Tô Niệm không chút kiêng dè, tương đối thẳng thắn thành khẩn: “Hình như có người bạn nhỏ muốn giới thiệu cho con biết.”
“Thật là người bạn nhỏ sao?” Lục Tác Viễn nghĩ, người mấy chục tuổi, còn có bạn nhỏ sao!
“So ra còn lớn hơn cô mấy tuổi, so với chúng tôi dĩ nhiên là nhỏ hơn rất nhiều. Dì con nói nói gia cảnh học thức cũng không tệ, hình như muốn thỉnh giáo tranh của con. Dù sao biết nhiều bạn bè đối với con cũng không tổn thất gì. Tóm lại, chiều nay chúng ta đi sẽ biết.”
Nói xong, mẹ Tô đặt cốc sữa xuống đứng dậy đi đến văn phòng của cô ấy, trước khi đi vẫn không quên dặn dò: “Cô ăn xong nhớ dọn dẹp bàn sạch sẽ.”
Xong rồi? Lục Tác Viễn nhìn bóng lưng , chẳng lẽ thật sự là nàng nghĩ nhiều. Không phải xem mắt, chỉ là đi gặp người? Tại sao thái độ của mẹ Tô lại làm cô có cảm giác không đúng?
Buổi chiều, cô vẫn mặc áo liền quần như ngày hôm qua ra ngoài, tóc cũng không buộc, cứ tùy tiện khoác áolên. Trước khi ra khỏi cửa, ánh mắt của mẹ Tô dừng lại ở trên người cô vài giây, đại khái là muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Ngay cả quần áo cũng không có hứng để thay, loại chống cự không nói này, Lục Tác Viễn nghĩ, người thông minh như mẹ Tô, nhất định có thể hiểu.
Mẹ Tô và Mẹ Dụ Hoài Húc thường uống trà tán gẫu ở một tứ hợp viện gần Ung Hòa, cảnh vật xung quanh chỗ đó tương đối trong lành. Lục Tác Viễn từng đến đó một lần, lần đó ở giữa sảnh trung tâm trong một màn lụa màu hồng mỏng còn có một cô gái khảy đàn tranh.
Lúc đến đây cũng vừa vặn, trong gian phòng bao lớn nhất đang giảng trà đạo. Cô ngồi không lâu, liền tỏ vẻ muốn đi nghe điện thoại một chút.
Mẹ Tô gật đầu, dễ tính một cách bất ngờ: “Nghe một chút xong nhớ quay trở lại.”
Lục Tác Viễn lè lưỡi cười một cái, vô cùng khéo léo đồng ý. Dù nói thế nào, cô cũng muốn nắm quyền chủ động trong tay mình. Nếu như đối phương thật sự tốt như mẹ Tô nói, nhìn thấy hay không cũng không quan trọng, nếu không có, nàng nghĩ mẹ Tô nhất định sẽ tha thứ cho việc rời đi trước của cô.
Tuy trong lòng Lục Tác Viễn đã lên kế hoạch tốt, nhưng đã đến thời gian ước định, cô vẫn có chút khẩn trương không nói lên lời đứng lên. Khi điện thoại di động “Um Um” rung lên, cô không thể không rời khỏi phòng.
Nàng cho là mẹ Tô gọi, nhưng kết quả lại là Dụ Hoài Húc.
“Sao vậy, nhìn thấy anh đẹp trai nào rồi sao?” Dụ Hoài Húc nuốt một ngụm trà: “tôi nhìn thấy anh ta và mẹ tôi đi vào đại sảnh rồi. Nhìn, thân hình cao 1m83, mặc áo bành tô màu xám, dáng người cân xứng, nhìn theo góc độ này, bộ dạng cũng không tệ... Ừ, còn rất lễ phép, nhắc nhở mẹ tôi chú ý bậc thềm... Hơn nữa... Bộ dạng người này có chút giống...” Lục Tác Viễn nghe, trong đầu tự nhiên hiện lên hình ảnh Dụ Hoài Húc giống như đặc vụ, bộ dạng cầm ống nhòm rình coi người đến.
Cô vừa định hỏi anh ta người đang ở đâu, liền nghe thấy anh ta nói trong điện thoại: “Mẹ cô bắt đầu lấy điện thoại di động ra rồi, chắc là tìm cô, tôi cúp máy đây. Nếu cần hỗ trợ, ! Tôi nhất định sẽ xông vào nói tôi là vị hôn thê của cô, ha ha ha – –”
Dụ Hoài Húc vừa ngắt điện thoại, mẹ Tô liền gọi điện đến.
Quả nhiên, Dụ Hoài Húc liệu sự như thần. Khi đi vào bên trong hành lang, Lục Tác Viễn nhìn xung quanh, không phát hiện bóng dáng của anh ta. Cũng không biết anh ta nấp ở chỗ nào xem kịch vui.
Thời điểm đẩy cửa phòng bao ra, cô hít sâu một hơi, không ngừng nhắc nhở bản thân mình phải lạnh nhạt. Chỉ như làm quen với người bạn mới thôi.
Khi cửa mở được một nửa, cô nghe thấy giọng nói bên trong, là người kia, anh chào mẹ Tô, sau đó, động tác đẩy cửa của cô liền dừng lại, giọng nói này...
Cô rất quen thuộc.
Bởi vì theo thói quen, cửa vẫn chưa được mở ra toàn bộ rồi.
Lục Tác Viễn nhìn bóng lưng Trình Mặc, cứ sững sờ đứng ở cửa như vậy.
Tiếp đó, một giây sau, cô quay đầu bỏ chạy...
Cuối cùng Dụ Hoài Húc tìm được cô ở vườn hoa cửa sau phòng trà
Anh ta nói, từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa bao giờ biết biểu cảm của một người lại có thể phong phú như vậy, giống như tranh sơn dầu, nhiều màu sắc, không, còn các loại vặn vẹo.
Lục Tác Viễn thở dài, nói, từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ nghĩ cuộc sống có thể giống kịch như vậy.
Dụ Hoài Húc hỏi cô: “Đang êm đẹp, cô chạy làm gì?”
Cô nâng cằm lên, buồn bã ỉu xìu nhìn anh ta một cái, sau đó ảo não nói: “Anh không hiểu đâu.”
Nếu quả có một người như vậy, ngươi thủy chung dốc hết toàn lực duy trì hình tượng tốt trước mặt hắn, người làm sao có thể đồng ý để hắn nhìn thấy ngươi tóc tai bù xù, bộ dạng hai ngày không thay quần áo? Cô thà rằng không nhìn thấy, cùng không đồng ý lưu lại ấn tượng xấu cho anh.
Đây là thích đi, nghĩ muốn đưa tay chạm vào nhưng lại lo lắng mình không đủ hoàn mỹ.
Dụ Hoài Húc lấy khuỷu tay huých cô một cái: “Có phải trước khi cô xuống lầu đã gửi cho mẹ tôi một tin nhắn không, bà nói ngày trước mặt tôi và mẹ của cô là hôm nay trường các cô muốn luyện múa, cho nên cô sẽ không đến.”
“Vậy mẹ tôi nói sao?” Lục Tác Viễn quay đầu, ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Dụ Hoài Húc hỏi.
“Dĩ nhiên là mẹ cô rất phối hợp rồi. Tôi nghĩ người đàn ông kia, khẳng nghĩ là muốn mình gặp một người vẽ tranh, nhưng kết quả trong nháy mắt lại trở thành một cái hội khiêu vũ. Tôi đoán chắc hắn bị xoay vòng rồi, nhưng mà ngược lại nhất định là muốn bảo trì phong độ cùng lễ phép.”
Cô vội vàng gửi một tin nhắn cho dì, nhưng không nghĩ để Trình Mặc biết người hôm nay anh muốn gặp là cô, hoặc ít nhất không để anh cảm thấy mình là người lỡ hẹn. Nghe xong lời nói của Dụ Hoài Húc, cô cảm thấy tảng đá trong lòng vững vàng rơi xuống đất.
“Lại nói, hình như người đàn ông này biết mẹ cô, ít nhất khi tôi xuống dưới lầu tìm cô, bọn họ còn tán gẫu đến độ vô cùng hợp lý. Tôi nói, có phải cô cũng biết người đàn ông kia không? Hả? Bằng không sao cô lại chạy?”
Lục Tác Viễn không để ý đến vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu của Dụ Hoài Húc, lúc xoay mặt nhìn anh ta còn bày ra vẻ mặt nhăn như mướp đắng, cô lôi kéo cánh tay hắn không ngừng đong đưa, giống như hồi nhỏ có việc cầu anh ta giúp.
“Anh Du, tôi đau bụng, anh đưa tôi về trước có được không?” Mấp máy môi, cô hữu khí vô lực mở miệng.
“Không gọi tôi là 'tiểu vương tử bồn cầu' nữa rồi hả?” Người nào đó nhất thời kiêu ngọa.
“Không, cam đoan là không! Anh là nhân tài kiệt xuất của Dục giới, là thái tử của tập đoàn Dụ thị, là anh Dụ mà từ nhỏ tôi yêu nhất.” Lục Tác Viễn không ngừng đong đưa cánh tay anh ta, chỉ nghĩ đến việc muốn nhanh chóng rời khỏi đây, đừng để bị Trinh Mặc thấy. Trông mong nhìn về phía anh ta, cô đáng thương tội nghiệp lặp lại: “Tôi thật sự rất đau bụng.”
Phía trước một câu “Anh không hiểu”, giờ lại thêm hai câu “Đau bụng”, Dụ Hoài Húc liền hiểu rõ, “ 'Thân thích' của cô tới sao?”
Sau khi do dự, cô bi tráng gật đầu, hiểu lầm thì hiểu lầm đi, dù sao cũng tốt hơn là bị Trình Mặc nhìn thấy.
Kết quả ngủ đến nửa đêm, cô thật sự nghênh đón 'thân thích'.