Rạng sáng 1 rưỡi.
Bầu trời đêm hè lốm đốm sao trời.
Ngã tư đường hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc này không có ai cả, một mình Chu Hựu Hựu đứng ở cửa chờ đợi, nhưng cô không cảm thấy sợ hãi chút nào, trong lòng tràn ngập chờ mong.
Phó Lâm vội vã xuống lầu, dép lê còn đeo ngược trái phải. Anh mừng rỡ, kích động đến phát điên, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bé nhỏ đứng ở cửa kia lại vô cùng đau lòng.
Tiểu cô nương phong trần mệt mỏi, hai mắt sáng ngời như sao, cô nhìn anh cười ngốc nghếch, còn có chút ngại ngùng.
Anh ôm chặt Chu Hựu Hựu vào lòng, một lúc lâu sau mới đưa tay vỗ mông cô, cắn răng thấp giọng nói, “Chu Hựu Hựu, mẹ nó, lần sau em còn dám một mình tới đây không nói tiếng nào, xem ông đây phạt em thế nào.”
Đến lấy đồ chuyển phát nhanh anh cũng không nỡ để cô một mình đi lấy, không thể tưởng tượng nổi cô lại dám một thân một mình đi qua cả ngàn dặm tìm tới đây. Tuy anh biết rõ cô đã là một người trưởng thành độc lập, nhưng trong mắt anh một thân một mình cô ở bên ngoài sẽ gặp đủ các loại nguy hiểm, huống chi bây giờ còn là nửa đêm. Anh thật sự không thể tin được.
Chu Hựu Hựu cười hì hì, hai tay ôm chặt eo anh không buông.
“Phó Lâm à Phó Lâm, em thật sự rất nhớ anh.” Cô làm nũng, chôn mặt mình trong lòng anh.
Hai tay Phó Lâm vẫn đang run rẩy không thể tin được, anh đưa tay nâng hai má Chu Hựu Hựu lên, cúi đầu cắn môi cô.
Nụ hôn này giống như giải tỏa nỗi khổ tương tư dài hai tuần qua.
Anh sinh sống ở một nơi không ai quen biết, ngã tư xa lạ, con đường xa lạ, căn phòng xa lạ. Anh vốn cho rằng mình có thể tiếp nhận tất cả, nhưng lại phát hiện trong màn đêm tối tăm, anh vô cùng cô độc. Dù sao Phó Lâm cũng chỉ là một thằng nhóc chưa tới 22 tuổi, đột nhiên phải gánh vác tất cả trên vai, khó tránh khỏi mê mang bất lực.
Nụ hôn này nhiệt liệt kích tình, Chu Hựu Hựu không theo nổi tiết tấu của Phó Lâm, hai tay chỉ biết ôm chặt lấy anh, cảm nhận được sự điên cuồng của anh, thậm chí đến cửa bọn họ cũng chưa vào, ôm hôn thắm thiết giữa trời đất. Trong truyện thân mật anh cũng không phải là người phóng khoáng, lúc này lại bất chấp tất cả mà hôn cô thật sâu.
Cuối cùng Phó Lâm cũng buông cô ra, dùng sức ôm chặt Chu Hựu Hựu như muốn hòa mình thành một thể với cô.
Vào phòng, Chu Hựu Hựu tò mò nhìn khắp nơi.
Phó Lâm nhìn ra, nói, “Nơi này là mới thuê, mấy căn phòng trước đó bố anh mua cũng đã bán hết rồi.
Đúng là tác phong của Phó Kỳ Xương, phòng ốc lúc nào cũng mua với số lượng lớn.
Chu Hựu Hựu ngây ngốc gật đầu, cái hiểu cái không theo anh lên lầu.
Nơi này tuy rằng có chút cổ xưa, nhưng được quét tước rất sạch sẽ, mọi thứ đều được đặt ngăn nắp, là phong cách của Phó Lâm.
Trước kia khi ở căn phòng gần trường đại học, Phó Lâm cũng thích dọn phòng, anh là một người yêu sạch sẽ.
Đến phòng ngủ Phó Lâm, Chu Hựu Hựu chú ý tới ga giường vỏ chăn của anh giống căn phòng hai người ở y như đúc.
Thật ra, so với cô, anh còn luyến tiếc không muốn rời đi hơn.
“Lại đây.” Phó Lâm đưa tay ra kéo Chu Hựu Hựu qua ngồi trên giường.
Anh ôm cô như cũ, không hề tách ra dù chỉ một giây.
“Đến bằng cách nào?” Anh hỏi.
Chu Hựu Hựu vòng tay ôm lấy cổ anh, nói chi tiết, “Em mua vé máy bay ở trên mạng, là lần trước nhìn thấy anh mua thế nào thì em làm theo. Sau đó ngồi tàu điệm ngầm tới sân bay, lấy vé, soát vé, đăng kí. Sau khi xuống máy bay thì gọi taxi thôi, em cũng không đặt xe trên mạng.”
Trước kia khi hai người ra ngoài đều là Phó Lâm lên kế hoạch, hành trình rồi đặt khách sạn, chưa bao giờ anh để cô cảm thấy phiền toái. Bởi vì xã hội có rất nhiều mặt tối, vì thế Phó Lâm chưa bao giờ để Chu Hựu Hựu một mình đi xa, cho nên mấy năm nay Chu Hựu Hựu cảm giác cái gì cũng không biết, lần này ra ngoài, cảm thấy mình vô cùng lợi hại.
“Phải rồi, trên máy bay em còn gặp đại minh tinh Mạc Dương.”
Phó Lâm không quan tâm Mạc Dương gì cả, anh ôm Chu Hựu Hựu, nhịn không được lại cúi đầu hôn cô, “Không được như vậy nữa, anh không cho phép, nếu nhớ anh thì để anh tới tìm em.”
Chu Hựu Hựu vuốt vve khuôn mặt Phó Lâm, “Em có nhiều thời gian, lúc nào muốn cũng đều tới được.”
Trong lòng anh tê dại, đặt Chu Hựu Hựu dưới thân.
…
May sao hôm sau thứ 7, bọn họ có thể ngủ tới lúc mặt trời lên cao.
Chu Hựu Hựu hiếm khi tỉnh dậy sớm, nghiêng người nhìn Phó Lâm còn đang say giấc.
Có thể cảm nhận được dạo gần đây anh rất mệt mỏi, một lần nữa học tập tất cả từ đầu hẳn là không dễ dàng, tuy rằng anh rất thông minh nhưng cũng không thể tránh khỏi giai đoạn thích ứng này.
Hai mắt cô dính chặt trên mặt anh không rời, muốn nhìn nhiều hơn một chút.
Mắt thấy dáng vẻ Phó Lâm như muốn tỉnh, Chu Hựu Hựu lại vội vàng nhắm nghiền hai mắt.
Phó Lâm lâu lắm rồi mới được ngủ nướng, chuyện đầu tiên làm sau khi tỉnh lại là đưa tay ôm chặt người trong lòng, lại theo thói quen mà hôn lên trán cô một cái, chăn có hơi trượt xuống, lộ ra da thịt trắng nõn và một chút dấu đỏ hồng.
Tối qua Phó Lâm mãnh liệt hơn nhiều so với ngày thường, dấu vết anh lưu lại cũng không ít.
Nhớ là tối qua Chu Hựu Hựu kêu cũng không nổi, cuối cùng phải khóc lóc xin tha, lúc ấy anh thật sự như phát điên, lúc này nhìn cô lại đau lòng không thôi.
Vì thế lại thăm dò dưới hạ thân, từng chút một dịu dàng hôn cô.
Đối mặt với nhu tình mật ý của Phó Lâm, Chu Hựu Hựu từ chối không nổi.
Tuy rằng tối qua khóc lóc thế nào cũng không cho anh chạm vào, bây giờ lại bắt đầu để mặc theo ý anh.
Lúc hai người rời giường đã hơn mười hai giờ, một giây cũng không muốn cách xa.
Phó Lâm đi vo gạo nấu cơm, Chu Hựu Hựu ở bên hỗ trợ, lúc anh rửa rau cô cũng phải ở ngay bên cạnh.
Chu Hựu Hựu cảm thấy Phó Lâm bây giờ cực kì dính người, cười nói trêu ghẹo anh.
Anh cũng không hề phản bác, lúc quay đầu đi xào rau còn muốn Chu Hựu Hựu ôm mình từ sau.
Tuy ngoài miệng Chu Hựu Hựu cười anh, nhưng thân thể lại rất thành thực ôm lấy anh không buông.
Lúc Chu Hựu Hựu xoay người đi lấy bát đũa cũng phát hiện đồ nơi này giống bên phòng gần đại học y như đúc, trong lòng lại đột nhiên chua xót, xoay người ôm chặt anh không buông.
Thời gian ở chung của hai người cũng không nhiều, mỗi phút mỗi giây đều phải quý trọng.
Chu Hựu Hựu chỉ có thể ở đây hai ngày, thứ 2 cô còn phải quay về trường học làm việc.
Ăn trưa xong, Phó Lâm mang theo Chu Hựu Hựu đi dạo quanh khu công nghiệp.
Thời gian khu vực này đã có chút lâu đời nên cũng không giống mấy tòa cao ốc mới xây, nhà máy của Phó Kỳ Xương ở trong khu vực này, dưới trướng cũng có hơn một ngàn công nhân viên.
Thứ 7, đại đa số công nhân trong nhà máy đều đi làm, chủ nhật tăng ca cũng là chuyện thường ngày. Người làm việc ở đây cũng không phải lao động tri thức trong thành phố lớn, đa phần là làm công theo giờ, cho nên bọn họ cũng không muốn nghỉ ngơi một ngày.
Hơn một giờ chiều, trên cơ bản cũng không có ai rảnh rỗi đi lại ở đây.
Phó Kỳ Xương đặt xưởng ở đây là do nhìn trúng dân nhập cư ở khu vực này nhiều, dễ dàng thuê người, cũng dễ dàng chế tạo xưởng gia công.
Nhà máy so với Chu Hựu Hựu nghĩ còn lớn hơn nhiều, có rất nhiều bộ phận, chỗ làm việc, nhà ăn, kỹ túc xá, phòng hoạt động,… Hơn nữa bên trong nhà xưởng còn làm công tác xanh hóa, quét tước vô cùng sạch sẽ.
Chu Hựu Hựu kéo Phó Lâm đi dạo bên trong khu xưởng, nhìn công ty đang được Phó Lâm xử lý này, trong lòng lại vô cùng kiêu ngạo.
“Phó Lâm, anh nhất định phải cố gắng, trở thành tổng tài bá đạo cũng được!” Cô giơ tư thế nắm tay với anh.
Phó Lâm hừ nhẹ một tiếng, “Anh mới không muốn làm tổng tài bá đạo.”
Trên thực tế, hiện thực không giống như tiểu thuyết, lãnh đạo một công ty khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của Phó Lâm, anh là một người trẻ tuổi không có kinh nghiệm, không đủ để mọi người quy phục.
Chu Hựu Hựu cũng hiểu được đạo lý trong đó, lúc này ngoại trừ việc cổ vũ anh thì cô cũng không còn cách nào khác.
“Đi, đưa em đi xem phòng làm việc của anh.” Phó Lâm nói.
Nghe thấy anh muốn đưa mình tới văn phòng, Chu Hựu Hựu vô cùng hưng phấn, cô tưởng tượng ra nơi đó vô cùng xa hoa, mà khi nhìn thấy được bàn làm việc bị ngăn cách với trung tâm gia công, không tránh khỏi có chút ngoài ý muốn.
Danh Sách Chương: