Thứ hai đi học lớp tiếng Anh xong, Dư Mân lập tức tập trung các cô gái đi múa đến bên ngoài phòng vẽ tranh.
"Tối hôm qua nhận được thông báo, dạ hội sắp tới sơ là định thứ bảy tuần này sẽ diễn tập dạ hội Nguyên Đán lần đầu tiên, cho nên mọi người, tuần này chúng ta cần luyện tập thêm mấy lần."
Không phải hỏi ý kiến, Dư Mân trực tiếp đặt nhiệm vụ xuống.
Lời của cô mới vừa nói xong, Khương Phương Phương đã nóng nảy, "Luyện tập nhiều thêm mấy lần là mấy lần chứ, dù thế nào cũng không phải mỗi đêm đều nhảy chứ?" Khương Phương Phương vừa mới kết giao với một người bạn trai ngoài trường, hai người đang trong thời kì yêu cuồng nhiệt.
"Yên tâm, mình không phải phát xít, không có chuyên quyền như vậy." Dư Mân nhướng mày nhìn Khương Phương Phương, liếc mắt một cái thấy ngay tâm tư của cô, "Cũng đã có hai, ba, năm buổi chiều luyện tập rồi, bảo đảm không làm trễ nãi hẹn hò của cậu."
Mọi người ồn ào cười lên.
"Cậu còn không giống Hitler sao, tổng cộng chúng ta có ba buổi chiều rãnh rỗi, bị cậu chiếm đoạt tất cả rồi không phải sao?" Chương Lễ ôm sách giáo khoa tiếng Anh, cười xong lại đột nhiên oán giận nói: "Mình còn chuẩn bị làm gấp Anh ngữ đó!"
"Như vậy sao. . . . . . Mà mình cũng đã nói với chủ nhiệm Hệ rồi, chúng ta vì tập luyện nên làm trễ nãi bài tập, lúc tổng kết thành tích cuối kỳ thầy sẽ cho chúng ta học thêm giờ." Mặt Dư Mân tỏ vẻ đáng tiếc nhìn về phía Chương Lễ, "Nếu như cậu không muốn, nhất định phải giành chút thời gian này để đọc sách cũng được, ngày mai mình đi nói với thầy. . . . . ."
"Đừng mà!" Chương Lễ lập tức kéo Dư Mân, mặt cười làm lành, "Mình chỉ có oán trách nho nhỏ mà thôi. Nhảy, đừng nói là nhảy ba buổi chiều, ba mươi buổi chiều cũng được, chỉ cần có thêm phần!"
"Thật có tiền đồ!"
Nói xong, Dư Mân quay đầu nhìn về phía Lục Tác Viễn, vẻ mặt chắc chắn cô cũng có yêu cầu, "Còn cậu, cậu có vấn đề gì không?"
"Mình?" Lục Tác Viễn chỉ chỉ chính mình, "Mình tuân theo sắp xếp. Thật ra thì mình cũng không quá để ý học phần, nếu không, học kỳ sau lúc lãnh đạo trao đổi giúp đỡ giấu mình nói ngọt đôi câu?"
"Lại một người có tiền đồ!" Dư Mân cười gật đầu, chuyện tăng cường luyện tập cứ định xuống như vậy.
Ba ngày cường độ cao, luyện tập chính xác rất nhanh đã có hiệu quả mới, lúc diễn tập vào thứ bảy họ là người làm tiết mục áp cuối đi ra sau cùng, lúc này lấy được tất cả tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất của người diễn tập.
Dư Mân làm người tổ chức rất vui vẻ, dù sao đây là chuyện tăng thể diện. Sau khi vũ điệu kết thúc, cô ở trong khích lệ của bạn học và thầy giáo khiêm tốn xin mọi người để lại chút ý kiến, họ mấy người còn lại đi phòng thay quần áo trước.
Lúc đi ra, cái vòng mà Dư Mân bị vây quanh kia không chỉ không nhỏ đi, ngược lại. . . . . . Trở nên càng lớn.
"Lãnh đạo đang chuẩn bị cảm nghĩ phát biểu giành giải thưởng thao thao bất tuyệt đúng chứ?" Khương Phương Phương lôi kéo vạt áo khoác ngoài, kéo dài âm điệu, nói xong rất khôi hài.
