• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi cô đã hoàn hồn, anh đang cầm chiếc cốc sứ trắng nõn trong tay, rót nước từ bình thủy điện.

Anh đi tới đưa chiếc cốc cho cô.

"Em biết không, khi còn bé mỗi khi bị cảm, mẹ anh đều pha cho anh một ly cà phê."

"Cà phê?" Lục Tác Viễn nhận lấy cái cốc, tiếp theo liền hỏi anh, "Không phải là thuốc cảm sao?"

"Ừ." Trình Mặc gật đầu, "Bà ấy luôn nhẹ nhàng nói với anh, người nước ngoài đều làm như vậy. Mà anh thì luôn sợ mùi vị của cà phê, lúc đắng lúc ngọt. Nhưng bây giờ đi khắp hai bờ sông trên đảo, mặc dù uống Starbucks cũng không thấy được hương vị khi còn bé." Giọng nói êm tai của anh dừng lại, làm một động tác "mời uống".

Lục Tác Viễn chưa từng nghe về kỉ niệm này, khẽ "ừ" một tiếng, "Đấy chính là nguyên nhân anh thường uống cà phê sao?" Hỏi xong, cô không nhìn anh, cúi đầu uống một ngụm.

Mùi vị quen thuộc thoáng chốc tràn ngập trong miệng, giọng nói ôn hòa của anh vừa lúc lại vang lên, "Sau này, anh mới biết được thì ra nó có một cái tên khác."

"Rễ bản lam?" Lục Tác Viễn nhíu mày, đầu lưỡi vẫn thưởng thức hương vị thức uống.

"Ừ." Anh gật đầu, trong tay đang cầm con dao Thụy Sĩ. Anh nhìn cô, đáy mắt sắc bén thoáng hiện lên một ánh sáng, như có ý cười.

Cô ngẩng đầu, cảm giác mình đang bị gài bẫy.

"Anh đang chuẩn bị quảng cáo rễ bản lam à?" Cô nói đùa, nghĩ thầm, thế nào mình cũng phải thắng một ván.

"Nếu như trước đó nói cho em biết đó là rễ bản lam, em còn có thể thoải mái uống như vậy? Chẳng phải phụ nữ đều sợ mùi thuốc sao?" Anh gọt trái cây rất chăm chú, lúc nói chuyện không ngẩng đầu lên.

Cô nên nói cho anh biết, thật ra là cô có thể thoải mái uống hết? Hơn nữa hôm nay cô đã uống hai cốc rồi. Chỉ là, nếu như thật sự thoải mái uống hết một hơi, hiện tại cô uống như vậy cũng có thể nhìn ra.

Cảm nhận được sự dụng tâm lương khổ* của anh, cô cầm chiếc cốc, nuối tiếc uống sạch phần nước còn thừa lại.

(Dụng tâm lương khổ: phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.)

Quay đầu nhìn anh, cô ngạc nhiên phát hiện, vỏ quả táo đã rơi xuống một đoạn rất dài, hơn nữa còn không bị đứt ra.

Một người đàn ông gọt táo lại có thể gọt thành một tác phẩm nghệ thuật.

Lục Tác Viễn cảm thấy Trình Mặc lại tạo thêm ấn tượng tốt của cô đối với anh. Trước kia cô chỉ thấy anh chín chắn kín kẽ, nho nhã, biết nhìn xa trông rộng, sau chuyện mua cho cô thuốc bôi ngoài da, cô lại cảm thấy anh còn là một người rất cẩn thận và biết quan tâm tới người khác. Bây giờ, hình như còn thêm một ấn tượng nữa - đó là khéo tay.

"Em uống hết thuốc trong cốc, rồi ăn vài miếng táo nhé." Ném dây vỏ táo vào thùng rác, anh dùng rao tách quả táo làm hai miếng.

"Đây là món quà anh tặng em vào đêm Giáng sinh hả?" Nào có người tặng lại cho người khác một nửa như vậy chứ.

"Vì đã muộn rồi, nên anh không thể mua táo đáp lễ tặng cho em." Đưa miếng táo tới, anh lại rút hai tờ khăn giấy cho cô, "Em tặng táo cho anh, anh cho em một nửa, em không cảm thấy mọi người nên cùng ăn táo vào đêm Giáng sinh rất có ý nghĩa sao?"

"Mọi người cùng ăn vào đêm Giáng sinh", Lục Tác Viễn yên lặng nghĩ đi nghĩ lại trong lòng, bảy chữ này đối với cô mà nói (theo tiếng Trung thì câu trên có bảy chữ), dĩ nhiên là có ý nghĩa rất quan trọng.

Đối với anh mà nói chẳng lẽ cũng như vậy?

Lục Tác Viễn đưa tay nhận miếng táo, cắn một miếng, vừa giòn vừa ngọt. Muốn nói tiếp lại nuốt miếng táo vào bụng.

Trở về trường đã hơn mười giờ tối rồi. Khi leo cầu thang về phòng, Lục Tác Viễn vui vẻ hát, chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn bất cứ lúc nào.

Mặc dù đã suy nghĩ cẩn thận, việc làm tối hôm nay của cô cũng có chút thái quá.

dien~danlequy'don^

Nhưng -

Cô đập tay xuống, nếu như cô không đột nhiên nghĩ ra ý tưởng đó, dám nghĩ dám làm đi tặng anh quả táo đó, thì làm sao cô có thể nghe được chính anh nói mình không có bạn gái? Nếu như cô không chịu lạnh chờ anh nửa tiếng đồng hồ, làm sao cô có thể được anh cầm tay, rồi ăn táo anh tự tay gọt ra chứ?

Chủ yếu là, trước khi xuống xe cô đã mời anh tới xem buổi diễn vào lễ tết Nguyên Đán, anh liền thẳng thắn đồng ý cô.

Cô vỗ vỗ mặt mình, cảm thấy hôm nay vô cùng tuyệt vời.

Thời điểm lấy chìa khóa mở cửa ra, một sự thật khác lại làm cho cô lập tức không biết nên tiếp tục vui mừng hay cần phải tự kiểm điểm mình.

Cô lại có thể đeo găng tay của Trình Mặc từ phòng làm việc của anh trở về ký túc xá...

OMG!

Sau ngày lễ Giáng Sinh, cuối cùng bữa tiệc tết Nguyên Đán mà mọi người trông ngóng đã dựng màn che rất long trọng. Bởi vì ban tổ chức đã mời tới không ít các sinh viên tích cực nổi tiếng ở các khoa cũng như người trong giới chính trị, chỗ ngồi cũng được đặt riêng trong vé.

Ngồi trong khu chờ lên biểu diễn, Lục Tác Viễn thỉnh thoảng lại nhìn xuống hàng ghế ở dưới.

Cô cảm thấy may mắn vì ngày đó đã đưa vé cho anh. Nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt không còn chỗ ngồi, cô không khỏi lo lắng anh đến đây sẽ bị người ngồi bên cạnh nhận ra. Dù sao chỗ ngồi bên cạnh là của ai, cô vốn không biết. Ngộ nhỡ là một kẻ háo sắc, cô đột nhiên không dám nghĩ tới nữa.

Cầm điện thoại trong tay, mấy lần cô muốn gửi tin nhắn cho anh, nhưng lại sợ anh thấy mình phiền phức. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lại thôi.

Các tiết mục đã diễn hơn nửa, Dư Mân bên cạnh rốt cuộc không nhịn được nữa. Cô đến gần Lục Tác Viễn, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, nhỏ giọng hỏi: "Tác Viễn, lúc cậu ngủ bị sái cổ rồi hả?" Nếu không sao đầu của cô lại cứ nghiêng sang một bên.

"Không có." Lục Tác Viễn xoay đầu lại nhìn cô bạn.

Nhìn theo xuống dưới sân khấu, Dư Mân yên lòng gật đầu một cái, nghĩ thầm chắc cô đang rất hồi hộp. Vì vậy lại vỗ vai cô, an ủi, "Đừng khẩn trương, chúng ta đã luyện tập rất ổn rồi mà."

Lục Tác Viễn mở to hai mắt, biết Dư Mân đang hiểu lầm, chỉ "ừ" một tiếng. Vì sợ Dư Mân lo lắng cho mình, mấy tiết mục sau cô cũng không quay đầu nhìn ra chỗ hàng ghế ngồi nữa.

Khi người dẫn chương trình đang giới thiệu tiết mục thứ năm trở lại, họ đứng dậy ra phía sau sân khấu. Vì sợ gây ra động tĩnh quá lớn, họ chờ toàn bộ ánh đèn tắt đi mới di chuyển, cũng vì vậy mà Lục Tác Viễn đứng lên cũng không thấy rõ hàng ghế trung tâm đã có ai ngồi hay chưa.

Đến hậu trường, họ cởi quần áo, thay trang phục diễn, tiết mục thứ ba trở lại đã bắt đầu rồi. Đối thoại vô cùng hài hước và dí dỏm, Lục Tác Viễn nghe loáng thoáng được tiếng điện thoại di động của mình vang lên, là tiếng báo tin nhắn. Đang chuẩn bị đi lấy, Dư Mân chợt gọi cô lại, đưa dụng cụ với phẩm màu cho cô và Khương Phương Phương.

"Tiết mục này sắp kết thúc rồi, các cậu ra sau sân khấu đi vòng ra phía trước đi, chúng ta chuẩn bị ra sân khấu rồi. Nào, các cô gái, chúng ta cùng cố lên nhé!" Nói xong, Dư Mân úp lòng bàn tay phải xuống, mọi người cùng phối hợp đếm từ số một rồi áp tay phải của mình lên.

"Cố lên!"

"Cố lên!"

"Cố lên!"

"Cố lên, chúng ta là tuyệt vời nhất!" Dư Mân lại cổ vũ mọi người.

Khi tiếng nhạc cổ điển êm ái quen thuộc vang lên, đèn bắt đầu chiếu vào khoảng trống lớn rồi xoay tròn. Sau đó, một vũ công áo trắng liền xuất hiện trên sân khấu với kỹ thuật nhảy xoay tròn, động tác vô cùng linh hoạt và đa dạng, giống như một con cò trắng bay cao đang trình diễn, rồi bỗng chốc, cô gái "biến mất" trong bức tranh sơn dầu.

Sau đó, trên sân khấu lại xuất hiện một con cò trắng thứ hai, thứ ba, rồi đến con cò thứ tư, tiếp đó, "chúng" lại cùng nhau biến mất trong bức tranh sơn dầu.

Trong nháy mắt, hình ảnh trên màn hình LED lập tức tắt phụt.

Thì ra, đám cò trắng không bay đi, mà chỉ nhập vào bức tranh mà thôi.

Rất nhanh, đi cùng giai điệu với tiết tấu nhanh, bức tranh sơn dầu trong màn hình LED với đám cò trắng lại bắt đầu nhảy múa, cùng lúc đó, một dấu tích của bút lông cũng chầm chậm hiện ra.

Đến khi đã hoàn thành hình lá sen trên bức tranh sơn dầu, dưới sân khấu thoáng chốc vang lên tiếng vỗ tay cùng tiếng hô hào.

Khung cảnh nước chảy mây trôi, bản vẽ ý cảnh xa xưa, làm cho người xem rất kinh ngạc.

Rất nhanh, một chiếc lá sen thứ hai, rồi chiếc thứ ba cũng liên tiếp xuất hiện trên bức tranh.

Âm thanh khẽ trầm xuống, cánh cò trắng bay vào bức tranh đầu tiên bỗng nhiên xuất hiện ở một chỗ bên trái màn hình, gần như là trong nháy mắt, khi thân thể cô ấy dời đi, một nụ hoa sen sắp nở màu hồng nhạt như đang đón gió...

Động tác nhanh đến nỗi tất cả mọi người đều không nhìn rõ. Dưới sân khấu lại một lần nữa vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Màn lớn chậm rãi hạ xuống.

Rồi lại mở ra, cánh cò trắng đã bay lên cao, một bông hoa sen nở rộ hiện ra hoàn chỉnh trước mặt mọi người.

Bông hoa sen này rất khác với những loại hoa bình thường, dường như do phối hợp với âm nhạc và vũ đạo, đồ họa trước mắt trở nên tràn trề sức sống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK