• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giống như Lê Hân dự liệu, hệ thống hoàn toàn không có ý muốn làm khó hoặc bức bách hắn đi hát rong, cho dù là hát rong, cũng cần có kỹ xảo thành thạo, hiển nhiên lúc này hệ thống hoàn toàn không cho rằng Lê Hân là tay thành thạo, hắn chỉ là tay mơ  mới vào nghề mà thôi.

Bởi vì bãi đỗ xe bị A Mộc đập thành hố, thời điểm G-23 tới bảo hộ thiết bị công cộng thành phố, đèn cảnh báo cư nhiên hiện lên màu đỏ bậc cao nhất. Bất quá nó vang ‘bilibili’ nửa ngày cũng không tìm được người có tinh thần dị thường, chỉ có thể dựa vào kiểm tra xác định được A Mộc là người khởi xướng, khai một mức giá tương đối đáng kể trên hóa đơn phạt, đủ để mua 1 cái nhà ở tinh cầu Emir, người dân bình thường cũng không tích góp được đến mức này.

A Mộc lại bình tĩnh thanh toán tiền phạt —— tiền mặt. Y như nhà ảo thuật từ trong ngực móc ra một xấp tiền dày, G-23 giống như chưa từng gặp qua người nào hào phóng trả thẳng tiền mặt như vậy, hệ thống tự động khởi động lại một lần mới miễn cưỡng thu tiền phạt. Sau khi thu tiền phạt, G-23 liền hướng lên cấp trên báo cáo mức độ hư hại thiết bị, với mức độ hư hại thế này người máy hình G không có biện pháp sửa chữa, cần tinh cầu Emir phái người tới sửa. Trước khi thợ xây dựng trình độ cao đến, hai người bắt đầu khăn gói bỏ chạy. Khụ khụ, lúc trùng tu lại rất là ồn, không tốt cho Lê Hân luyện nhạc.

Phi thuyền đi cực nhanh, bọn họ rất nhanh liền bay đến một bãi đỗ xe khác cách đó mấy ngàn km, bên trong chỉ có hai ba kẻ lưu lạc, đều bị A Mộc đuổi đi.  Lần này Lê Hân cũng không có cảm thấy không tốt, vạn nhất tinh thần A Mộc lại dị biến, những kẻ lưu lạc kia khẳng định đều sẽ chết, vẫn là để bọn họ nhanh chóng tìm một chỗ nghỉ ngơi khác đi.

Âm nhạc tốt đẹp dành cho tất cả mọi người, nhưng mà khắc khổ luyện tập lại là chính mình. Hoàn cảnh  yên tĩnh thế này thích hợp cho việc luyện tập, mặc kệ có khó nghe bao nhiêu, cũng chỉ có một mình A Mộc nghe thấy.

Vốn Lê Hân còn định che giấu một tí kỹ thuật chốc thuần thục chốc như kéo cưa của mình, không muốn đàn《Cải Thìa Nhỏ》và《Ngư Chu Xướng Vãn》, nhưng tỳ bà phổ chính xác trong tay chỉ có hai bài này, muốn luyện tập còn phải dựa vào bọn nó. Nếu đối phương là A Mộc, có chỗ nào kỳ quái thì kỳ quái đi, hắn không để bụng. Nếu A Mộc đưa ra nghi vấn, Lê Hân cảm thấy rất có khả năng bản thân sẽ đem bí mật nói với y.

Bất quá A Mộc không hỏi, chỉ là sau khi nghe xong《Cải Thìa Nhỏ》do tự Lê Hân đàn tấu, ánh mắt toát lên vẻ nghi hoặc, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ chuyên tâm mà nghe. Mặc kệ đàn hay hay dở, chỉ cần nghe Lê Hân ca, là có thể khống chế được chính mình.

Liên tục một tháng phát rồ hai ca khúc, Lê Hân cũng tự cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng A Mộc vẫn cứ nghiêm túc mà nghe, không lần nào cảm thấy mất kiên nhẫn. Bởi vì vẫn luôn nghe cho nên y biết rõ, kỹ thuật của Lê Hân mỗi lần đàn lại đều sẽ trở nên tốt hơn, hơn nữa mặc kệ là Cải Thìa Nhỏ hay Ngư Chu Xướng Vãn, chỉ cần Lê Hân bình tâm tĩnh khí đàn tấu, tâm y đều sẽ thật lắng dịu, lý trí vĩnh viễn chiếm thượng phong.

Hơn nữa sau khi ở đây hơn một tháng, tuy rằng kỹ thuật của Lê Hân còn kém cấp đại sư, nhưng người ngoài nghề đã nghe không ra chênh lệch quá lớn. Bởi vì một thời gian dài hắn không đi diễn tấu,  phỏng chừng đã mất không ít fans, có còn ở số dương hay không cũng không biết, bất quá Lê Hân vẫn rất bình tĩnh.

Cơ thể hắn và chỉ pháp trong tay cũng đã hoàn toàn đồng bộ, người thường đừng nói là luyện một tháng, cho dù một năm, hai năm cũng không thể có được kỹ xảo như vậy, không khổ công ba bốn năm tuyệt đối sẽ không có khả năng đàn tốt thế này, cho dù là nhạc cụ khác cũng không có khả năng.

Lê Hân biết, đây là công lao của hệ thống. Đây chính là《Nhập môn tỳ bà cơ bản》mà bàn tay vàng của hệ thống mộng tưởng cho lúc đầu, nhưng chỉ có chỉ pháp nhập môn là không đủ, Lê Hân còn phải thông qua luyện tập khắc khổ tôi luyện bản thân, khiến cơ thể và bên ngoài phù hợp hoàn toàn với năng lực được ban cho.

【Hệ thống: Mức độ thuần thục tỳ bà là 40, tiến vào trình độ trung cấp, nhận được《Kỹ năng tỳ bà trung cấp》, tặng khúc phổ 《Hải Thanh Nã Thiên Nga》. Số fans hiện tại của ký chủ là 298, hoa tươi -7325. Hành trình ngàn dặm bắt đầu từ đôi chân, nền tảng vững chắc là khởi đầu tốt nhất để thành công, ký chủ cố lên. 】

Sau khi nhận được thông báo, Lê Hân có được niềm vẻ nho nhỏ, còn được cổ vũ…… chậm đã! Đã lâu không xem tổ chức số liệu, số fans dao động một chút hệ thống sẽ không chủ động thông báo, cần phải tự mình xem. Một tháng  nay hắn cũng chưa xem lại số liệu của mình, hoàn toàn không biết số hoa tươi của mình đã biến thành âm 1 vạn?? Chẳng lẽ có người đập gạch? Chính là số gạch là 0 a!

Mặt sau số hoa tươi có ghi ‘chú’, Lê Hân cắn răng xem, thấy trong chú thích viết: 【Hình thức tự cứu trừ vào hoa tươi, bao gồm thù lao 1 vạn hoa tươi cho tài xế trong một năm sau, nếu một năm sau tài xế vẫn còn, khoản nợ sẽ được xóa. Tiền lương kết toán theo ngày, mỗi ngày đạt được số hoa quy định, nếu trong một năm tài xế rời đi, phần dư còn lại ký chủ nợ, cần phải trả hết. 】

Lê Hân: “……”

Hoá ra việc thanh toán bừ trừ này còn tính vào số hoa tươi, sau một thời gian hắn đã mắc nợ. Cũng may điều kiện của hệ thống tự hủy chỉ có số fans chứ không phải số hoa tươi, nếu không hắn nhất định sẽ khóc. Kỳ thật lúc ấy hắn cũng nghi hoặc, khi thăng cấp cần có hoa tươi, như vậy vì sao tự hủy lại không cần. Bây giờ đã hiểu rõ, hoa tươi không giống fans chỉ là cái trị số  đánh giá độ được hoan nghênh của mình, ngoại trừ công năng này, còn có thể dùng để trao đổi đồ vật với hệ thống, tỷ như mở ra hình thức tự cứu chính là một loại phương thức trao đổi. Phía sau hệ thống còn có một cửa hàng chưa mở được màu xám, trước đây hắn vẫn luôn nghi hoặc cửa hàng này là dùng cái gì để mua đồ, xem ra chính là hoa tươi.

Vẫn là không rõ dưới tình huống thế nào sẽ xuất hiện gạch, Lê Hân chọt vài cái, không thấy chú thích, cũng liền bỏ qua, chỉ có thể chậm rãi chờ hệ thống hiện chú thích.

Nhắc tới hình thức tự cứu, Lê Hân đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nếu như mặc kệ nhạc khúc nào cũng có thể trấn an tinh thần A Mộc, vậy thì vì sao hình thức tự cứu lại chọn loại nhạc khúc ái muội như《Bỉ Mục》, đúng là đỏ cả mặt, còn có nguy hiểm thất thân thần mã, tiết tháo đều rớt hết.

Hắn suy nghĩ trong chốc lát, thừa dịp A Mộc đi ra ngoài mua sắm, tìm tìm trên giao diện, phát hiện một ký hiệu, sau khi điểm vào, nhập vào hình thức tự cứu.

Giao diện lập tức đưa ra giải thích: 【Hình thức tự cứu, khi ký chủ gặp phải nguy cơ tử vong không theo tự nhiên, hệ thống sẽ căn cứ vào lựa chọn của ký chủ mở ra hình thức tự cứu, hình thức cần tiêu hao 100 vạn hoa tươi, hoa tươi của ký chủ không đủ thì hoa tươi sẽ bị xóa, số hoa tươi dự toán sẽ tự động trở thành nợ hệ thống, mỗi cấp chỉ được một lần mở hình thức tự cứu, cấp bậc ‘Khất cái hát rong bên đường’ hiện tại đã sử dụng hết tự cứu hình thức, thời gian tiếp theo sẽ không thể mở ra.】

Lê Hân hiểu được một chút, đây là cơ hội bảo mệnh mỗi cấp bậc cấp cho, suy cho cùng bản thân hiện giờ cũng quá phế tài, vừa lơ đãng liền sẽ bị mèo cào chết. Phía dưới còn có không ít nội dung, Lê Hân tiếp tục kéo xuống xem ——

【Điều kiện hạn chế của hình thức tự cứu:

1. Chỉ có thể dùng âm nhạc tự cứu, dưới tình huống âm nhạc không thể giải nguy thì sẽ không xuất hiện  hình thức tự cứu.

2. Hệ thống sẽ căn cứ vào tình hình thực tế chọn ra nhạc khúc và nhạc khí, sử dụng công năng hỗ trợ  đại sư không ngừng đàn tấu ra nhạc khúc, thẳng đến khi nguy cơ được giải trừ.】

Căn cứ tình huống thực tế thần mã, kia vì sao lại là 《Bỉ Mục》!! Lê Hân phát bạo kéo xuống xem:

【Chú: Lần đầu tiên sử dụng hình thức tự cứu, kẻ địch đang dưới trạng thái phát cuồng, có dục chiếm hữu mãnh liệt đối với ký chủ, sóng tinh thần của kẻ địch hiển thị không muốn ký chủ rời đi. Theo hệ thống tính toán, thỏa mãn nguyện vọng này có thể cứu được, cố tình lựa chọn khúc《Bỉ Mục》, giúp ký chủ biểu đạt quyết tâm không rời không bỏ.】

Lê Hân: “……”

Hắn hít khí, thở ra, lại hít khí, lại thở ra, hít sâu, hắn không tức…… Không có tức giận a! Nhạc biểu thị không muốn chia lìa có rất nhiều a, bằng hữu, cảm tình giữa người thân đều được, vì cái gì nhất định phải chọn《Bỉ Mục》 loại nhạc khúc tỏ nỗi lòng này, còn nói căn cứ tình hình thực tế, đánh giá kém!

Đáng tiếc hệ thống hoàn toàn không có công năng phản hồi, Lê Hân chỉ có thể tự mình phát bạo. Đem mình từ đầu tạc đến đuôi, sau khi toàn thân đều tiêu, cũng nguôi giận. Tiếp tục phát bạo có ích lợi gì, hắn cũng không thể tháo hệ thống xuống, một hệ thống có thể nhanh chóng cải thiện trình độ của mình lại ‘cầm tận tay’ hướng dẫn, Lê Hân đúng là không nỡ tháo bỏ, ứng phó mà dùng thôi.

Chỉ lát sau A Mộc đã trở lại, mấy ngày nay mua sắm vẫn luôn là công việc của A Mộc, phần đồ A Mộc mua về thuộc về Lê Hân đều bị hệ thống tính vào hoa tươi mà trừ nợ, nếu không một tháng tiền lương không có khả năng trừ hết hơn 2 ngàn hoa tươi. Lê Hân hoàn toàn không biết rốt cuộc có bao nhiêu tiền trong xích không gian của A Mộc, phải biết rằng ở tinh cầu Emir, căn phòng 30 mét vuông tiện nghi nhất đã là 100 vạn tinh tệ, giá nhà ngang với Thủ Đô tinh, quả thực chính là tấc đất tấc vàng. Mà dựa theo diện tích vách tường số tinh tệ bồi thường là 100 mét vuông, Lê Hân vì con số kia mà líu lưỡi. Khó hiểu nhất chính là hầu hết mọi người đều sử dụng thiết bị đầu cuối cá nhân để trả cho Tinh Liên đế quốc, ai sẽ mang theo bên người số lượng tiền mặt khổng lồ như thế chứ?

Một người thường không thể trả tiền bằng thiết bị đầu cuối cá nhân, cũng chỉ có người dễ làm hư thiết bị đầu cuối cá nhân, nói cách khác, người làm công việc nguy hiểm.

Thiết bị đầu cuối cá nhân có thể làm thêm, bất quá thủ tục tương đối phức tạp, hơn nữa tinh cầu Emir không có quyền hạn làm thêm, cho nên Lê Hân muốn làm thêm sẽ phải đến hành chính tinh ở tinh vực phụ cận, làm một người đến khu chợ gần nhất mua đồ còn phải đi hơn 10 ngày, làm thêm thiết bị đầu cuối cá nhân cơ hồ là chuyện nghìn lẻ một đêm, cho nên trước hết Lê Hân vẫn là đem thiết bị đầu cuối cá nhân xem như vĩnh viễn biến mất. A Mộc xuất hiện cho hắn hy vọng, có điều bản thân không có quyền rời khỏi tinh cầu Emir, muốn theo tinh hạm dỡ hàng trở về, cần có một số tiền lớn và chứng nhận của chính phủ, hơn nữa giới hạn số ngày, nếu không như vậy, người trên tinh cầu Emir đã sớm rời khỏi nơi này trở về đế quốc quấy rối rồi đi.

Nghĩ tới quá khứ của A Mộc do tự mình não bổ, Lê Hân sợ A Mộc đến chính phủ làm thủ tục sẽ bị kẻ thù nhận ra. Mà bản thân A Mộc cũng không có ý muốn làm thêm thiết bị đầu cuối cá nhân, hiển nhiên cũng đang kiêng kị điều gì, Lê Hân liền không làm thêm nữa.

Cho nên hai người bây giờ vẫn là không có hộ khẩu, cũng may A Mộc có một khoản tiền mặt lớn, nếu không Lê Hân đã sớm chết đói.

Nhìn A Mộc từ túi xách lấy ra một ít thực phẩm dinh dưỡng đắt đỏ, Lê Hân chống cằm hậu tri hậu giác mà nghĩ, hắn có phải hay không bị A Mộc bao dưỡng?

Còn không phải sao, làm một kẻ mắc nợ, trạch nam  phế sài không làm được việc, nếu như không có A Mộc  cấp dưỡng, Lê Hân đã sớm chết đói. Ách……  Sau lưng một nam nhân thành công, nhất định sẽ có một ….. nam nhân lặng lẽ chống đỡ o(╯□╰)o

Lê Hân nghĩ nghĩ, quyết định ngày mai đi ra ngoài bán hát kiếm chút thu nhập, ít nhất cũng có thể mua cho A Mộc một món quà a, tuy rằng là tiền đến từ khất cái hát rong ……

“Làm sao lại tiêu phí như vậy, thực phẩm dinh dưỡng rất quý.” Lê Hân cầm thức ăn, có chút thèm nhưng càng là cảm động nhiều hơn.

Tinh cầu Emir là tinh cầu khai thác mỏ, rất ít thực phẩm xanh, ở Tinh Liên đế quốc, nhiều nhân khẩu đều thiếu thực phẩm xanh. Bất quá ở các tinh cầu phụ cận khác cũng có thảm thực vật nguyên sinh phong phú cung cấp thực phẩm, mà tinh cầu Emir bởi vì không thể rời khỏi tinh cầu, đế quốc lại chỉ cung cấp dinh dưỡng tề không cung cấp thực phẩm, cho nên thực phẩm dinh dưỡng trên tinh cầu đều là nhập cư trái phép, chỉ có bán ở chợ đêm, vô cùng đắt đỏ.

A Mộc không nói, chỉ đem một quả trông giống táo ăn vào cũng giống táo đưa cho Lê Hân, người này quá yếu, người thường dựa vào dinh dưỡng tề là có thể sống, nhưng với hắn mà nói …… A Mộc sợ Lê Hân sẽ vì dùng dinh dưỡng tề trường kỳ làm cho dạ dày co lại và mất chức năng cơ bản của nó, cố tình tìm chút thức ăn cho hắn.

Nhưng mà thuộc tính gà yếu của Lê Hân hiển nhiên vượt khỏi dự tính của A Mộc, sử dụng dinh dưỡng tề tận hai tháng rưỡi, đã làm dạ dày của hắn vô pháp thích ứng với thức ăn. Mới ăn một quả táo, dạ dày  liền bắt đầu đau hơn nữa còn ói lên ói xuống, cố tình bởi vì hắn đã lâu không ăn mà tiết dịch mật đặc biệt ít, sau khi ói ra chỉ có thể nôn khan và chịu những cơn đau thắt, thống khổ vô cùng.

Khuê Cơ nhân 100 năm không dùng thức ăn cũng sẽ không xuất hiện loại tình huống này như Lê Hân, căn bản không có thuốc điều trị, Lê Hân chỉ có thể gắng gượng cho qua. Hắn ôm bụng chật vật mà bị A Mộc ôm vào ngực, thỉnh thoảng nôn khan vài cái, thập phần đáng thương.

Trong lòng A Mộc cực kỳ buồn bực, y đang tự trách, vì sao không nghĩ tới sớm một chút, 1 tháng trước liền mua thực phẩm, nhất định Lê Hân sẽ không biến đổi thành thế này! Hơn nữa mấy ngày nay chính mình cũng không ép hắn uống nhiều nước hơn để kích thích đường tiêu hóa, Lê Hân luyện tập mệt liền trực tiếp tiêm dinh dưỡng tề, cảm thấy hết khát thì lại tiếp tục luyện tập, đúng là chưa uống một giọt nước.

Bởi vì sai lầm của hai người, khiến Lê Hân phải chịu khổ tội, lăn lộn một buổi chiều thêm nửa buổi tối vẫn còn nôn khan. A Mộc thật cẩn thận ôm hắn vào trong ngực, an ủi hôn hôn trán Lê Hân, đeo tỳ bà của hắn lên, ôm người ra khỏi bãi đỗ xe.

Cần phải tìm bác sĩ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK