Hạ Kỳ vẫn luôn yên lặng kéo Quân Cẩn Ngôn tới cổng trường rồi mới dừng chân lại.
Xoay người, cô nhìn hắn, tóc của hắn hơi rối, một bên mặt cùng với mu bàn tay đều sưng đỏ, bởi vì làn da của hắn vốn trắng nên chỗ sưng đỏ sẽ dễ dàng trông thấy.
Mà chiếc áo sơ mi trắng tinh trên người hắn còn dính một ít vết máu, không biết là của hắn hay của Diệp Nam Khanh.
"Về sau đừng có đánh nhau như vừa rồi nữa." Cô nói.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, Quân Cẩn Ngôn lại chạm mặt với Diệp Nam Khanh trong tình huống như vậy, càng không nghĩ đến bọn họ sẽ đánh nhau.
Hắn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm cô, hốc mắt đỏ hoe, ươn ướt như thể ngay sau đó nước mắt sẽ rơi xuống vậy.
Trong đầu cô không khỏi hiện ra cảnh hắn khóc trước mặt cô trước đây. Khi còn nhỏ, hắn đối với người khác thờ ơ, lạnh nhạt, nhưng lại thường xuyên khóc khi mà không tìm thấy cô. Thế cho nên, thời thơ ấu của cô, phần lớn thời gian cô đều ở bên nhà của hắn hơn là ở nhà của mình.
Càng lớn, hắn càng ngày càng ít khóc, trừ lần chiến tranh lạnh đó, hắn giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, khi cô tìm hắn để hòa giải, hắn không ngừng nghẹn ngào, khóc nức nở, nước mắt kia giống như tuyến trân châu bị đứt, ướt sũng trước vạt áo ngực cô.
Từ lần đó về sau, cô đã không còn nhìn thấy những giọt nước mắt của hắn, vậy mà bây giờ, hắn đang định khóc ở trước mặt cô sao?
Hay là...không thể nào! Hạ Kỳ nghĩ ngợi trong lòng. Ngày đó ở quán bar, cảnh hắn bẻ gãy xương tay của người khác vẫn còn hiện rõ trước mắt. Giây phút đó, hắn tàn bạo, độc ác, người đàn ông như vậy sao có thể khóc được.
Cô giơ tay lên, khẽ chạm vào một bên mặt sưng đỏ của hắn.
"Đau!"
Hắn nhấp môi, tiếp tục nhìn chằm nhằm cô.
Cô đang muốn rút tay về, đột nhiên hắn lại duỗi tay cầm lấy bàn tay cô, đưa lòng bàn tay tiếp tục áp lên mặt mình.
Trên khuôn mặt hắn, sương mù chưa tan, nhưng cử chỉ lại giống như một đứa trẻ đang nhận hết sự ủy khuất.
Hạ Kỳ thở dài một hơi: "Đến bệnh viện lấy một ít thuốc nhé."
"Em là của tôi, tôi không thích người khác chạm vào em hoặc là em chạm vào người khác." Hắn đột nhiên mở miệng nói: "Tên kia, hắn ta chạm vào em." Một câu nói như giải thích tất cả lý do tại sao hắn đánh nhau.
Sự cố chấp của hắn khiến cô có một loại cảm giác sợ hãi: "Chỉ vì lời hứa giữa tôi và anh?" Cho nên hắn mới nhận định rằng cô là của hắn.
Hắn rất nghiêm túc mà ừ một tiếng: "Em chỉ có thể có một mình tôi, mà tôi, cũng chỉ có một mình em."
Hạ Kỳ chỉ cảm thấy cả cơ thể mình trở nên lạnh lẽo: "Ngay cả khi đó là lời hứa thì thời gian 10 năm vẫn còn hai tháng nữa mà!" Lời nói này cứ như thế mà buột miệng thốt ra.
Hiện tại, vẫn còn chưa đầy chính xác 10 năm!
Hắn dường như không có ý muốn lên tiếng, chỉ nói ra số ngày chính xác: "Còn 62 ngày." Nếu không phải gặp lại nhau ngoài ý muốn ở quán bar, hắn sẽ chờ đến 62 ngày sau, xuất hiện ở trước mặt cô, khiến cô thực hiện lời hứa.
Chỉ là khi gặp lại cô, trong cơ thể vẫn luôn tồn tại sự khát vọng mạnh mẽ, giống như người đi trong sa mạc, hơi thở thoi thóp, sau khi nhìn thấy ốc đảo thì trở nên điên cuồng, vui sướng.
Muốn gặp cô ấy, mỗi ngày đều muốn gặp cô ấy!
"Cho nên dựa theo lời hứa, tôi bây giờ vẫn không phải là của anh, đúng chứ?"
Tầm mắt hắn nhìn chằm chằm cô một cách nặng nề, đôi môi chậm rãi mở ra: "Em là đang muốn tôi chờ thêm 62 ngày nữa sao?"
Cô trầm mặc, lập tức không biết nên trả lời thế nào mới phải. Chờ? Cảm xúc của cô đối với hắn căn bản không phải là thứ mà hắn muốn. Chỉ là lúc này, nếu mà trực tiếp phủ nhận thì cô cũng không biết hắn sẽ làm ra những chuyện gì nữa.
Danh Sách Chương: