với mình. Cô từ nhỏ tới lớn vẫn rất ngoan ngoãn lễ phép, không gây chuyện, cũng không kiếm chuyện với ai. Nhưng cô cũng không phải chưa từng nghe tới việc bạn học khác bị đánh hội đồng, sau đó phải xin nghỉ học.
Ánh mắt mấy nữ sinh trước mặt không hung ác, nhưng tuyệt đối không có ý tốt.
Nhìn cảnh trước mắt, Chu Hựu Hựu có ngu đi chăng nữa cũng biết họ tìm mình có việc gì.
Chu Hựu Hựu theo bản năng lui về sau một bước, nhỏ giọng, lễ phép hỏi, “Các cậu tìm tôi có việc gì sao?”
Một nữ sinh trang điểm đậm lập tức cười lớn, “Hỏi rất hay, đúng là có chuyện.”

Nhà vệ sinh tầng hai cách tầng một khoảng cách vài mét, Chu Hựu Hựu thậm chí có thể nghe được giọng nói của bạn học ở tầng dưới. Mà ở trong này, một tiếng nước nhỏ giọt cũng có thể nghe rõ ràng.
Lúc này tâm tư Chu Hựu Hựu vẫn có thể nghĩ linh tinh, cô nghĩ đến vài bộ phim kinh dị trong nhà vệ sinh sẽ xuất hiện ma nữ, nhất là khi có tiếng nước chảy.
“Chu Hựu Hựu, mày nói xem, sao mày lại lăng nhăng như vậy chứ?” Nữ sinh mắt híp tiến lại gần Chu Hựu Hựu một bước, “Mày là hồ ly tinh đầu thai đúng không?”
Chu Hựu Hựu lấy lại tinh thần, vô tội nhìn người trước mắt.
Trong quan niệm của cô từ trước tới giờ, đối với chuyện gì cũng phải bình tâm để nói chuyện, vì thế thử nói đạo lý, “Các cậu có hiểu lầm gì sao?”

“Hiểu lầm con mẹ mày!” Nữ sinh mắt híp tức giận đá chân vào thùng nước ngay cạnh, “Vừa câu dẫn Đào Húc Sanh lại câu dẫn Phó Lâm, mày ở đây giả bộ cái gì chứ? Nói đến kỹ nữ là nói loại như mày đấy!”
“Tôi không có.” Chu Hựu Hựu nhịn không được mạnh miệng nói một câu.
‘Bốp’ một tiếng, một bàn tay không hề báo trước rơi trên mặt Chu Hựu Hựu.
Cô không hề phòng bị, cả người lảo đảo ngã xuống mặt đất.
Người kia dùng khá nhiều sức, không giống như bàn tay của nữ sinh, mà giống như dùng viên đá to đập thẳng vào mặt cô vậy.
Chu Hựu Hựu ngã trên đất, trong lỗ tay đều ong ong, mãi cũng không kịp phản ứng lại.
Hai nữ sinh khác đứng ở một bên không tiến lên, khuôn mặt lạnh lùng, hẳn là đã sớm quen với cảnh tượng này.
“Mẹ nó, mày vẫn còn mạnh miệng đúng không?”
Nói xong lại đạp Chu Hựu Hựu một cái. Nhưng lúc này, bên ngoài nhà vệ sinh truyền tới tiếng đập cửa, còn có Hà Thiến Tử đang hét lớn, “Mở cửa! Các người mở cửa mau! Tôi đã gọi thầy cô tới rồi!”
Mấy nữ sinh kia quả thực có chút e sợ, một người đứng ở cửa nói, “Lệ Na, đi thôi.”

Nữ sinh mắt híp hừ một tiếng, siết chặt cây gật, đối mặt với Chu Hựu Hựu nói, “Hôm nay coi như mày may mắn, lần sau tao sẽ không khách khí nữa đâu!”
Cửa mở ra, Hà Thiến Tử lập tức xông vào, “Con mẹ nó, chúng mày làm gì đó!”
Nhìn Chu Hựu Hựu đang ngồi trên mặt đất, Hà Thiến Tử cũng không quản mấy nữ sinh kia nữa, vội chạy tới đỡ cô đứng dậy.
Từ nhỏ đến lớn, Chu Hựu Hựu cũng chưa từng bị bố mẹ đánh chửi, là con một trong nhà, được nâng niu như bảo bối. Hồi nhỏ dù nghịch đến đâu, bố mẹ cũng rất kiên nhẫn dạy dỗ cô. Đây là lần đầu tiên Chu Hựu Hựu bị người khác đánh, hơn nữa lực đạo còn không hề nhẹ.
Mấy nữ sinh kia sớm đã chạy thoát.
Hà Thiến Tử thấy khóe miệng Chu Hựu Hựu chảy máu, gấp đến độ hô to, “Cậu không sao chứ? Hựu Hựu, mấy người họ đánh cậu phải không? Mau, đi tìm cô giáo.”
Bây giờ đã là giờ tan học, Chu Hựu Hựu và Hà Thiến Tử vẫn cùng đi với nhau. Hôm nay Chu Hựu Hựu thấy Hà Thiến Tử còn bận rộn thu dọn đồ đạc, vì thế muốn đi rửa tay trước.

Cũng may Hà Thiến Tử nhìn thấy mấy nữ sinh cùng đi vào nhà vệ sinh, cảm thấy có điềm không tốt nên chạy theo.
Chủ nhiệm lớp Từ Bội vẫn còn trong văn phòng, nhìn khuôn mặt sưng đỏ, khóe miệng chảy máu của Chu Hựu Hựu, hoảng sợ, “Xảy ra chuyện gì?”
*
Chuyện này xử lí rất lâu.
Chủ nhiệm lớp Từ Bội rất muốn phụ trách chuyện này, dù đã tan học nhưng vẫn kiên quyết liên lạc với chủ nhiệm lớp mấy nữ sinh kia, dù thế nào cũng phải làm rõ chuyện này.
Mặt khác, Chu Hựu Hựu cũng gọi cho bố mẹ mình. Trong lòng cô tin tưởng nhất chỉ có bố mẹ, dù có chuyện gì lớn, bố mẹ vẫn luôn ở sau cô.
Chu Khải Sơn và Tiết Chi Thu rất nhanh đã tới trường học. Nhìn đến khuôn mặt Chu Hựu Hựu thì cả người tức giận. Trên đường đi, bà vẫn luôn chắp tay cầu nguyện không có việc gì xảy ra, đến nơi, mọi thứ như sụp xuống.
Chu Hựu Hựu thấy bố mẹ, nước mắt không nhịn được chảy xuống, trốn trong ngực Tiết Chi Thu khóc lớn.
“Cô giáo Từ, cho hỏi mấy nữ sinh kia đâu?” Tiết Chi Thu nhẫn nhịn lên tiếng.
Từ Bội nói, “Đã liên lạc với họ, đang trên đường tới.”
Vừa nói xong, cửa phòng làm việc được mở ra, mấy nữ sinh kia và chủ nhiệm lớp cùng đi vào.
Mấy người này đều học lớp một ở tầng dưới, thường ngày ngẩng đầu lên thôi là cũng có thể gặp học sinh lớp ba.

Đợi chào hỏi xong, Tiết Chi Thu lạnh giọng, “Là ai đánh con gái tôi?”
Căn phòng chìm vào yên lặng.
Hai chủ nhiệm lớp đều không nói gì.
Không thấy ai nói chuyện, Tiết Chi Thu lại hỏi một câu, “Dám làm không dám chịu đúng không?”
Có lẽ là lời nói của bà kích thích đến, nữ sinh mắt híp cắn răng đứng dậy, “Là tôi, có gì thì nhằm vào tôi này.”
Tiết Chi Thu đang muốn đi lên, Chu Khải Sơn đứng một bên kéo bà lại, “Niếp Niếp, chúng ta làm theo pháp luật.”
“Ông nuốt trôi cục tức này sao?”
Nói xong, bà hất tay ông ra, đi tới trước mặt nữ sinh kia, “Tôi không cần lời xin lỗi của cháu, để tôi tát một cái là được rồi. Vừa rồi cháu đánh con gái tôi thế nào, tôi đánh lại như vậy!”
Ăn miếng trả miếng.
Tiết Chi Thu bà không phải là người dễ chọc, huống chi lại còn động vào miếng thịt trên người bà nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK