"Miệng vết thương như thế nào rồi? Đau không?" Hạ Kỳ hỏi.
"Nếu tôi nói đau, em sẽ làm gì?" Quân Cẩn Ngôn hỏi ngược lại.
Hạ Kỳ nghẹn họng, đúng vậy, nếu hắn thật sự nói đau, cô còn có thể làm cái gì?
Hắn nâng bàn tay không truyền nước muối lên, đột nhiên vén tóc mái của mình ra, trên cái trán trơn bóng có những vết khâu. Vết khâu cũng không dài, hơn nữa có thể nhìn ra được, kĩ thuật khâu của bác sĩ rất tốt, đường khâu đều tăm tắp. Vốn dĩ giống như một món đồ sứ hoàn hảo, bỗng xuất hiện một vết nứt liền biến thành một thứ không hoàn chỉnh.
"Xấu không?" Hắn lẩm bẩm hỏi.
Cô lắc đầu nói: "Đừng lo, bác sĩ đã nói rồi, nếu phục hồi tốt thì sẽ không để lại sẹo."
"Nếu tôi không đẹp, em có còn thích tôi không?" Đối với hắn mà nói, có để lại sẹo hoặc có đau hay không, căn bản không phải thứ khiến hắn để ý. Điều duy nhất hắn để ý chính là phản ứng của cô: "Em đã nói, bởi vì tôi đẹp, cho nên em sẽ thích tôi."
Cô ngẩn người ra, đó là lời nói ngây thơ khi còn nhỏ, khi đó, cô chỉ cảm thấy hắn lớn lên rất xinh đẹp giống như búp bê Barbie, hơn nữa cô có thể tùy ý trang điểm cho hắn, hắn cũng sẽ không có bất cứ lời oán giận nào. Cho nên cô thường đem những lời này treo trong miệng.
Có điều khi còn nhỏ, những lời này cũng chỉ là do cô tùy tiện nói ra, không ngờ rằng hắn vẫn luôn nhớ rõ như vậy.
"Tôi thích, quan trọng lắm sao?" Cô hỏi.
"Rất quan trọng." Hắn trả lời, không có một chút do dự, giống như câu trả lời này là một lẽ đương nhiên, thiên kinh địa nghĩa (*).
(*) Dịch ra là: đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch; đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ.
Ngón tay cô nhẹ nhàng xoa xoa cái trán của hắn và lướt nhẹ xung quanh miệng vết thương. Người đàn ông này, cho dù dưới tình huống bị đánh như vậy vẫn luôn bảo vệ cho cô, nếu cô không nói với hắn những lời nói như vậy thì bây giờ, người nên nằm ở bệnh viện chính là cô.
"Tôi sẽ không bởi vì anh bị thương mà không thích anh." Cô nói.
Đột nhiên, hắn đứng thẳng dậy, dưới ánh đèn, làn da hắn tái nhợt, trong con ngươi lộ ra sự lạnh lùng cùng khát vọng.
Rõ ràng là mâu thuẫn với nhau nhưng chúng lại thể hiện ra một cách tự nhiên ở trên người hắn.
"Kỳ Kỳ, hôn tôi đi!" Hắn thì thầm.
Mà cô, trong khoảng thời gian ngắn lại không nói bất cứ lời nào để cự tuyệt. Đôi mắt hắn giống như muốn hút toàn bộ linh hồn cô, làm cô không biết phải làm sao.
Là không đành lòng, hoặc là cảm động, hoặc là...hối hận, muốn bù đắp...
Hạ Kỳ không rõ giờ phút này, thứ cảm xúc nào đang chiếm lấy cơ thể cô, điều duy nhất cô biết vào lúc này chính là cô không có cách nào cự tuyệt được lời cầu xin của Quân Cẩn Ngôn.
"Anh...nhắm mắt lại." Cô yêu cầu.
Hắn thuận theo cô, khép hai mắt lại, hàng lông mi đen dài càng thêm rõ nét.
Một tay cô đặt trên mặt hắn, tay khác đỡ lấy tóc mái, yên lặng nhìn hắn. Nhịp tim ngày càng nhanh, thông báo với cô giờ phút này cô đang khẩn trương. Rõ ràng trước kia cô cũng đã từng tiếp xúc thân mật với hắn, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy căng thẳng như vậy.
Là bởi vì lần này, cô chủ động sao? Chủ động hôn hắn?
Hít sâu một hơi, Hạ Kỳ chậm rãi cúi người xuống, môi dừng lại gần miệng vết thương trên trán Quân Cẩn Ngôn giống như đang xoa dịu sự đau đớn của hắn.
Một tiếng thở dài tràn ngập sự thỏa mãn, đôi tay ôm lấy eo cô.
"Kỳ Kỳ, tôi thích em hôn tôi, hôn tôi nhiều hơn được không?"
Thì ra sự chủ động của cô có thể khiến hắn suиɠ sướиɠ như vậy, dường như tất cả sự đau đớn của vết thương đều không cánh mà bay, cả người đều đang chìm đắm trong một dòng nước ấm áp, làm hắn say mê trong đó.
Đây là một loại say đắm, một loại say đắm từ trong xương cốt, một bệnh trạng mà không thể tự kìm chế!
Danh Sách Chương: