"Tôi thích Kỳ Kỳ."
Hắn kéo tay phải cô, hôn lên đầu ngón tay cô. Giống như hồi còn nhỏ, nếu trong thế giới của hắn chỉ cần có sự tồn tại của cô, mọi lời mà cô nói, hắn không ngại một lần nữa biến thành như vậy.
Khi nói ra lời này, ánh mắt của hắn trong sáng như nước.
Nhưng động tác lại lộ ra một sự mị hoặc khó cưỡng.
Hai thứ mâu thuẫn với nhau, nhưng tại giờ phút này lại hòa hợp một cách khác thường trên người hắn, khiến cả người bỗng toát lên một sự yêu diễm khó nói thành lời.
Trong đầu cô không tự chủ được mà nhớ về ngày mà cô và hắn trao nhau lời ước định đó, bộ dạng hắn cũng như thế này, nắm lấy ngón tay cô...
Cô vặn vẹo bàn tay, muốn rút ngón tay về, ngược lại lại khiến hắn đột nhiên cắn vào ngón tay cô.
Đau!
Hai hàng lông mày khẽ cau lại, Hạ Kỳ chỉ cảm thấy trên ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn.
Khi ngón tay cô rời khỏi miệng Quân Cẩn Ngôn, Hạ Kỳ nhìn lên ngón trỏ tay phải, chỗ đó hằn rõ dấu răng.
Môi hắn nhẹ nhàng áp lên chỗ dấu răng: "Mà em, cũng chỉ có thể thích tôi."
Hạ Kỳ cảm thấy giờ phút này, ngón tay mình nóng đến phát bệnh. Nhưng...loại thích này của hắn, nói cho cùng cũng chỉ là tính độc chiếm của trẻ con.
"Thích mà tôi nói chính là yêu, là yêu nhau ấy." Cô nói.
Con ngươi hắn khẽ co lại, môi khẽ mấp máy dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Chỉ khi nào thực sự yêu một người mới có thể biết được cảm giác tồn tại là như thế nào. Yêu càng sâu, tương lai sẽ có một ngày, có thể sẽ cảm nhận được cái gì gọi là đau lòng, loại đau này giống như hít thở không thông, đau xé tâm can, khắc vào xương tủy."
Hạ Kỳ ngơ ngẩn, đây đều là những lời nói trước đây cô nói với hắn khi cả hai đang xem một bộ phim tình cảm. Khi đó, ở trước TV, cô khóc đến rối tinh rối mù, hắn lại lạnh nhạt dùng vẻ mặt khó hiểu hỏi cô, tại sao nam chính yêu nữ chính mà lại để đối phương rời đi.
Đối với hắn, hành vi của nam chính khiến hắn không thể lý giải được.
Mà khi đó, cô liền nói những lời đó để giải thích cho hắn, chỉ là cô không nghĩ tới, qua mười mấy năm, ngay cả chính cô cũng đã quên mất, hắn lại có thể nhắc lại rõ ràng tường tận như vậy.
"Ý của em, yêu là như thế phải không?" Hắn hỏi.
Cô lúc này mới lấy lại được tinh thần: "...Đúng"
"Em có muốn như vậy không?"
Cô nhìn hắn, lập tức phản ứng không kịp.
Hắn kéo tay cô đặt ở trên má mà cọ xát: "Chỉ cần em muốn, tôi đều sẽ cho em. Kỳ Kỳ, tôi thích em, cho nên tôi cũng sẽ yêu em."
Đột nhiên, cô chỉ cảm thấy cổ họng mình trở nên khô khốc.
Từ trước đến nay, lý luận của Quân Cẩn Ngôn chính là hắn cho đi thì phải nhận lại được phần quà tương xứng. Ví dụ như, hắn thích cô, cho nên cô cũng phải thích hắn; lại ví dụ như khi còn nhỏ, hắn có thể đem hết tất cả đồ chơi, đồ ăn vặt của mình cho cô, cho nên cô phải cùng chơi với hắn.
Mà bây giờ, hắn nói hắn yêu cô, như vậy cô cũng phải yêu hắn có phải không?
Hạ Kỳ không biết rốt cuộc Quân Cẩn Ngôn nghĩ gì, có điều cô có thể khẳng định, vừa rồi giảng giải tường tận cho hắn căn bản chẳng có tác dụng, suy nghĩ của hắn vẫn không thay đổi chút nào.
Sau khi cơm và đồ ăn được mang lên, Hạ Kỳ phải rời khỏi phòng, Quân Cẩn Ngôn lại kéo tay cô lại:
"Cùng ăn với tôi."
"Tôi còn phải làm việc." Hạ Kỳ nói.
Hắn đột nhiên đứng lên, đi về phía cửa phòng.
"Anh muốn đi đâu?" Đột nhiên trong lòng cô có một dự cảm không lành.
"Đi giúp em nghỉ việc, như vậy hiện tại em sẽ không được tính vào thời gian làm việc nữa."
Danh Sách Chương: