Lúc trở lại sân lần nữa, Trình Mặc chỉ nhìn thấy Lục Tác Viễn nhìn mặt đất một hồi lâu, sau đó quay đầu lộ vẻ mặt đau khổ với mình: “Đến mười hai giờ, cô bé lọ lem sẽ trở về nguyên hình.”
Lượt cầu thứ nhất do Phạm Ngu Uy đánh, một lực rất mạnh đánh cầu về phía sau, Trình Mặc dùng lực giống vậy đánh trả cầu về phía sau, Diệp Mạnh Trúc nhận cầu, hạ thấp trọng tâm xuống nhanh chóng đập cầu ra sau, Lục Tác Viễn phản ứng rất nhanh, đánh trả, trực tiếp đánh tới đùi Phạm Ngu Uy, đạt được 20:12.
“Không phải đánh rất khá sao, cố gắng lên, chúng ta tiếp được một lượt cầu cuối cùng là thắng.” Trình Mặc đi tới trước mặt Lục Tác Viễn cố gắng động viên.
Lượt đấu cầu quan trọng nhất, Phạm Ngu Uy nửa đập nửa đẩy đưa bóng tới phía giữa sân bên trái, hai người nghĩ rằng ra ngoài cho nên không đón, kết quả cầu vừa vặn sát vạch, được một điểm, tỉ số thay đổi 20:13.
Diệp Mạnh Trúc phát cầu, trở lại gần lưới, vợt cầu lông của Lục Tác Viễn khẽ gạt, trả lại cô ấy một vợt, Phạm Ngu Uy mạnh mẽ xông lên phía trước, vừa tới sát mức giữa sân, lần này Trình Mặc không khách khí liền đánh cầu về phía sau bọn họ.
Một bên muốn thắng, một bên nghĩ ngàn lần không thể thua, quả cầu bay qua bay lại bảy tám lần còn chưa có rơi xuống đất.
Lúc Diệp Mạnh Trúc nhận được cầu lần nữa, nhanh chóng phán đoán có lợi cho mình, cô ấy giơ vợt về phía trước bên phải của Lục Tác Viễn, sau đó đợi cô di chuyển bên phải, cô ấy hất tay khẽ gạt, đánh cầu về bên trái Lục Tác Viễn. Chỗ đứng của Trình Mặc ở phía sau bên trái, theo tính toán của cô ấy thì mặc dù anh xông lên cứu được cầu cũng chỉ có thể miễn cưỡng đưa cầu qua lưới, sau đó Phạm Ngu Uy đánh một cái, nhất định bọn họ sẽ được điểm mà kết thúc.
Nhưng cô thật không ngờ, lần này Lục Tác Viễn lại chọn tự mình cứu cầu, sau đó một tiếng “cẩn thận” của cô ấy mới vừa vọt tới cổ họng, chưa kịp hô ra ngoài thì “xoạt” một tiếng, hai người cùng đánh tới. . .
Thực tế không nỡ nhìn xảy ra chỉ có nửa giây, hoặc 0.01 giây?
Tất cả xảy ra như thế nào, thật ra Lục Tác Viễn cũng không quá rõ ràng. Cô ý thứ được Diệp Mạnh Trúc đánh cầu về phía ngược lại thì trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất chính là đi cứu cầu, nhưng ngay lúc đó trọng tâm của cô đã lệch về hướng bên phải, đại não ra lệnh thân thể chạy về phía bên trái, sau đó, cô liền trượt chân. Ngay sau đó, vợt cầu lông của cô bị vợt của Trình Mặc đánh bay, và ngay sau đó, cô giống như bây giờ ngã xuống người anh.
Nếu như dùng một từ để hình dung tâm trạng bây giờ, cô nghĩ, chỉ có thể là phức tạp.
Nếu như đổi từ để hình dung, hình như chỉ có thể là. . . rất phức tạp. Cô chưa từng tiếp xúc thân mật với Trình Mặc ở khoảng cách gần như vậy, không phải sao? Cô dựa vào ngực anh, mơ hồ cũng có thể ngửi được mùi mồ hôi và mùi nước cạo râu của anh.
“Tác Viễn, Tác Viễn. . .” Tay Trình Mặc vỗ vai cô mấy lần, cô hoàn hồn, “a” một tiếng trả lời.
“Em không sao chứ?” Giọng Trình Mặc lo lắng.
“Vâng.” Cô nghe được mình trả lời một tiếng.
“Té có đau chỗ nào không?”
“Đúng vậy, mau đứng dậy xem một chút. . .”
“Có phải chỗ nào bị vợt đánh trúng không. . . Hay là bị trật chân?”
Giọng nói của mọi người bắt đầu truyền tới, sau đó từng khuôn mặt lo lắng xuất hiện trước mặt cô.
“. . . Tôi không có sao.” Cô dùng sức chớp mắt nhìn, cố gắng để cho khuôn mặt căng thẳng thả lỏng một chút, “Chỉ là hình như bị giật mình. Các người xem. . .” Cô muốn đưa tay cho Diệp Mạnh Trúc kéo mình lên, lúc này mới phát hiện tay trái của mình còn nằm trong bàn tay của Trình Mặc, mồ hôi chảy ròng ròng.
May mắn chỉ là một phen hú vía, hai người cũng không có chuyện gì.
Khu nghỉ ngơi, người một câu tôi một câu nói lời quan tâm tới hai người ngã, đề tài quyết định thắng thua là một lượt cầu.
“Trước mắt Tác Viễn không phải đánh rất tốt sao, tôi thấy các người rất ăn ý, sao lượt cầu cuối cùng, cô không có giống trước kia để MC Trình đi đón?” An Nhiên hỏi.
“Bởi vì lần này tôi không biết anh ấy đứng ở vị trí nào, huống chi quả cầu này khá gần tôi.”
“Cái gì gọi là lần này không biết?” Mặt Diệp Mạnh Trúc kinh ngạc: “Thì ra trước đây cô đều biết anh ấy đứng chỗ nào?”
Muốn mình nói gì? Lục Tác Viễn xoay người nhìn Trình Mặc.
“Tôi cũng muốn biết rõ nguyên nhân em nói đánh là gì.” Trình Mặc đứng trước mặt cô: “Còn có thời gian vừa đến, bị đánh về nguyên hình là có ý gì.”
“Cái này. . .” Lục Tác Viễn nhìn cửa sổ mái nhà, ánh sáng mặt trời bị tường xi- măng che lại: “Là bóng. . . Tôi lợi dụng hình chiếu trên đất để phán đoán chỗ anh đứng, như vậy gặp phải những quả cầu hai người có thể đỡ tôi trực tiếp nhường cho anh đánh, mà anh cũng có thể không cần lo lắng cho tôi mà không đánh. Về phần cầu cuối cùng này. . .” Lục Tác Viễn nghĩ dù sao cũng nói tất cả, không bằng nói thẳng ra.
“Cầu cuối cùng là lúc mặt trời lặn rồi, sau đó căn cứ phán đoán cũng chưa có?” Diệp Mạnh Trúc cười chen vào nói: “Tác Viễn, tôi thật sự phục cậu rôi, vì thắng trận, cậu lại có thể dùng phương pháp này. Tôi nói sao cậu lập tức lợi hại như vậy, giống như mọc mắt phía sau vậy, thì ra là dựa vào ông mặt trời giúp một tay.”
Lục Tác Viễn thẹn đỏ mặt: “Kết quả không phải là đáng cười sao, hại mọi người lo lắng, thật xin lỗi.”
“Chuyện cười là phụ, cô thật đúng là làm cho chúng tôi sợ hết hồn, nhất là Trình Mặc, cô doạ anh ta sợ không nhẹ, lúc truyền hình trực tiếp gặp vấn đề khó giải quyết tôi cũng không nhìn thấy anh ấy sợ đến toát mồ hôi lạnh, hôm nay cô doạ anh ấy không còn chút máu.”
Mồ hôi lạnh sao? Lục Tác Viễn cầm tay trái của mình, cho nên mồ hôi trên tay kia không phải vì đánh cầu, mà là bị mình hù doạ?
Xét thấy vợt của Lục Tác Viễn bị Trình Mặc đánh biến dạng không thể dùng nữa, cuộc chiến quyết định thắng thua liền từ đánh đôi thành đánh đơn.
“Như vậy có phải không công bằng với MC Trình không?” Lục Tác Viễn ngồi bên cạnh Âu Dương bất bình vì Trình Mặc: “Anh ấy đánh ba trận với MC Lâm trước, sau đó sẽ đánh ba trận với anh, rõ ràng thể lực thua thiệt, nếu như thắng một thua một, vậy phải tính thế nào?”
“Tính thế nào? Vậy thì đánh lại chứ sao. Dù sao Vân Trung Quân và MC An mời khách, một lát nữa cho anh ấy ăn bù nhiều chút là được.” Diệp Mạnh Trúc để cho Vân Trung Quân đi mua khoai tây chiên về ăn, đã bắt đầu sử dụng quyền người thắng rồi.
“Mới đánh liên tục hai trận thôi mà, các người cũng quá xem thường cậu ấy.” Một tay Âu Dương đặt trên ghế tựa, rất tuỳ ý nói: “Năm ngoái họp cố vấn quốc tế hằng năm, cậu ấy vì mua cho một người bạn thuốc mỡ chống nắng đã không ngủ liên tục mấy chục tiếng, vừa bắt máy bay vừa bắt xe lửa, nói về còn tham gia cuộc họp của giám đốc Tiền, cường độ như vậy mà cậu ấy còn có thể tiếp nhận, các người cảm thấy cuộc so tài đánh cầu này anh ấy sẽ có vấn đề?”
Họp cố vấn quốc tế hằng năm, thuốc mỡ chống nắng, cuộc họp của giám đốc Tiền. . . Lục Tác Viễn nhìn Âu Dương, nghĩ thầm cũng sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
"Là cuộc họp “Nghệ thuật ước hẹn” sao?" Cô hỏi.
"Đúng."
Không có bất kỳ do dự, Âu Dương cho đáp án.
Buổi tối, Lục Tác Viễn nằm trên giường nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, mất ngủ.
Lấy điện thoại di động ra, cô hỏi Dụ Hoài Húc là trong tình huống nào thì nam sinh sẽ xem một câu nói thuận miệng của nữ sinh ra làm thành nhiệm vụ quan trọng phải hoàn thành.
Tin gửi đi hồi lâu, anh trả lời lại cô: lúc tình yêu cuồng nhiệt, lúc cần lấy lòng, hoặc là lúc nam sinh rảnh rỗi.
Giữa bọn họ hoàn toàn không thuộc về ba cái này?
- Không có khả năng khác sao?
Cô tiếp tục truy hỏi.
-"Chu Đổng" của em cho em tin vui bất ngờ rồi hả ?
Lần này, Dụ Hoài Húc không trả lời, chủ động gửi tin nhắn hỏi.
-Anh nói cho tôi biết trước.
-Em phải nói cho anh biết trước.
. . .
Đeo bám dai dẳng nửa ngày,Lục Tác Viễn cũng không lấy được thông tin có ích từ miệng Dụ Hoài Húc, trò chuyện một chút cuối cùng lại ngủ mất.
Gần như gửi tin nhắn suốt đêm, ngày hôm sau Lục Tác Viễn trực tiếp mang hai vòng tròn to to xuất hiện trong lớp học.
Buổi trưa, ăn cơm xong, cô thiếu ngủ cực độ đang chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon, Dư Mân vô cùng lo lắng chạy tới ký túc xá nói cho cô biết danh sách giúp đỡ dạy ở Tây Tạng đã có, không có bất ngờ gì xảy ra, cuối tuần, các tình nguyện viên từ Bắc Kinh sẽ phải lên đường đi Tây Tạng.
Vào lúc này, não Lục Tác Viễn hỗn loạn, chỉ muốn mau ngủ, dạ dạ trả lời Dư Mân liền chui vào chăn.
Một giấc thức dậy đã là giờ cơm tối, miễn cưỡng ngồi ở đầu giường, vươn vai, rốt cuộc cảm thấy cả người sống lại.
“Con nhóc này ngủ một giấc thật sâu, mau xem điện thoại di động đi, cũng reo nhiều lần rồi.” Trước khi đi ăn cơm, sư tỷ Đàm Tĩnh còn cố ý nhắc nhở cô.
Lục Tác Viễn “dạ” một tiếng, lúc này mới miễn cưỡng lấy điện thoại di động ra, tin nhắn trên điện thoại rất nhiều. Sau đó cô nhìn tên người gọi trên màn hình, đầu lập tức tỉnh táo, tối hôm nay Vân Trung Quân và MC An mời khách ăn cơm!
Vội vàng leo xuống giường, cô vừa mặc quần áo vừa gọi điện thoại cho Diệp Mạnh Trúc, chỉ một âm thanh tút tút liền kết nối.
“Ôi, Viễn Viễn, cuối cùng cậu cũng xuất hiện, cậu về liền không nhận điện thoại của chúng tôi, chúng tôi đều phải vứt bỏ cậu.”
“Thật xin lỗi, tôi ngủ từ trưa đến chiều, kết quả ngủ quá say nên một cuộc điện thoại cũng không nhận được, mọi người đều đến rồi sao? Tôi lập tức tới liền!” Cô xin lỗi và giải thích trong điện thoại, nói xong đi tới bàn lấy túi xách.
“. . . Sắp xếp hành trình tình nguyện viên giúp đỡ Tây Tạng?” Cô cầm túi phía trên tập tài liệu, lơ đãng nói ra.
“Hả?” Đầu dây bên kia, Diệp Mạnh Trúc hỏi một câu.
“Không có gì, chỉ là tôi thành công xin vào danh sách tình nguyện viên giúp đỡ Tây Tạng.” Cô không chớp mắt nhìn xuống dưới, sau đó thấy ngày lên đường — chủ nhật tuần sau.
Chủ nhật tuần sau? Chủ nhật tuần sau không phải ngày bọn họ đấu bán kết sao, lại trùng hợp như thế?