Lục Tác Viễn nghiêm túc liếc mắt nhìn, quả nhiên đã không thấy được đầu Dư Mân, "Chúng ta đi xem một chút đi, die nnd.a.nle.quyđôn nói không chừng là vũ điệu xảy ra vấn đề gì."
Lúc đến gần, bên cạnh có người trong chỗ ồn ào lộn xộn nói "Bọn họ đã cùng xuất hiện rồi”, "Người nước ngoài còn chưa về nhà", "Thật sự là đẹp trai! Mê người" các loại.
Lục Tác Viễn mắt điếc tai ngơ, trong lòng lo lắng Dư Mân, lo lắng vũ điệu họ khổ cực luyện ra xảy ra biến cố, dùng sức vạch một vòng lại một vòng người ra, lập tức chen vào. Lúc đẩy đến tầng trong cùng, cô dứt khoát đưa tay lôi Dư Mân một cái, trực tiếp mượn lực để cho mình thành công vào khu vực trung tâm.
"Vũ điệu của chúng ta đã xảy ra cái gì. . . . . ." Cô vừa đứng lại ở bên cạnh Dư Mân, vừa giơ tay lên sửa lại tóc chen loạn một chút, lên tiếng liền hỏi. Sau đó, hai chữ "Vấn đề" đột nhiên giống như vật nặng rớt xuống vách đá, biến mất tung ảnh.
Giọng nói vì đột nhiên mắc kẹt không phát ra mà có chút khó chịu, cô nhìn vào người đứng ở trước mặt mình, chỉ cảm thấy hình như trái tim nhỏ của mình càng thêm khó chịu.
Trình Mặc cùng hoạ sĩ người Nga đó đứng sóng vai, đang cùng nhìn về phía cô.
Là động tĩnh cô chui vào quá lớn sao? Cô không khỏi nghĩ đến.
Sau đó, hơi hơi ảo não.
"MC Trình nói, vũ điệu của chúng ta là nhảy sát mặt đất, nếu như không có thiết bị thu chiếu đồng bộ, những người xem ở lầu một không thể thưởng thức đầy đủ vũ điệu được." Dư Mân kéo tay cô trả lời vấn đề của cô, trong lời nói như đưa đám.
Cô gật đầu một cái, trên mặt cứng ngắc một hồi lâu chậm rãi lộ ra một nụ cười. Đang muốn mở miệng chào hỏi, anh đã lên tiếng trước rồi, "Thật ra thì vũ điệu vẫn rất xinh đẹp, nhất là đóa hoa sen này, đường nét độc đáo, đặc sắc."
Coi như là an ủi sao?
"Cám ơn." Hoa sen là cô vẽ đấy, anh khích lệ cô, lý ra cô nên cảm ơn. Nhưng nói cho hết lời, cô chợt không biết nên nói thêm gì nữa. Vì vậy, dứt khoát nghiêng đầu lại hỏi Dư Mân sáng sớm có nên chuẩn bị thiết bị không.
Đèn ở hội trường bắt đầu bị nhân viên làm việc lần lượt tắt.
Dư Mân lôi kéo cô, dáng vẻ rất tức giận, "Nhìn tình hình nơi này là muốn dọn dẹp rồi, chúng ta đi ra ngoài nói đi." Lúc rời đi, Dư Mân không quên nói một câu "Cám ơn" với Trình Mặc.
Anh khẽ vuốt cằm, cười nói câu "Không cần khách khí", duy trì phong độ trước sau như một.
Lúc đi ra hội trường Lục Tác Viễn quay đầu lại nhìn anh một cái, anh đang nghiêm túc thảo luận cái gì đó với họa sĩ người Nga. Ánh đèn ảm đạm, cho nên cô hoàn toàn không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ thấy hai bóng dáng rời đi ở phía cửa bên kia , thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cười nói mấy câu Anh ngữ.
Dư Mân nói, Trình Mặc là tới tìm hoạ sĩ người Nga, về phần tại sao hoạ sĩ người nước ngoài kia cho đến bây giờ cũng chưa trở về nước, cô cũng không biết được.
Thì ra mấy cô gái nghị luận vừa rồi chính là hai người bọn họ, rốt cuộc cô cũng bừng tỉnh.
"Tính ra chúng ta còn phải cám ơn họa sĩ người nước ngoài kia đó, nếu không phải là anh ta hào hứng bừng bừng đến xem diễn tập, MC Trình cũng sẽ không đến, càng sẽ không nói trúng chỗ chỉ ra cái vấn đề lớn này." Quần áo Dư Mân vẫn không đổi như cũ, phía trên còn dính một vết mực, cô cứ dửng dưng ngồi trên cái băng ghế ở phòng múa như vậy, khí thế rất thấp.
"Quả thật cho tới bây giờ chúng ta chỉ lo động tác vũ điệu, hoàn toàn bỏ quên vũ điệu này cần bố trí thiết bị." Chương Lễ khoanh tay, ngừng gật đầu."Nhưng không đúng!" Một giây kế tiếp, cô ngừng động tác nhìn về phía Dư Mân, vẻ mặt cực kì nghi hoặc, "Dù tính chúng ta không ngờ tới, trưởng ban chuẩn bị có thể không biết sao, không phải anh ta để chúng ta luyện tập sao?"
"Anh ta cho là nhóm người chúng ta có khả năng chuẩn bị thiết bị ở hội trường." Mặc dù Dư Mân dùng giọng nói mỉa mai, vẻ mặt lại bất đắc dĩ như cũ, "Trên thực tế, độ nét của vật kia không đủ, góc độ không tốt, chất vẽ bị kéo dài nghiêm trọng."
"Sau hôm nay phải thử sao?" Lục Tác Viễn thử dò xét hỏi một câu.
"Thử, vì một câu nói của MC Trình. Trưởng ban chuẩn bị nói anh ta phải suy nghĩ lần thời gian diễn tập thử lại một chút, mình thấy, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới lần này đâu. Cũng vậy thôi, mọi người nghĩ xem, hôm nay người ta đứng ở trên đài xem chúng ta khiêu vũ, nếu như đổi thành ngồi ở tầng một dưới đài, đoán chừng chỉ có thể nhìn chúng ta liên tục lăn lộn trên mặt đất, sau đó đi ra khỏi bức họa." Nói tới chỗ này, cii hừ lạnh một tiếng, "Nếu gặp phải người suy nghĩ nhiều một chút, còn có thể nói tranh kia là do chúng ta chuẩn bị trước."
Dư Mân càng nói về sau càng tức, quần áo cũng không đổi, trực tiếp tức giận đi phòng ăn.
Mặc dù bình thường mọi người cũng rất tùy tiện, nhưng dù sao vũ điệu này cũng là do họ tập luyện hao tốn hơn nửa học kỳ. Đã chuyển đổi bao nhiêu ý định, khắc phục bao nhiêu khó khăn, chỉ có tự bọn họ biết, hiện tại muốn biểu diễn, lại xảy ra vấn đề vốn không nên có này. Đặt tại trên người người họ, không ai dễ chịu cả.
Loại cảm giác này, giống như là bị người ta đùa cợt.
Vốn tưởng rằng chuyện phải đến thứ hai mới có thể có tiến triển, ai ngờ lúc tối, Dư Mân gọi điện thoại tới nhà cô, rõ ràng giọng nói đã khá hơn nhiều so với lúc xế chiều. Nói là chuyện chuẩn bị thiết bị đã bắt tay vào xử lý, bảo đảm trước khi diễn tập cuối tuần tất cả sẽ an trí đúng chỗ, để cho cô giải sầu.
Cuối cùng thở phào một cái. Cô cúp điện thoại, lúc này mới phát hiện ra trong điện thoại di động còn có một tin nhắn.
Trình Mặc: Chuyện thiết bị có cần giúp không?
Tin ngắn bảy chữ, cô nhìn qua nhìn lại mấy lần, thời gian gửi tin là hơn bốn giờ chiều. Nói đúng là, họ vừa rời lễ đường đi, anh với họa sĩ người Nga đó ở một bên, lập tức đã quan tâm tới vũ điệu của các cô sao?
Một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Lại nghĩ đến "Hai lần" gặp mặt tốt nhất của hai người, Lục Tác Viễn trả lời, mở ra mặt tiếp xúc một chút, tay lại dừng lại.
Anh cũng không biết cô gái muốn gặp ngày đó chính là mình! Nhưng nếu như lúc ấy cô đi vào, hai người thật sự gặp mặt, chuyện sẽ như thế nào đây?
Nếu quả thật như Dụ Hoài Húc nói, là xem mắt. . . . . .
Cô ôm chăn "Ưmh" một tiếng, không dám tưởng tượng. Thôi, anh vẫn vĩnh viễn không cần biết đoạn nhạc đệm nhỏ này thì tốt hơn.
Tắt đèn trước khi ngủ, cô chuyển lời nói của Dư Mân báo cho anh, nói câu ngủ ngon, không đợi anh trả lời, tắt điện thoại trước.
Nếu như lúc cô ngủ mỗi đêm, còn có người đang ở đây nói ngủ ngon với cô, phải chăng đó cũng là một chuyện hạnh phúc?
Buổi chiều ngày hôm sau, cô khiêng bao lớn bao nhỏ dọn về túc xá. Bởi vì các sư tỷ đi ra ngoài học tập trao đổi đều trở về, cô sẽ không bao giờ là một người bị bỏ quên nữa.
Qua Nguyên Đán, có nghĩa là kỳ thi cuối đã cách mọi người không xa. Ôn tập tất cả các môn công khóa vô cùng cấp bách, mà cô, còn thiếu rất nhiều bức họa chưa nộp. Dời trường học, dĩ nhiên là một cử chỉ sáng suốt.
Thu thập túc xá xong, cô giơ hộp thuốc màu mới mua lên, chuẩn bị đi phòng vẽ tranh "Bổ trái". Sư tỷ Đàm Tĩnh xem diễn đàn trong trường liền gọi cô lại."Tác Viễn, em tới xem một chút người trong hình này có phải là em hay không?"
Cô giật mình, còn chưa kịp nhìn kỹ, diennda.nle.quýdôn một sư tỷ khác ở giường thứ ba đã gõ thước tay, "Chính là Tác Viễn nhà chúng ta đó, cậu nhìn cái hành lý đó, màu sắc cũng giống nhau như đúc."
Cô nghe vậy liếc nhìn hình, lại nhìn mình đang kéo hành lý còn không che kĩ, quả nhiên là bằng chứng như núi. Ngượng ngùng cười cười, cô đành phải thừa nhận, "Đây không phải là do mọi người đều không ở sao, cho nên em phải chuyển về nhà đi."
Nhưng tại sao diễn đàn của trường học có thể có hình của cô và Dụ Hoài Húc? Chẳng lẽ là mấy người đi đường cầm máy ảnh chụp ngày đó?
"Người bên cạnh là bạn trai sao? Tác Viễn của chúng ta có bạn trai sao?" Sư tỷ ở giường thứ ba chỉ chỉ Dụ Hoài Húc một bên, "Từ bóng lưng thì thấy rất cao to, hai người đứng cùng nhau, thật xứng đôi! Khó trách nhiều người bình luận như vậy."
Mùa thu cây ngô đồng đu đưa trên đường mòn, ánh mặt trời đúng lúc chiếu nghiêng xuống từ lá cây, máy chụp hình chất lượng triển hiện hiệu ứng Tyndall hoàn mỹ. Trong hình nam sinh đang giơ tay lên phất nhẹ lá rơi trên mũ nữ sinh, mà nữ sinh đang ngửa đầu cười nhìn anh.
Hình ảnh chỉ nhìn một cách đơn thuần, quả thật rất ấm áp, rất duy mỹ.
Nhưng trên thực tế ——
Lục Tác Viễn không nghĩ tiếp, liếc nhìn bình luận phía dưới tấm ảnh, thật là đã có một nhóm người sôi nổi nghị luận rồi. Trong đó còn có người thẳng thắn nhắn lại ——"Cầu xin tình yêu duy mỹ như thế, cầu xin một bạn trai nặng tình và anh tuấn như vậy!"
Dụ Hoài Húc, và mình?
Lục Tác Viễn chỉ cảm thấy tất cả tế bào cười trên người bắt đầu nóng lòng muốn thử.
Quá không tốt rồi!