• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Du Như Băng gánh vác trọng trách kiếm tiền cho Đường Hàn Thu và tiền tăng ca cho nhân viên Hoa Diệu, chỉ dựa vào một động tác có thể đem nam chủ phú nhị đại Cầu Vân Lập này sắp xếp đâu vào đấy rõ ràng.

Trên màn hình con số không ngừng về tăng lên, mỗi một giây một phút đều mang theo mùi tiền.

Sau một lúc lâu, Cầu Vân Lập rốt cuộc phản ứng lại, ôn nhu không còn tồn tại nữa, có chút hoảng hốt nói: "Từ từ, tôi có......"
Du Như Băng vừa nghe hắn nói lời này, dứt khoát lưu loát bấm dừng tính giờ, rất là bất mãn nói: "Có ý kiến thì nói nhanh lên, anh không biết thời gian là tiền tài sao?"
Cầu Vân Lập: "......"
Vậy còn không phải là tiền tài sao, có giá niêm yết rõ ràng!
Du Như Băng vỗ tay: "Được, bớt việc, giải tán đi, về nhà ngủ thôi."
Cầu Vân Lập giơ tay ngăn cản cô: "Từ từ! Ta không có ý kiến nữa!"
Chú Lục nhìn không được nữa, nghi hoặc mở miệng gọi một tiếng: "Thiếu gia?"
Loại quanh co lòng vòng này, rõ ràng rõ ràng là hành vi lừa tiền ngài còn cắn câu?!
Cầu Vân Lập giơ tay ý bảo hắn không cần nói nữa: "Em ấy nếu thiếu tiền, tôi đương nhiên có thể giúp đỡ, hơn nữa chút tiền này không tính là gì."
Lục thúc: "......"
Ông sắp không hiểu được yêu đương của người trẻ tuổi bây giờ.

Du Như Băng nghe rõ ràng mấy chữ "hơn nữa chút tiền này không tính là gì", ở trong lòng điên cuồng mắng hệ thống chó này: Đồ ngu ngốc này sao yên lặng vậy? Không ra chửi hắn khoe khoang giàu có sao?
【......】 Hệ thống lựa chọn giả chết.

Du Như Băng: Haiz, đúng là cái bia đỡ ngu ngốc.

Du Như Băng đối mặt với Cầu Vân Lập "Giúp đỡ người nghèo" tuyệt không khách sáo, bởi vì lúc này trên vai cô gánh hai ngọn núi lớn ——giúp Đường tổng kiếm tiền và tiền tăng ca cho nhân viên Hoa Diệu.

Cho nên đã sớm bắt đầu quán triệt tư tưởng chứng minh chính sách "Có thể kiếm nhiều thêm một chút", có tiền đưa đến trước mặt cô còn không kiếm chính là đồ ngốc!
Đương nhiên, mục đích chủ yếu của cô vẫn là chặn lại ảo tưởng phiền toái của Cầu Vân Lập, để hắn tự động rời xa mình.


Cô cứ tưởng tượng đến ở cốt truyện chính Cầu Vân Lập bá vương ngạnh thượng cung lạp tức cảm thấy đầu muốn bốc khói, cho nên muốn dựa vào phương pháp trực quan hiệu quả nhất để Cầu Vân Lập tự mình cút đi, đó chính là để cho hắn tiêu tiền mua dạy dỗ!
Để hắn phát hiện, hắn sở dĩ cho rằng cô yêu hắn chứ không giống những nữ nhân xum xê đê tiện bên ngoài yêu mặt với tiền của hắn, kỳ thật so với những nữ nhân bên ngoài đó —— cô cũng chỉ yêu tiền của hắn!
Một khi bạch liên hoa không hề thuần khiết, tra nam này sẽ tâm như tro tàn không quấy rầy cô.

Cái bọn họ yêu, chỉ là sự thuần khiết đặc biệt đó thôi.

Du Như Băng quay mặt qua chỗ khác nhìn Hàn Vi, ngữ khí nghiêm túc mười phần hỏi: "Trợ lý Hàn, tôi có thể ra giá 100 triệu không?"
Cầu Vân Lập: "???" Như thế nào còn tăng giá như vậy nữa!
Đầu bên kia điện thoại Đường Hàn Thu nghe câu nói này, vừa cảm thấy không nói nên lời vừa buồn cười, cô cũng chưa bắt đền 100 triệu, Du Không Như Băng này lại nghĩ chỉ dựa vào một chút thời gian nói chuyện này thì muốn 100 triệu?
Ăn không ít a.

Chú Lục sợ thiếu gia nhà mình bị tình yêu làm cho đầu óc choáng váng, đoạt lời nói: "Du tiểu thư, tại sao cô lại cố định lên giá như vậy, đây là hành vi không đạo đức!"
Du Như Băng một thân chính khí nói: "Đồ ăn có thể tăng giá, tại sao tôi lại không được tăng? Đây rõ ràng là hiện tượng bình thường của cuộc sống, chú tại sao nói tôi không có đạo đức, chú muốn cản trở đời sống con người phát triển hả? Chú này, chú có tư tưởng nguy hiểm lắm đó!"
Cô tức giận nói một hơi, phóng khoáng lưu loát, vô cùng trôi chảy, thậm chí vận dụng kỹ năng thượng cương thượng tuyến*, chỗ nào trong lời nói đều có thể thấy được phong thái người thích gây chuyện**.

*thượng cương thượng tuyến: đưa lên cương lĩnh, đưa lên đường lối
Chỗ này bạn nào search gg là ra nha, mình nghĩ ý câu này có nghĩa là kiểu chuyện bé xé ra to ấy, chuyện nhỏ nhưng đưa lên cương lĩnh đưa lên đường lối như cách mạng, mà mình không biết edit sao nên để nguyên
**gốc là "giang tinh", mình không để nguyên tại vì mình không thích chữ này, đọc cứ không thuận miệng sao ấy
Chú Lục lần đầu thấy người thích gây chuyện có hoả lực mạnh như vậy, đương nhiên bại trận rồi, mím môi, không nói nữa.

Hàn Vi kịp thời ngăn cản hành vi kiếm chuyện của Du Như Băng: "Tôi kiến nghị bán giá gốc là được rồi."
"Dù sao Đường tổng cũng không bắt đền 100 triệu."
Một ngàn vạn còn chưa tới.

Du Như Băng: "Đó là bởi vì Đường tổng của chúng ta thiện lương!"
Đang ngồi nghe diễn Đường Hàn Thu: "......"

Đột nhiên nịnh hót?
Hàn Vi đối với mọi hình thức nịnh hót của cô ấy với Đường Hàn Thu sắp chết lặng rồi.

Du Như Băng lộ vẻ đáng tiếc, nhỏ giọng nói: "Không thể tăng cao hơn chút sao? Tôi thật sự muốn để hắn tiêu tiền mua dạy dỗ, sau này còn có thể tránh xa tôi một chút."
Hàn Vi: "Cá nhân tôi cho rằng, năm vạn mua một giờ nói chuyện, cũng đủ cho dạy dỗ rồi."
Những siêu sao nổi tiếng, hay là người có kinh nghiệm thương trường của thương nghiệp khổng lồ, bọn họ có thể tuỳ ý yêu cầu đầu tư ngàn vạn, đều là không làm thất vọng giá trị con người của họ.

Nhưng mà Du Như Băng không phải dạng trên, chỉ là người thường thôi, tiêu tiền mua một tiếng nói chuyện với cô, xuất phát từ góc độ thương nghiệp, năm vạn này cơ bản là xem như ném đá vào sông.

Cho nên nói là dạy dỗ cũng không quá ——đầu óc Cầu Vân Lập có vấn đề mới có thể cắn câu.

Hàn Vi tiện đà bật loa lên: "Đường tổng bảo em lấy ra khí thế Có thể kiếm nhiều một chút thì kiếm , không cần khách khí với Cầu thiếu gia."
Nếu em ấy lại điên cuồng tăng giá, Cầu Vân Lập sợ là muốn lập tức bỏ của chạy lấy người.

Đến lúc đó, ngay cả 5 vạn tiền dạy dỗ cũng không lấy được rồi.

Du Như Băng suy nghĩ một lát, hướng Cầu Vân Lập quơ di động: "Năm vạn một giờ, còn ý kiến gì nữa không?"
Cầu Vân Lập sợ cô lại làm ra hành động gì, vội vàng nói: "Không có, năm vạn là được rồi!" Sau đó cử động chân vội vàng đi đến gốc cây kia.

Du Như Băng cầm điện thoại chủ động đi đến gốc cây kia, Hàn Vi bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lập tức giữ tay cô lại, thấp giọng dặn dò: "Du tiểu thư, đừng làm trái pháp luật!"
Du Như Băng liếc mắt nhìn Cầu Vân Lập đang ở đằng xa, có chút buồn bực nhỏ giọng nói: "......!Tôi cũng chưa nói muốn lấy mạng chó của hắn đâu?"
Hàn Vi dừng một chút, kiên quyết nói: "Chọc tức chết cũng coi như phạm pháp."
Du Như Băng: "......"
Cô gãi mũi, suy nghĩ một chút, thử nói: "Tôi đây......!Chọc tức nhẹ nhàng một ít?"
Cuối cùng vẫn là Đường Hàn Thu hạ lệnh từ xa, để Hàn Vi cho cô ấy đi.


Đường Hàn Thu chính là muốn để cho Cầu Vân Lập phải chịu đựng đến mệt mỏi, để hắn rõ ràng được thế giới này không chỉ xoay quanh hắn.

Cô nhìn điện thoại, khoé môi nhếch lên: "Hôm nay diễn hơi lâu rồi, vất vả trợ lý Hàn, tiền điện thoại tháng này của cô tôi sẽ trả toàn bộ."
"Còn nữa," cô không chút để ý nào lật văn kiện, "Ngày mai đón tôi đến công ty."
Nếu tiền bồi thường đã đến, cô cũng không cần thiết phải giả vờ nữa.

Hàn Vi: "Vâng."
Đường Hàn Thu: "Ừm, cô tiếp tục theo dõi, đừng để Cầu Vân Lập động tay động chân với em ấy."
Cô còn nhớ rõ sự tình đời trước của Du Như Băng bị Cầu Vân Lập theo đuổi gắt gao, không khỏi có chút lo lắng.

Du Như Băng không phải cô, không có sức lực đem Cầu Vân Lập đánh đến khốc thiên thưởng địa*.

*khốc thiên thưởng địa: theo gg là "chỉa họng lên trời kêu la khóc lóc", lại là một câu đọc không thuận miệng nên không edit ra cho mng hehe
Bất luận hiện tại Du Như Băng có còn là Du Như Băng nữa hay không, chỉ cần Cầu Vân Lập còn thích "Du Như Băng", hai người bọn họ ở cùng một chỗ sẽ rất nguy hiểm, cần thiết có một người ở cạnh theo dõi mới được.

Hơn nữa, Du Như Băng cũng được, Du-Không-Như Băng cũng được, đều đã ký với Hoa Diệu, đó chính là trách nhiệm của cô.

Bảo hộ em ấy không bị xâm hại, cô đạo nghĩa không thể chối từ*.

Đầu này Du Như Băng đã mở đồng hồ đếm ngược ra, đi thẳng về phía Cầu Vân Lập, một bên lột kẹo ăn, nhắc nhở mình phải bình tĩnh, không cần chọc tức hắn mạnh mẽ quá, phải chọc tức nhẹ nhàng, chọc tức ôn nhu.

[ Không biết phải nói gì với độ điên của bà Băng này luôn ấy =)) ]
Cầu Vân Lập vừa thấy cô ăn kẹo thì không thể hiểu được nhưng vẫn thấy cô đáng yêu, cầm lòng không đậu mang lên lớp kính lọc của tình yêu, liên quan đến hành vi lúc trước không thể tưởng tượng được của cô đều được tô lên điểm đẹp đẽ thêm 800 tầng.

Du Như Băng vừa nhìn thấy dáng vẻ ôn nhu như nước của hắn thì da đầu tê dại, da gà toàn thân đều dựng đứng hát vang.

