Nghiêm Sí là trung tướng đế quốc, vừa tỉnh lại phát hiện bản thân đang ở phòng thí nghiệm của viện nghiên cứu tuyệt đối sẽ nổi bão, Norec phản ứng cực nhanh, chuồn ra khỏi cửa ngay khi bàn điều khiển vừa bốc cháy. Mục tiêu của Nghiêm Sí là Lê Tiểu Hắc, chỉ một khoảng dừng như vậy, Norec đã trốn thoát ra ngoài.
Toàn thân hừng hực ánh lửa, như Hỏa thần từ trên trời giáng xuống, hồng liên chi hỏa tẩy sạch dơ bẩn thế gian này. Toàn bộ phòng thí nghiệm bị đốt sạch, ngoại trừ Norec phản ứng nhanh nhất, một người cũng chưa lưu lại.
Như thế nào sẽ…… Lê Tiểu Hắc chớp chớp mắt, cho dù bản thân bị thương, theo tính cách Nghiêm Sí, làm những chuyện này cũng cần suy xét một chút đi? Hắc miêu mở mắt, chỉ cảm thấy ôm cánh tay mình vô cùng ấm áp, nhịn không được dụi đầu vào lòng bàn tay, thân thể cũng cọ cọ trong ngực, cằm gối trên vai Nghiêm Sí, lông xù xù khuôn mặt dán cổ, lúc này mới cảm thấy vị trí thoải mái một chút, lỗ tai giật giật, mắt lại nhắm nghiền.
Làm cacbon mềm yếu cảm giác thật tốt, meow ~~
Hoàn toàn không biết động tác của mình có bao nhiêu miêu hóa, Lê Tiểu Hắc tìm một chỗ thoải mái nằm xuống, Nghiêm Sí bắt đầu đại khai sát giới.
Một dị năng giả cấp SS rốt cuộc có bao nhiêu cường đại, cho đến lúc này mới hiển lộ. Trong vòng 5 phút ngắn ngủn, Nghiêm Sí ôm Lê Tiểu Hắc từ phòng thí nghiệm đi ra, dọc theo đường đi người chắn giết người phật chắn giết phật, nơi đi qua đều bị thiêu thành tro tàn, vô số thiết bị đắt tiền và vật liệu quý giá đều bị thiêu rụi, mấy nghiên cứu viên mạo hiểm xông lên giải cứu tư liệu đã bị bóp méo. Nhưng bọn họ xông lên có ích gì đâu? Bọn họ có thể làm gì, bất quá là ôm tư liệu quang não cùng bị thiêu chết thôi.
Tập đoàn quân Đệ Tam và quân trực thuộc hoàng tộc đóng quân ở viện nghiên cứu tổng cộng có 5 ngàn người, số này chỉ là đóng tại viện nghiên cứu, quân đồn trú ở Emir cũng có trên 1 triệu, 600 ngàn trong đó là từ tập đoàn quân Đệ Tam cùng quân trực thuộc hoàng tộc liên hợp tạo thành, 400 ngàn người còn lại là lính nghĩa vụ địa phương. Hơn 50 năm trước, Phong Liệt Vân bất ngờ phá hủy toàn bộ đồn trú của Emir, giết chết hàng triệu người. Tuy nhiên, y chủ yếu dựa vào tinh thần cảm nhiễm, chém giết lẫn nhau, Nghiêm Sí lại không có phần lực lượng này, nhưng đối với y mà nói, 5 ngàn người ít ỏi lại dễ như trở bàn tay.
Tiến vào viện nghiên cứu 50 phút, Nghiêm Sí ôm Lê Tiểu Hắc một đường đến trung tâm viện nghiên cứu, Lê Tiểu Hắc đầu óc choáng váng, cho rằng mình đang hướng ra cửa, hoàn toàn không biết Nghiêm Sí thế mà không muốn rời đi, ngược lại không ngừng đuổi theo nghiên cứu viên chạy trốn đại khai sát giới, trong mắt y một mảnh tối tăm, nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì, chỉ còn lại cảm giác giết chóc, chỉ cần có người rơi vào tầm mắt y, một kẻ cũng không thể sống sót.
60 phút, đã không có ai dám tiếp cận Nghiêm Sí, tất cả sau lưng y là phòng ốc đen nhánh của hiện trường vụ nổ, tâm huyết nhiều năm của viện nghiên cứu Emir bị y đốt quách rồi.
Y mang Lê Tiểu Hắc đến một căn phòng thật lớn, trong phòng tràn đầy vật chứa, hắc miêu đang mệt mỏi và khó chịu dường như cảm nhận được điều gì đó, mở mắt to màu xanh lục, nhìn thấy tình cảnh xung quanh, sợ tới mức râu đều dựng đứng.
Trong phòng này có vô số vật chứa hình trụ được dựng đứng, ở giữa có một vật chứa khổng lồ mờ đục, nhìn không ra bên trong có gì. Vật chứa còn lại chia làm hai loại, một loại lớn, một loại nhỏ. Trong vật chứa lớn, đều có một nữ nhân lỏa thể bụng nhô cao, họ nhắm mắt lại, không biết còn ý thức hay không, cuộn tròn mình trong vật chứa, cánh tay tự nhiên mà bảo hộ phần bụng, dù là vô lực như thế, các nàng vẫn theo bản năng bảo vệ đứa nhỏ trong cơ thể. Còn có một số nữ nhân bụng không phình to, không chỉ trong giai đoạn đầu của thai kỳ, còn có vừa mới sinh sản xong.
Mà trong các vật chứa loại nhỏ, có một đám trẻ sơ sinh hoặc mới sinh ra không lâu đang ngủ, những hài tử này thoạt nhìn không có một đứa nào lớn hơn 1 tuổi, cùng ngủ trong vật chứa như những nữ nhân kia.
“Meo ~” Hắc miêu yếu ớt mà kêu một tiếng, cọ cọ đầu trên mặt Nghiêm Sí, trong mắt toát ra thần sắc bi thương.
“Ta biết.” Giọng nói Nghiêm Sí trầm tĩnh mà tràn ngập cảm giác an toàn, y không dùng lửa đốt những vật chứa này, mà nhìn xung quanh tìm bàn điều khiển, muốn giải thoát những nữ nhân và trẻ em kia ra khỏi vật chứa.
Lại tìm phiền toái cho Phil, Lê Tiểu Hắc khổ sở mà chớp chớp mắt, thấy một màn như vậy, trong lòng hắn rất khó chịu.
Nhưng trong phòng này không có bàn điều khiển, hiển nhiên nằm ở căn phòng khác. Nghiêm Sí mang Lê Tiểu Hắc ra khỏi phòng, lúc gần đi còn quay đầu lại nhìn thật sâu.
“Meow ô?” Tiểu hắc miêu nghiêng đầu nhìn Nghiêm Sí.
Sờ sờ cái đầu nhỏ của hắc miêu, cúi đầu hôn lên mặt hắc miêu, không phải một cái hôn hết cả người, mà là hết cả mặt, bất quá Lê Hân cảm thấy hắn vẫn có thể chấp nhận.
“Đừng lo lắng” Nghiêm Sí gãi gãi cằm hắc miêu “Ta đi tìm người, để hắn mở vật chứa một cách an toàn.”
“Khò khè khò khè ~~” Lê Tiểu Hắc nâng cằm, tùy ý Nghiêm Sí đùa giỡn, phát ra tiếng ngáy thoải mái. Nghiêm Sí quyết định không sai, những nữ nhân bị nhốt trong vật chứa này chưa chắc vì muốn hạn chế quyền tự do của họ, nói không chừng viện nghiên cứu đang xử lý gì đó trên cơ thể các nàng, tùy tiện mở vật chứa thả các nàng ra, không biết có gây ảnh hưởng gì đối với cơ thể các nàng hay không, tốt hơn nên tìm người chuyên nghiệp tới, đảm bảo an toàn hơn một chút.
Lúc này Lê Hân đã không có chút hảo cảm nào với toàn bộ viện nghiên cứu, tạo sao có thể quang minh chính đại mà làm loại thí nghiệm này, quốc gia cũng không ngăn cản, thật sự quá xấu xa! Lúc đầu Nghiêm Sí giết người hắn còn có chút không đành lòng, hiện tại lại không cảm thấy đồng cảm chút nào. Tốt nhất đều giết sạch, để họ không coi trọng tính mạng con người, ngay cả những người thủ vệ cũng đều là trợ trụ vi ngược!
* Trợ trụ vi ngược: nối giáo cho giặc; giúp người xấu làm điều ác; giúp vua Kiệt làm điều ác.
Nhưng mà 10 phút trước Nghiêm Sí giết người quá nhanh, viện nghiên cứu người trốn trốn, chết chết, dạo qua một vòng thế mà không tìm được ai sống, cũng không biết những binh lính đang đóng quân đã chạy đi đâu, vừa rồi Nghiêm Sí có 5 phút không giết người.
Từ từ, râu Lê Tiểu Hắc giật giật, Emir vẫn có 1 triệu quân tiếp viện, lúc này không thấy ai là rõ ràng có viện quân a! Không được, phải nhanh chóng rời khỏi đây, trước tiên hủy thiết bị không gian, như vậy liền hợp được với Phong Liệt Vân, đi đến đâu cũng không sợ.
“Meo meo meo meo meo ~~” không nói được đúng là phiền phức, Lê Hân nôn nóng kêu mấy tiếng, thấy Nghiêm Sí chỉ biết dùng tay đùa giỡn cằm hắn, không khỏi lo lắng. Bây giờ đã là 65 phút, lấy tốc độ giao thông ở thế giới tương lai, để 1 triệu quân tập hợp và xuất phát đến đây sẽ mất chừng 20 phút, phỏng chừng ở phút thứ 75 là tới được viện nghiên cứu, bọn họ cần phải nhanh chóng hội hợp cùng Phong Liệt Vân.
Thấy Nghiêm Sí còn gãi, hắc miêu sinh khí. Nó vươn móng vuốt, không chút khách khí cào lên người Nghiêm Sí, lúc đầu Nghiêm Sí chỉ cho rằng nó đang nghịch, sau khi bị cào vài đường y liền dừng bước, lẳng lặng đợi một lúc, cẩn thận suy nghĩ nói: “Hủy thiết bị không gian?”
“Meow!” Lê Tiểu Hắc liếm liếm móng vuốt, nó là một tiểu hắc miêu biết chữ.
Nghiêm Sí thật sự tìm thấy đồ vật rất nhanh, không đến 5 phút liền tìm được bàn điều khiển thiết bị điều khiển không gian trong một gian phòng. Lê Hân đương nhiên không biết cái thiết bị này, bất quá Nghiêm Sí là quân nhân đế quốc, tất nhiên biết được, ngón tay y ấn vài cái lên thiết bị, toàn bộ thiết bị đều ngừng hoạt động.
Đã không còn thiết bị quấy nhiễu không gian, hắc miêu cắn một ngụm lên chân trước mình, hy vọng thiết bị chuyển tiếp được cấy vào da nó trước đó không bị điện giật hỏng.
Độ bền của thiết bị chuyển tiếp rõ ràng cao hơn Lê Tiểu Hắc, hắc miêu đều bị giật đến suýt nữa ngoại tiêu lí nộn*, thiết bị chuyển tiếp vẫn rất vững vàng mà phát ra tín hiệu. Suy xét đến hắc miêu không nói được, chỉ cần hắc miêu dùng sức cắn vào thiết bị ở chân trước của mình, là có thể thành công truyền tín hiệu ra ngoài.
*Ngoại tiêu lý nộn (外焦里嫩): Bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm mại (nấu nướng)
Phong Liệt Vân đang nóng lòng chờ bên ngoài lập tức nhận được tín hiệu, lập tức túm lấy Thẩm Uyển Như tiến vào viện nghiên cứu. Thiết bị chuyển tiếp còn có chức năng định vị, Phong Liệt Vân tiến vào tìm được Lê Tiểu Hắc, trên cơ bản là hắc miêu cắn chân trước không đến 1 giây, Phong Liệt Vân liền tới.
“Đi mau!” Phong Liệt Vân liếc nhìn Nghiêm Sí một cái, không có thời gian ôn chuyện, lập tức nói với Lê Tiểu Hắc “Các ngươi nháo cũng thật lớn, quân đội Emir đang ở bên ngoài viện nghiên cứu, nếu không phải ta chống đỡ một cái không gian nấp đi, chúng ta đều sẽ bị phát hiện. Bọn họ đã vây quanh toàn bộ viện nghiên cứu, người quá nhiều, ngươi không muốn giết hết tất cả thì nhanh đi.”
Hơn 50 năm trước Phong Liệt Vân cô độc một mình, có thể không chút do dự giết chết hàng triệu người, hiện tại lại không được. Một khi một người đã có thứ gì cần bảo vệ, nhất định phải học được nhẫn nại. Nếu y lại giết thêm một triệu người nữa, đế quốc nhất định sẽ phái binh điều tra Emir, như vậy toàn bộ Fire cùng Hắc Ám tinh tới đây không có hộ khẩu nhất định đều sẽ bị phát hiện, Phong Liệt Vân không thể tùy ý như trước nữa.
Hắc miêu “meo” một tiếng, có chút khổ sở. Hắn nhớ đến những nữ nhân cùng hài tử trong căn phòng thực nghiệm phôi thai kia, không thể dẫn bọn họ đi sao?
Nghiêm Sí sờ đầu hắc miêu, không chút do dự tiến vào không gian Phong Liệt Vân đã tạo, mọi người biến mất khỏi viện nghiên cứu, xuất hiện trong hoa viên trên không của Phil.
Thời điểm Phil dẫn người tới đã sớm bị Phong Liệt Vân gọi quay về trước khi quân đội Emir đến, đối đầu với quân đội, dựa vào người và vũ khí của Phil chỉ có thể chịu chết.
Sau khi đến phòng khách hoa viên trên không, Thẩm Uyển Như kinh hỉ nói với Nghiêm Sí: “Ngươi tỉnh?”
Phải biết rằng Nghiêm Sí gần như bị chết não, bác sĩ đã cấp giấy báo bệnh nguy kịch, ngay cả người nhà cũng không còn hy vọng. Nếu không phải như vậy, Lê Viêm cũng sẽ không nộp đơn xin nghiên cứu, Nghiêm Sí cách cái chết không xa, dù sao cũng không thể cứu, cống hiến thời khắc cuối cùng vì đế quốc không phải càng tốt sao. Quốc hội cũng suy xét đến điểm này trước khi thông qua đơn xin, dù vậy cũng khiến quân bộ bất mãn, cuối cùng chỉ có thể nhờ nữ đế cho bậc thang đi xuống.
Trong mắt Thẩm Uyển Như tràn ngập quan tâm, tuy nói Nghiêm Sí là đệ đệ của nàng, nhưng Thẩm thượng tướng đã luôn dạy dỗ Nghiêm Sí từ nhỏ, trên cơ bản đã xem đứa nhỏ này thành nhi tử mà nuôi, nàng quan tâm Nghiêm Sí, chỉ sợ Nghiêm Lẫm còn không sánh bằng.
Mà Nghiêm Sí lại ôm tiểu hắc miêu, nhẹ nhàng nghiêng người, tránh cái đụng chạm của Thẩm Uyển Như, lãnh đạm nói: “Ngươi là ai?”
Tất cả mọi người đều im lặng, Phil và Phong Liệt Vân không muốn xen vào giữa hai tỷ đệ bọn họ, chỉ nghĩ đã sắp hết 90 phút, phải nhanh đoạt lại Lê Tiểu Hắc từ trong ngực Nghiêm Sí. Nhưng Nghiêm Sí ôm chặt muốn chết không nói, đồ Lê Tiểu Hắc không biết cố gắng còn thoải mái nằm trong lòng người ta, toàn không có ý định di chuyển tổ, phỏng chừng đã quên mất chuyện sau 90 phút sẽ trở về nguyên dạng, hoàn toàn coi mình thành một con mèo, nhìn dáng vẻ thoải của nó khi được Nghiêm Sí sờ cằm kìa, quá không biết cố gắng!
“Ngươi không nhớ ta?” Lúc này Thẩm Uyển Như còn giữ được bình tĩnh cũng coi như mạnh mẽ rồi “Vậy ngươi có biết mình là ai không? Nhớ được bao nhiêu?”
“A Mộc.” A Mộc ôn nhu sờ sờ cằm hắc miêu, Lê Tiểu Hắc vốn đang hưởng thụ liền cứng người.
“A Mộc là ai?” Thẩm Uyển Như không hiểu ra sao, đây là đệ đệ nàng đi, nhất định là đệ đệ nàng a!
“A Mộc?” Phil thử thăm dò gọi một tiếng, đổi lấy cái gật đầu của A Mộc: “Phil, Lê Hân đâu?”
Tiểu hắc miêu trong ngực A Mộc đã thạch hóa.
“Lê Hân……” Phil ngẫm lại nói “Ngươi trước đưa mèo cho ta, ta liền dẫn ngươi đi tìm Lê Hân, đây là mèo của Fire bọn ta.”
“Ta thích con mèo này.” A Mộc nở nụ cười ôn nhu với Lê Tiểu Hắc, trong mắt rõ ràng là yêu thích, yêu thích dành cho người yêu. Tuy nói Thẩm Uyển Như chưa từng yêu đương, nhưng nên hiểu đều hiểu, thấy bộ dáng này của A Mộc, lại thạch hóa, trên mặt tràn đầy “Tại mần xao đệ đệ ta lại ham thích luyến thú”.
“Đây là người Lê Hân thích?” Phong Liệt Vân rốt cuộc nhịn không được, nói với Phil, “Mê luyến đồng, hoa tâm, kẻ lừa đảo, hiện tại còn luyến thú? Mắt của Lê Hân mọc ở đâu?”
“Meo ngao ngao ngao!” Hắc miêu bất mãn gào to về phía Phong Liệt Vân, A Mộc nhà hắn mới không phải như vậy đâu, A Mộc căn bản là một mảnh si tâm, hơn nữa mặc kệ hắn có biến thành bộ dạng gì đều có thể nhận ra, lúc là Nghiêm Sí có thể nhận ra, khi thành A Mộc cũng có thể!
Người duy nhất còn đang suy nghĩ bình thường, Phil thật sự đau đầu không thôi: “Tiểu Hắc, 85 phút!”
“Meo?” Lê Tiểu Hắc trợn tròn mắt, Emma 85 phút, còn 5 phút nữa hắn sẽ biến thành người trước mặt Thẩm Uyển Như, hơn nữa còn lỏa thể, không được hắn phải tìm một chỗ mặc quần áo.
Tiểu hắc miêu bắt đầu giãy giụa khỏi ngực Nghiêm Sí, meo meo kêu không ngừng, nỗ lực muốn chạy đi. Phil vội vàng nói với A Mộc: “Nó không thích ngươi, buông nó ra đi.”
“Meo!” Lê Tiểu Hắc lại hướng Phil kêu một tiếng, ai nói hắn không thích A Mộc a, hắn thích vô cùng, còn thích hơn Nghiêm Sí!
Phil sắp đâm đầu vào tường rồi, Lê Hân khuỷu tay có quẹo ra ngoài cũng nên chú ý thời điểm một chút, ngươi còn 5 phút liền biến thành người, ngươi định lộ mặt thật trước mặt Thẩm Uyển Như sao?
Cũng may đầu óc Lê Hân thỉnh thoảng vẫn còn linh quang, mặc dù bất mãn nhưng vẫn muốn thoát khỏi lòng ngực A Mộc. Thẩm Uyển Như cố gắng giao lưu với A Mộc để y nhớ lại về chuyện Nghiêm Sí, Phong Liệt Vân nhíu mày nhìn chằm chằm A Mộc, không vừa ý chỗ nào, Phil muốn cướp Lê Tiểu Hắc về, trong phòng loạn hết cả lên.
Chỉ có A Mộc trước sau vẫn trầm tĩnh, y nhìn Lê Tiểu Hắc vài giây, không biết vì sao lộ ra nụ cười thoải mái, hôn lên đầu hắc miêu: “Ta biết ngươi ở đâu.”
Dứt lời ôm mèo lắc người một cái rời khỏi phòng, Thẩm Uyển Như cùng Phong Liệt Vân vội vàng đuổi theo, lại thấy một bức tường lửa chắn ngang ngoài hoa viên trên không của Phil, rõ ràng không muốn để người ra ngoài. Thật ra dị năng không gian của Phong Liệt Vân có thể di chuyển, nhưng trước đó y đã di chuyển vài người qua không gian, lại bố trí lá chắn không gian. Dị năng hệ không gian vốn đã hao năng lượng hơn các dị năng khác, nếu chỉ di chuyển một mình thì tốt, một khi mang theo người khác, đó chính là cái động không đáy, vô cùng hao phí năng lượng. Phong Liệt Vân đưa ba người di chuyển mấy lần, thật sự đã đến cực hạn.
Sau khi di chuyển ra ngoài bức tường lửa, A Mộc không biết đã cướp chiến hạm của ai bay về phương xa, y lái chiến hạm với tốc độ nhanh nhất, chỉ vài giây liền biến mất.
Phong Liệt Vân còn muốn truy, lại thấy một đạo thủy quang hiện lên, Thẩm Uyển Như cả ngày không tiêu hao chút sức lực nào đã dập tắt tường lửa, cùng Phil bước ra ngoài, vẻ mặt tức sùi bọt mép chất vấn: “Nghiêm Sí đi đâu vậy, A Mộc lại là ai! Rõ ràng y là hệ hỏa song S, là Nghiêm Sí.”
Phil một bên túm lấy Phong Liệt Vân không cho y đi, xấu hổ mà cười cười với Thẩm Uyển Như: “Thẩm thượng tướng, ngài có đói bụng không, có muốn dùng bữa ăn nhẹ không? Ta có đồ ăn sinh thái được vận chuyển từ nguyên thủy tinh, giá cả cao lại phi thường mỹ vị, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?”
Hắn chỉ là cấp A, nếu Phong Liệt Vân rời đi, hắn sẽ một mình đối mặt với Thẩm thượng tướng, liệu có còn sống không!
Thẩm Uyển Như đã thành công tạo ra thế giới một người một mèo cho A Mộc và Lê Tiểu Hắc, ngắn ngủn bốn phút, A Mộc liền mang Lê Hân vọt tới nhà bọn họ. Y có quyền sử dụng cao nhất, lập tức đưa Lê Tiểu Hắc vào trong phòng, hơn nữa còn là phòng ngủ.
Những ngôi nhà trong thế giới tương lai sẽ có hệ thống dọn dẹp tự động, dù lâu ngày không có người ở nhưng phòng ốc vẫn rất ngăn nắp sạch sẽ, không cần dọn dẹp. A Mộc thật cẩn thận đặt tiểu hắc miêu lên giường, ánh mắt đen láy nhìn hắc miêu: “Lê Hân?”
“Me……” Lê Tiểu Hắc còn chưa kêu hết tiếng mèo, đã bị một đoàn sương trắng bao lấy thân thể, đến giờ.
A Mộc vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm sương trắng, sương mù tan đi, thân hình hoàn mỹ của thiếu niên hoàn hoàn chỉnh chỉnh hiện ra trước mặt A Mộc, quần áo rơi trên giường, ngửa đầu nhìn A Mộc.
“Lê Hân.” Một tiếng này mang ngữ khí xác định, A Mộc khẽ mỉm cười, ôm trọn Lê Hân vào ngực, bàn tay vuốt ve trên tấm lưng bóng loáng, không ngừng gọi tên hắn “Lê Hân Lê Hân Lê Hân……”
Đó là lời gọi báu vật sau khi mất đi mà tìm lại được, đó là niềm vui khi cửu biệt trùng phùng, đó là trân trọng bảo vệ sau những chuyện đã qua.
Đó là trân ái phát ra từ nội tâm A Mộc.
Lê Hân cũng không thèm hỏi A Mộc đến tột cùng còn nhớ được chuyện gì, cái ôm này vĩnh viễn có thể làm hắn an tâm, dung nạp hắn ôm trong mình sức mạnh đặc biệt có được ở dị giới này. Hắn không thể nói bất cứ điều gì liên quan đến sức mạnh của mình với Nghiêm Sí, nhưng có thể không chút che giấu trước mặt A Mộc. A Mộc chưa bao giờ hỏi, nếu Lê Hân muốn nói, y sẽ nghe; nếu Lê Hân không muốn nói, y sẽ chờ.
Đây mới là A Mộc của hắn, linh hồn thuần túy không bị luật lệ của đế quốc trói buộc, khiến hắn có thể yên tâm ôm ấp.
Lê Hân đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt A Mộc, dung mạo Nghiêm Sí hắn đã vô cùng quen thuộc, lúc này lại như lần đầu nhìn thấy, phối với đôi mắt đen láy này của A Mộc, khuôn mặt vốn anh tuấn của Nghiêm Sí càng giống như đã qua chỉnh sửa, hoàn mỹ vô khuyết. Đầu ngón tay xẹt qua vầng trán rắn chắc, lông mày anh đĩnh, chiếc mũi cao thẳng, khuôn mặt tuấn dật, cuối cùng dừng tại cánh môi ấm áp của A Mộc.
“Nguyên lai anh trông thế này a……” Lê Hân than nhẹ một hơi, lộ ra nụ cười vui mừng “Giống như đến bây giờ…… mới nhìn thấy rõ ràng.”
Bàn tay lộn xộn bị A Mộc bắt lấy, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn.
Y thành kính mà hôn mỗi một ngón tay, thẳng đến ngón áp út, Lê Hân lòng tràn đầy quanh co khúc khuỷu tan đi, lập tức lục tung đống quần áo xộc xệch, rớt ra một chiếc nhẫn vô cùng xấu xí.
Trở về Emir, hắn vẫn luôn đeo chiếc nhẫn này trên ngón áp út, chỉ sau khi biến thành hắc miêu mới bị hệ thống thu đi.
A Mộc nhìn thấy chiếc nhẫn thì cứng người, thấy Lê Hân đang muốn đeo vào ngón áp út bên tay trái, liền vội vàng đoạt lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Làm gì!” Lê Hân nhào qua cướp lại, thân thể nhỏ bé đáng thương của hắn làm sao có thể tóm được A Mộc, căn bản chính là chui đầu vô lưới, vài cái liền cả người đều áp sát vào ngực A Mộc, trong lúc tranh đoạt còn đem áo khoác y giật đi.
Trong phòng thí nghiệm A Mộc hoàn toàn khỏa thân, sau khi tỉnh lại y mang theo Lê Tiểu Hắc đoạt một kiện áo blouse trắng và quần, vạt áo rộng mở, Lê Hân kéo như vậy, áo blouse trắng liền rơi xuống, lộ ra thân trên cường tráng. Lê Hân cũng là vì hệ thống hố cha mà hoàn toàn không mặc quần áo, đùa giỡn trên giường cùng A Mộc, bị túm một cái như vậy, da thịt dán da thịt, toàn thân A Mộc nóng lên.
Lê Hân còn đang giật lại chiếc nhẫn của hắn, thấy A Mộc bất động, bắt lấy bàn tay y, bẻ mấy lần không mở ra được, tức giận hét lên: “Của ta!”
Kỳ thật lúc này Lê Hân đã mệt đến trình độ nhất định, vốn dĩ tinh thần còn chưa khôi phục đã bị người cưỡng bách đánh thức, lại cậy mạnh dùng một lần hình thức tự cứu cứu người, toàn bộ tinh thần lực bị vắt khô. Sau đó lại bị điện giật tàn phá, căn bản đã mệt đến cực hạn, nhưng bởi vì lần nữa được gặp lại A Mộc mà hưng phấn quá mức. Tuy nhiên, lúc này quầng mắt hắn đã thâm đen, trong mắt phủ đầy tơ máu, động tác chậm chạp, sắc mặt tiều tụy, khiến người nhìn cảm thấy đau lòng.
Bàn tay nóng bỏng của A Mộc bao lấy tay Lê Hân, đau lòng nói: “Cái này quá xấu, ta làm cái tốt hơn cho em, bây giờ em ngủ đi.”
Rõ ràng bản thân đã bị dục vọng bức cho muốn phát điên, A Mộc lại có thể nắm lấy tay Lê Hân, để hắn đi nghỉ ngơi. Y toàn tâm toàn ý quan tâm Lê Hân, nội tâm chỉ có một mình hắn, đem hết thảy những gì của Lê Hân đặt lên hàng đầu, chính mình thì xếp ở cuối cùng.
“Nhưng mà ta thích chiếc nhẫn này” Vành mắt Lê Hân có chút hồng, “Ta không biết anh nhớ được bao nhiêu, nhưng đã gần hai năm kể từ khi anh bị mang đi, suốt hai mươi tháng, chiếc nhẫn này vẫn luôn bồi ta, nó là của ta. Nếu anh muốn làm cái tốt hơn, vậy lại đi làm, nhưng cái này không được. Mỗi một chiếc nhẫn anh làm, ta đều sẽ giữ lại, nhưng chiếc này là chiếc nhẫn ta thích nhất.”
A Mộc chăm chú nhìn Lê Hân, cúi người nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn, buông tay lộ ra chiếc nhẫn xấu xí kia.
Lê Hân duỗi tay muốn lấy lại, A Mộc đã nắm chặt tay không cho hắn đụng vào, hắn vừa định tức giận, liền nghe A Mộc nói: “Ta giúp em.”
Lê Hân mặt đỏ.
Bàn tay to mạnh mẽ cầm lấy chiếc nhẫn nhỏ của Lê Hân, bàn tay trắng nõn đặt trong bàn tay màu lúa mạch, Lê Hân nhìn nhìn, lỗ tai cũng đỏ.
A Mộc thật cẩn thận đeo nhẫn vào ngón áp út trên tay trái Lê Hân, động tác tỉ mỉ như vậy, ánh mắt chuyên chú như vậy, phảng phất như đang nói ra lời thề không thay đổi, cổ Lê Hân cũng đỏ.
Đợi đeo nhẫn xong, toàn thân Lê Hân đều hồng thấu, hắn nhìn nhẫn nói: “Đây là lúc anh đi rồi, Phil đã tìm được giúp ta ở nơi anh mất tích. Khi đó ta tự mình đeo nhẫn lên, trong lòng rất khó chịu, hôm nay xem như anh đã tự mình đeo cho ta, về sau anh tặng đồ phải đích thân đưa, không thể tùy tiện như vậy nữa.”
“Được.” A Mộc ôn nhu nói, y nắm lấy tay Lê Hân, khẽ hôn lên chỗ đeo nhẫn “Về sau mỗi chiếc nhẫn, ta đều tự tay làm, mỗi chiếc đều tự mình đeo lên cho em, được không?”
“Như vậy còn được.” Lê Hân ậm ừ hai tiếng, mệt mỏi trên người không chịu được, lại luyến tiếc không muốn ngủ, nằm trong lòng A Mộc ngápmột cái, chống đỡ không muốn ngủ.
“Ngủ đi.” A Mộc đau lòng nói, “Chờ em tỉnh lại, lại nói cho ta những gì em biết”
“Lần trước cùng anh lăn giường xong liền ngủ” Lê Hân bất mãn mà nói “Kết quả vừa tỉnh dậy người liền không thấy, đi ra ngoài mua nhẫn mua tận 20 tháng, bây giờ không muốn ngủ nữa.”
“Không đi.” A Mộc nắm chặt tay Lê Hân “Sẽ không bao giờ rời đi.”
Nghe xong những lời này, Lê Hân lập tức an tâm, tinh thần căng chặt được thả lỏng liền không thể tiếp tục kiên trì, ngã đầu lên đùi A Mộc ngủ mất.
Kéo chăn bông lên người Lê Hân, hiến dâng đùi mình làm gối đầu, bày ra tư thế dễ chịu nhất cho hắn.
A Mộc một tay nắm tay Lê Hân, một tay khác luồn vào mái tóc đen mềm mại của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.