Du Như Băng khắc chế lòng đang muốn động thủ hành hung tra nam của mình, đi lên vào thẳng chủ đề: "Có chuyện nói nhanh."
Nói để tôi còn chọc anh tức chết!
Cầu Vân Lập ngược lại không vội nói trọng điểm, ánh mắt nhìn cô tràn ngập đau lòng: "Em nói cho tôi biết, có phải thiếu tiền mới vào Hoa Diệu hay không? Có phải Đường Hàn Thu ép buộc em thành như vậy, làm tôi chán ghét em?"

"Em có phải......!Vì tôi chịu rất nhiều khổ sở đúng không?"
Du Như Băng vẻ mặt đen lại, đầy dấu chấm hỏi: "???"
Du Như Băng: "Anh đang nói cái quỷ gì vậy?"
"Tôi tự mình vào Hoa Diệu, liên quan gì đến anh? Lại liên quan gì đến Đường tổng của chúng tôi? Anh đừng ở nơi này mà đâm chọt nói xấu nhan sắc thịnh thế, anh minh thần võ, thân thiết dễ gần, thông minh cơ trí Đường tổng của chúng tôi, sau đó dát vàng lên bản thân a."
Người đối đầu chó má nhà anh còn dám chạy đến trước mặt nói xấu Đường tổng của chúng tôi?!
Cầu Vân Lập nghe cô dùng thuốc khai hoả mười phần cũng không tức giận, giống như đem cô trở thành người thân bất do kỷ, phải diễn kịch để bảo vệ mạng sống: "Không sao, ở trước mặt tôi em không cần đeo mặt nạ diễn kịch, có thể tự do làm chính mình.

Tôi sẽ bảo hộ em, cũng sẽ đem em từ trong tay nữ độc ác như Đường Hàn Thu cứu ra."
Du Như Băng hoang mang nhìn hắn: "Có thức ăn a, uống say thành như vậy, anh ăn một hạt đậu phộng vào cũng sẽ không đến nỗi này đâu, nhìn thử xem, cả tiếng người cũng không nói được rồi."
Cầu Vân Lập: "......"
Cầu Vân Lập: "Tôi không uống rượu."
Du Như Băng: "Được, vậy thì anh đầu óc có bệnh, đề nghị anh chạy chữa kịp thời, chậm trễ sợ không chữa được nữa."
Cầu Vân Lập: "???"
Cô ấy tại sao lại chuyển về đề tài này???
Cầu Vân Lập phát giác không thể cùng cô ấy nói về đề tài này được, nếu không có khả năng cả là người mình cũng không được tính.

Hắn thanh giọng nói: "Tôi lần này đến là để nói cho em một chuyện, sau khi xong việc, em có thể có 1000 vạn."
Tiền tài có ma lực, Du Như Băng cuối cùng cũng không chọc tức hắn nữa, ngược lại an tĩnh nhìn hắn —— xem hắn còn có thể nói ra cái gì.

Cầu Vân Lập rất thích dáng vẻ cô ấy yên tĩnh nhìn hắn, giống như một đoá hoa xinh đẹp làm người trìu mến, để người khác muốn đem cô ấy ôm vào lòng ngực trân trọng thật tốt, trong đôi mắt hắn không giấu diếm được sự si mê.

Du Như Băng cảm thấy hắn hiện tại giống như người biến thái cuồng si: "Ghê nha, không nghĩ tới anh là biến thái đó?"
Hệ thống ngu ngốc cũng không nói cho tôi cái này aaa!
Cầu Vân Lập một giây mất đi tươi cười, có chút hoảng loạn nói: "Tôi không phải, em đừng hiểu lầm ——"
Du Như Băng đánh gãy lời hắn, vẻ mặt chính khí nói: "Loại sự việc này không cần phải anh cảm thấy, mà là tôi cảm thấy, tôi cảm thấy anh biến thái, cho nên tôi muốn báo động nguy hiểm."
Cầu Vân Lập: "???"
Cầu Vân Lập vội vàng tiến lên ngăn cản tay muốn báo nguy của cô, nghiêm túc sau một giây.

"Đừng làm loạn, tôi lần này đến là muốn em tố cáo Đường Hàn Thu lấy tiền bồi thường.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK