• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Hân tỉnh lại sau 7 ngày thăng cấp, không khác gì lần thăng cấp trước. Mặc dù thăng cấp cung cấp nhiều năng lượng hơn, nhưng thân thể cùng tinh thần lực của hắn cũng đã được tăng cường lực thừa nhận và tốc độ hấp thu sau khi được nâng cấp, nói cách khác, mỗi lần thăng cấp cơ bản đều cần 7 ngày.

Thời gian 7 ngày phi thường nguy hiểm.

Bảy ngày lần đầu thăng cấp Lê Hân cái gì cũng không cảm giác được, bất quá lúc đó hắn có A Mộc thủ, không cần lo lắng. Lần này lại bị Phong Liệt Vân đưa tới tinh hệ hắc ám, lúc này Lê Hân đang vô cùng nguy hiểm, cũng may Phong Liệt Vân cảm thấy hứng thú với năng lực của hắn, cũng không có ai làm hại hắn, còn bảo vệ hắn, giúp hắn có thể bình yên vượt qua 7 ngày này.

Bảy ngày hôn mê, năng lượng của hệ thống thăng cấp sẽ bảo hộ Lê Hân, có thể giúp hắn không chịu quá nhiều tổn thương. Thế nhưng loại bảo hộ này cũng vô cùng mỏng manh, một khi có người ác ý, Lê Hân cái gì cũng làm không được chỉ có thể mặc người xâu xé.

Chẳng lẽ nói, sau này mỗi lần  hắn thăng cấp, đều phải trải qua 7 ngày nguy hiểm như vậy sao?

Lê Hân bò dậy từ trong xác chiến hạm, tâm tình có chút nặng nề.

Đời sống ở thế giới này quá mức khó khăn, cố tình hắn còn có nhược điểm là trông như con gà yếu. Thứ duy nhất có thể trông chờ bây giờ chính là tinh thần lực, lần đầu tiên không có bất cứ tri giác nào, mà lần thứ hai sau khi tinh thần lực đạt đến cấp 4, hắn có thể cảm giác được mọi chuyện bên ngoài, nhưng không cách nào làm ra phản ứng. Cứ tiếp tục như vậy, có thể hay không tinh thần lực cũng đủ để tạo ra một loại phòng hộ?

Bây giờ cũng chỉ có thể mong chờ như vậy.

Trước khi Lê Hân tỉnh lại, liền mơ hồ nhận ra bản thân muốn thức tỉnh, đầu tiên hắn dùng tinh thần lực kiểm tra xung quanh, biết rằng đế quốc vừa mới đưa tới một chiến hạm vận tải cấp dưỡng, Phong Liệt Vân dẫn theo thủ hạ đi cướp đồ, cứ như vậy ném hắn lại chỗ này một mình, vô cùng không có trách nhiệm. Bất quá cũng may Phong Liệt Vân không có ở đây, hắn có thể thu hồi tỳ bà, lấy ra đạo cụ mới là ống tiêu, đỡ phải bị người khác thấy hắn không cần hộp không gian mà vẫn có thể lấy ra vật phẩm.

Sau khi mức độ thuần thục tỳ bà đạt tới 100, hệ thống liền tự động bắn ra giá đạo cụ, có thể cho Lê Hân thu hồi đạo cụ vào trong hệ thống, sẽ không còn xuất hiện cảnh tượng chật vật kéo tỳ bà chạy khắp nơi nữa. Bất quá ống tiêu mới đổi này không có giá đạo cụ, đồng dạng mức độ thuần thục phải đạt tới 100 mới có thể thu hồi.

Càng tồi tệ chính là, tỳ bà vừa mới luyện thành thục sau khi bỏ lên giá đạo cụ, cmn lấy không ra!

【Hệ thống: Vì phòng ngừa ký chủ quá mức ỷ lại vào đạo cụ quen thuộc mà không dùng đạo cụ mới,  trước khi mức độ thuần thục của 3 đạo cụ hệ thống đều đạt tới 100, hệ thống sẽ cưỡng chế ký chủ sử dụng đạo cụ mới. 】

Lê Hân: “……”

Khó khăn lắm mới gảy tỳ bà đến thuận buồm xuôi gió, còn tưởng sau khi tinh thần lực lên cấp 4 sử dụng tỳ bà quen thuộc, nhạc khúc quen thuộc thì có thể làm tinh thần lực càng trở nên cường đại, đáng tiếc hệ thống khóa lại tỳ bà, đúng là hoàn toàn không cho người sống mà! Nếu là ở tinh cầu khác thật ra hắn cũng có thể chậm rãi luyện tiêu, thế nhưng ở giữa một đám người luôn nhìn mình chảy nước miếng, ống tiêu liền có chút yếu thế!

Quan trọng nhất là, tiêu không giống tỳ bà. Dù sao tỳ bà cũng là nhạc cụ có nguồn gốc từ chiến trường, là  nhạc cụ thập phần hào phóng, nếu là sử dụng cho chiến đấu, chỉ cần tìm một bài thích hợp, vẫn là âm thanh tỳ bà thích hợp với chiến trường hơn. Mà tiếng tiêu lại có âm thanh thanh u, nhu nhược, tú nhã, thê uyên, cho dù tiêu đồng dạng với nhạc khí kèn đều có âm sắc phóng khoáng, cao ngất, thánh thót, lảnh lót, thích hợp cho một số trận chiến, nhưng đến ống tiêu thì chỉ còn lại ngân nga.

Đương nhiên, trên thế giới này không có nhạc cụ không tốt, chỉ có nhạc sư không đủ trình. Ngay cả tiếng tiêu chỉ là ngân nga, đặt vào trong tay Hoàng Dược Sư cũng có thể biến thành âm công đấu ngang hàng với Âu Dương Phong, mà Âu Dương Khắc chỉ cần nghe tiếng nhạc của hai người cũng suýt tẩu hỏa nhập ma.

Trước đây đoạn chuyện cổ này với Lê Hân mà nói bất quá chỉ là thứ hư cấu được tạo ra trong tiểu thuyết võ hiệp, chính là sau khi hắn nắm giữ tinh thần lực, nó liền không còn là truyền thuyết nữa, mà là một phương tiện chiến đấu thực sự!!

Lê Hân một lần nữa cháy lên niềm tin, cầm cây tiêu thổi thử một chút, cũng giống như tỳ bà, dưới sự trợ giúp của hệ thống hắn đã hoàn toàn nắm giữ các loại phương pháp thổi tiêu, chỉ là không đủ thuần thục. Bởi vì có hệ thống, hắn có thể nắm vững một loại nhạc cụ nhanh hơn người thường gấp 10 lần, gấp 100 lần, người bình thường học tỳ bà không đến mười mấy năm thì khó thành đại khí (65), mà hắn  dưới sự trợ giúp của hệ thống dùng chỉ dẫn và các loại hình thức hướng dẫn cấp đại sư, rất nhanh đã thông hiểu đạo lí, có thể thuần thục mà đàn tấu tỳ bà.

(65) Đại khí: bảo vật, tài năng, chỉ nhân tài.

Nhưng mà, vẫn chưa thể đạt tới  trình độ cấp đại sư.

Rõ ràng mức độ thuần thục của hắn lúc này đã đạt tới 100, nhưng so với nhạc khúc do hình thức hướng dẫn cấp đại sư đàn ra, còn cách cả một bầu trời, còn kém hơn rất nhiều.

Chơi một loại nhạc cụ, không phải chỉ cần đủ mức độ thuần thục là được, người thường chỉ cần nỗ lực học tập, có một số nhạc cụ dăm ba năm đã có thể đàn thuần thục, thế nhưng muốn trở thành danh sĩ  lưu truyền thiên cổ, thì là khó càng thêm khó.

Muốn trở thành âm nhạc đại sư, hắn còn thiếu cái gì, thứ gì mang tính quyết định.

Thừa dịp không có người, dùng tiêu thổi một hai nhạc khúc mình quen thuộc, hệ thống đưa tặng khúc mục, sau khi hắn kích hoạt  đạo cụ ống tiêu, tiêu phổ cũng đồng thời xuất hiện, từ điểm đó mà xem, hệ thống đúng là tri kỷ, chỉ cần nhạc khúc được đưa tặng, thì nhạc cụ gì cũng có thể chơi.

Dù sao cũng là nhạc khúc quen thuộc, thổi lên cũng dễ dàng hơn không ít, mỗi bài thổi một hai lần là quen.

Trên tinh cầu tối tăm không có ánh sáng, âm thanh thanh u của tiếng tiêu có vẻ có chút thấm người. Không phải Lê Hân không để tâm đến tính nguy hiểm của tinh cầu này, mà chính vì hiểu rõ nơi này có bao nhiêu nguy hiểm, mới phải nắm chặt thời gian làm quen với nhạc cụ mới. Tinh hệ hắc ám không cho hắn thời gian thích ứng như ở Emir, Phong Liệt Vân không phải A Mộc, sẽ không có kiên nhẫn bảo hộ hắn, bảo vệ hắn đến khi đàn tỳ bà thuần thục. Hắn không có thời gian, thừa dịp hiện tại không có người, cần phải nhanh chóng.

Không biết tinh cầu tối tăm này có sinh vật nguy hiểm hay không, bất quá Lê Hân nghĩ, ở cái chỗ mà khắp nơi đều là siêu nhân bệnh xà tinh quỷ chết đói này, nếu nhưng sinh vật ăn được vẫn còn, bọn họ cũng không đến mức chảy nước miếng với chiến hạm và vỏ lọ dinh dưỡng tề.

Có thể không màng đến cấp bậc gien mà ăn vật vô cơ vẫn có thể sống được, có nghĩa những người này đã trải qua sự tra tấn của đói khát trường kỳ, đã bắt đầu thói quen dùng vật vô cơ làm thức ăn, thân thể có  tính thích ứng rất mạnh, chỉ nhìn từ khả năng tiêu hóa này, chỉ sợ còn mạnh hơn cả A Mộc.

Cái tinh cầu này, có lẽ từ rễ cỏ đến vỏ cây, từ sinh vật đến máy móc, chỉ cần là thứ có thể ăn đều không còn.

Nói cách khác, khả năng bị động vật hoang dã cỡ lớn gặm cắn cũng tương đối nhỏ.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Lê Hân nhớ tới đám long long đáng yêu kia ở nguyên thủy tinh, bởi vì sự tồn tại của mình mà khiến chúng không ngừng bị người nguyên thủy tinh bắt, ngẫm lại bản thân đúng là tội nhân a.

Tâm trạng vốn đã không tốt, lại nhớ đến cố long, ống tiêu vẫn là một loại nhạc cụ thanh u, tiếng tiêu đứt quãng của Lê Hân dần dần càng thêm réo rắt thảm thiết, nửa điểm cũng không có cảm giác phượng hót, ngược lại làm người có cảm giác quỷ khóc trong đêm.

Tinh thần lực tăng lên trong vô ý thức, loại âm  thanh này đúng là làm người nghe đến rơi lệ lã chã, nếu là người dễ bị ám chỉ, hoặc người vốn đã có bệnh trầm cảm, rất có khả năng sinh ra khuynh hướng tự sát. Tuy rằng tiêu không có sức chiến đấu như tỳ bà, nhưng đồng dạng, cũng là một loại vũ khí có lực sát thương vô cùng lớn. Nếu chỉ sử dụng nó như một nhạc cụ thì nó rất hay, nhưng nếu dùng cho chiến đấu, sẽ khiến lòng người nghe bị nhiễm một loại hơi thở tuyệt vọng, lực lượng tương đối đáng sợ.

Tương tự, âm thanh của tiêu càng khiến người  thêm trầm tĩnh, nếu chỉ nói việc ức chế tinh thần phát cuồng, hiệu quả còn tốt hơn tỳ bà.

Đem toàn bộ nhạc khúc quen thuộc thổi một lần, ngay cả《Uổng Ngưng Mi》hệ thống mới thêm vào cũng đứt quãng thổi qua một lần, đã ba bốn giờ trôi qua, nhưng vẫn không thấy bọn Phong Liệt Vân trở về.

Không phải, dưới cảm giác tinh thần mấy ngày nay, Lê Hân đã có một số hiểu biết về tinh hệ này. Suốt 7 ngày ngủ say (  7 ngày của 24 giờ/ngày), hắn chỉ thấy được 5 giờ có ánh nắng, điều này có nghĩa hắc ám tinh chỉ mới trôi qua hơn một ngày. Đồng thời, hắn cũng biết Phong Liệt Vân ở tinh cầu này có được hoan nghênh như thế nào, trong tinh cầu chỉ còn sót lại không đến vạn người, cư nhiên vẫn có thể đoàn kết dưới sự tra tấn của đói khát, cho dù có xuất hiện tình huống cướp đoạt thức ăn, cũng sẽ không làm tổn thương đến tính mạng đối phương, tất cả đều là công lao của Phong Liệt Vân.

Y mang hy vọng cho người tinh  cầu này, y có thể điều khiển chiến hạm xuyên qua vũ trụ, mang cấp dưỡng về cho người trong tinh cầu.

Cho nên sẽ không có việc đánh lên vì chiến hạm vận tải đưa cấp dưỡng tới, bởi vì vật tư đều sẽ bị Phong Liệt Vân cướp lấy, tùy ý mà phân cho mọi người, ở trước mặt Phong Liệt Vân, sẽ không xảy ra chuyện gì. Bọn họ rất nhanh sẽ được phân chia thức ăn, trở về căn cứ.

Cái gọi là căn cứ chính là nơi cuối cùng Phong Liệt Vân túm Lê Hân đến hôm đó, kỳ thật bất quá chỉ là một cái hố lớn mà thôi. Khác với Emir, tinh hệ hắc ám vốn là tinh cầu không người, những người đến đây đã không bận tâm đến việc xây dựng tinh cầu, nơi này căn bản không có công trình kiến trúc. Lúc trước Lê Hân cảm thấy mình ngủ ở bãi đỗ xe cũng đã đủ đáng thương, ai ngờ bây giờ ngay cả nóc nhà hắn cũng không có. Cũng may các nguyên tố phóng xạ của chiến hạm còn chưa hết sạch, Phong Liệt Vân sẽ không cho mọi người ăn, tạm thời hắn còn có thể nghỉ ngơi trong chiến hạm, chờ khi chiến hạm bị ăn luôn, hắn sẽ thật sự rơi vào màn trời chiếu đất.

Tinh cầu có ít ánh mặt trời, cố tình lại không ít mưa móc, thật sự là có thể lạnh chết người.

Ở hoàn cảnh này, đừng nói Lê Hân gà yếu, chính là Khuê Cơ nhân cũng sẽ rất dễ sinh bệnh, mà một khi sinh bệnh, trên tinh cầu không có thuốc này, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Do đó, cho dù tinh cầu Emir là một nơi thực nghiệm vẫn có trên trăm triệu dân, nhưng hắc ám tinh có cùng số lượng lưu đày, người sống lại chỉ khoảng năm chữ số.

Từ chín chữ số xuống còn năm chữ số, không đơn giản chỉ là lau đi bốn con số không, mà đằng sau con số này đại biểu cho vô số tàn sát cùng khốc liệt.

Lê Hân bắt đầu trở nên lo lắng, mặc kệ thế nào, lúc này hắn còn phải dựa vào Phong Liệt Vân. Tinh thần lực cấp 4 đã có thể chậm rãi phóng thích tinh thần lực ám chỉ  não người, chỉ cần đủ thời gian là có thể đạt tới tác dụng tiềm di mặc hóa (66), chỉ cần mỗi ngày hắn đều thổi tiêu cho Phong Liệt Vân, liền có thể lừa y đưa hắn rời khỏi hắc ám tinh ( cảm thấy quái thật, có nghĩa khác??). Cứ việc bộ não Phong Liệt Vân bất đồng với khác người, việc xoa dịu sẽ khó khăn hơn, nhưng nếu  hắn chỉ chuyên tâm đối với một người, miễn là đủ thời gian, vẫn có thể ám chỉ được.

(66) Tiềm di mặc hóa: bị ảnh hưởng lúc nào không hay (tư tưởng, phẩm cách, thói quen…).

Cho nên vô luận như thế nào, Phong Liệt Vân cũng không thể xảy ra chuyện.

Lê Hân càng thêm nôn nóng, hắn liên tục ló đầu ra chiến hạm, cảm thấy ảo não vì bản thân quá yếu không dám rời đi.

Cũng may có lẽ thời gian đã qua đủ lâu, rất nhanh hắn liền nghe được tiếng ồn ào đến gần chỗ này, biết mọi người đã quay lại, liền thở phào nhẹ nhõm, ló đầu ra khỏi chiến hạm rách nát, chờ những người kia trở về. Tốc độ di chuyển của Khuê Cơ nhân vô cùng nhanh, đặc biệt là những người sống dưới thiên chùy bách luyện (67) lại càng nhanh hơn, bọn họ rất nhanh liền có thể đến nơi. Chậm đã, cho dù là rất nhanh, nhưng cũng là quá nhanh rồi đi!

(67) Thiên chùy bách luyện: dạn dày thử thách, gọt dũa công phu.

Lê Hân nhìn thấy một đám người chạy như bay với tốc độ khoảng 800 km/h, một lần nữa bị tốc độ của Khuê Cơ nhân làm cho shock rồi! Hắn đã trải qua 2 lần thăng cấp, tự cho rằng thể chất đã tương đối không tồi, có thể chạy 800 mét trong vòng nửa phút, miễu sát kỷ lục thế giới.

Chính là so với những người này, vẫn là tâm tắc đến không thông nổi. Đặc biệt bọn họ còn không phải cấp SS, lúc trước hắn kéo A Mộc cùng nhảy cao, gan thật lớn a!

Nhưng mà, cho dù tốc độ có nhanh, ở trên loại tinh cầu này, không phải nên có thể tiết kiệm thể lực liền tiết kiệm sao? Vì cái gì phải lãng phí sức lực như vậy?

Rất nhanh Lê Hân đã không còn nghi vấn, mặc dù nhìn không được xa, nhưng chỉ cần tinh thần lực phóng ra, là có thể cảm giác được sự vật ở vài km phía trước. Hắn ‘nhìn’ thấy thần sắc những người này chật vật, căn bản không phải đang đi đường, mà là đang chạy trốn!

Phía sau bọn họ chính là Phong Liệt Vân hai mắt đỏ thẫm, một tay y bắt lấy một người ở sau cuối, lần này lại không có một chiêu giết chết, mà là thống khổ giãy giụa trong chốc lát, dùng sức siết chặt nắm tay, nắm đấm đáng lẽ nên đánh vào người nọ  nháy mắt lại oanh vào chính cánh tay mình!

Phong Liệt Vân lại lần nữa dị biến tinh thần, có lẽ do tinh thần lực trong bản thu âm đã tiêu hao hết. Bất quá người bình thường sau khi nghe qua Lê Hân ca, cho dù là A Mộc cũng có thể ổn định lại tinh thần, sau đó để một ít tinh thần lực kia chậm rãi chữa lành tinh thần bị thương của mình. Những bộ não nghe bản thu nhạc lúc trước là như thế, kỳ thật có lẽ sau khi nghe được một hai ngày, tinh thần lực trong nhạc sẽ không còn nữa, sở dĩ sau khi bộ não nghe tới 3 ngàn lần thì chậm rãi xuất hiện biến hóa, là bởi vì tinh thần lực có tác dụng chậm, chứ không phải trong bản nhạc còn bảo tồn năng lượng.

Lần này Lê Hân là có ý thức mà đem năng lượng lưu vào tiếng nhạc, có thể tồn tại trong năm sáu ngày. Người bình thường sẽ không tái phạm, thế nhưng Phong Liệt Vân đã từng chịu qua quá nhiều thí nghiệm, quá nhiều thuốc tinh thần và kích thích không ngừng làm đại não y xuất hiện dị biến, chỉ bằng  một chút tinh thần lực như vậy, thật sự rất khó chữa khỏi.

Cơn đau nhức khiến Phong Liệt Vân buông tay, gia hỏa may mắn kia đuổi theo đội quân lớn, nhanh chóng chạy xuống cái hố to.

Một vạn người chi chít dày đặc ngã sấp trong hố, cơ hồ muốn lấp đầy cái hố to, bọn họ nằm ngang nhau, người vào trước nên bị đè phía dưới cũng không ồn ào khó chịu. Bọn họ đều ngừng thở, lẳng lặng nhìn  Phong Liệt Vân nổi điên bên ngoài.

Lê Hân ở trong chiến hạm: “……”

Hố to, nguyên lai là dùng cho mục đích này sao?

Bộ dạng Phong Liệt Vân dường như rất thống khổ, y liên tục thay đổi vị trí bên ngoài hố. Chốc thì xuất hiện chỗ này, chốc lại xuất hiện cách đó hơn mấy trăm mét, dị năng hệ không gian được y sử dụng không ngừng, tiêu hao năng lượng cơ thể. Y cứ muốn nhảy xuống hố để làm tổn thương những người bên trong, chính là cho dù chỉ có 0.0001 giây thanh tỉnh, y cũng sẽ ép buộc bản thân dùng dị năng tách khỏi cái hố hơn 1 km. Sau đó lại giãy giụa, lại chạy tới, rồi nháy mắt lại rời đi.

Không ngừng mà lặp lại hành động như vậy.

Lê Hân nhìn thấy vẻ mặt thật bình tĩnh của những người xung quanh, chỉ là đều yên lặng ghé vào hố nhìn Phong Liệt Vân, cứ như bọn họ đã nhìn quen với loại tình huống này.

“Y…… luôn như vậy sao?” Lê Hân thấp giọng hỏi,  ngã thật chậm xuống hố to, xung quanh chiến hạm đều là người, chỉ cần tùy tiện ló đầu ra, đã có thể thấy một người đang nằm sắp bên cạnh mình, dưới thân còn lót vài tầng người.

Dùng người làm đệm, Lê Hân vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, thiệt là mở mang kiến thức!

“Ân” Người bị hỏi thậm chí còn không phát hiện là ai hỏi, vẫn chuyên chú mà nhìn Phong Liệt Vân, trả lời theo bản năng. “Lão đại luôn như vậy, nhưng không cần lo lắng. Nhiều năm như vậy, ngoại trừ lúc đầu anh ta không kiểm soát được sóng tinh thần mà thường gây ra một lượng thương vong lớn do cảm nhiễm quần thể, từ khi lão đại học được cách khống chế sóng tinh thần của mình, không cho sóng tinh thần phát ra ngoài cảm nhiễm đến người khác, thì không còn nhiều người chết nữa.”

“Mặc kệ tinh thần có dị biến nghiêm trọng thế nào, lão đại một lần cũng chưa công kích đến cái hố này.”  Người bị hắn ta đè dưới thân cũng trả lời theo.

“Phải không?” Tinh thần lực của Lê Hân vẫn luôn tập trung vào hướng Phong Liệt Vân đi, hắn có thể nhìn rõ hơn những người này lúc này Phong Liệt Vân có bao nhiêu thống khổ. Đã bao nhiêu năm? Y chạy khỏi viện nghiên cứu Emir đã là chuyện của 51 năm trước, nói cách khác, 51 năm qua, Phong Liệt Vân luôn trải qua những ngày thế này sao?

Thống khổ, giãy giụa, nhưng vô luận thế nào cũng khắc chế không để mình tổn thương đồng bạn.

Người này thật là ……

Lê Hân từng nghe Phil nói qua chuyện năm đó, nhận thức của hắn về Phong Liệt Vân không giống những người khác, hiện giờ càng có một sự hiểu biết sâu sắc hơn. Y là ma vương giết người, không sai, điểm này có thể chứng thực bằng việc y không chút khắc chế giết nhiều người như vậy trên tinh cầu Emir. Không biết có bao nhiêu mạng người đã chết trong tay Phong Liệt Vân, có lẽ y đã sớm không màng đến cái chết. Nhưng ở hắc ám tinh, ở giữa những con người đó, Phong Liệt Vân điên cuồng thống khổ như vậy, thà tự hại mình cũng không tổn thương bất cứ một đồng bạn nào.

Cho dù có điên cuồng đi nữa, y vẫn nhớ cái hố to này là chiến hào, là nơi mà các đồng bạn tránh né, tuyệt đối sẽ không đụng tới nơi này.

Không phải cực khổ mà sinh ra tín ngưỡng, có thể với những người bị vứt bỏ này, tín nhiệm và kính yêu của người sinh tồn thế giới hoang vu, chỉ có dinh dưỡng tề làm sao đủ?

Chỉ có chân tâm mới có thể đổi lấy chân tâm.

Đột nhiên, Lê Hân không còn sợ hãi. Nhớ tới một màn vừa rồi nhìn thấy, cho dù không tránh trong hầm, đồng bạn bị Phong Liệt Vân bắt được cũng không bị y đả thương, mà là dùng sức đả thương cánh tay chính mình.

Có cái gì đáng sợ đâu? Không phải người này đã nói sao? Là tự mình dưỡng hắn, trước nay y đều không ngược đãi sủng vật. Có lẽ, từ lúc Phong Liệt Vân quyết định dẫn hắn về hắc ám tinh, đem hắn đặt vào cái hố to này, hắn cũng đã được liệt vào nhóm người mà Phong Liệt Vân sẽ không thương tổn đi.

Đúng vậy, Phong Liệt Vân không chút để ý mà giết hại người lạ rất đáng sợ, y chưa bao giờ được gọi là thiện, từ lượng máu trong tay y mà xem, y không hơn không kém một ác ma. Chính là ở đất nước tối tăm mỗi 120 giờ mới có 5 giờ có ánh nắng này, ánh sáng có ý nghĩa gì? Thần linh có ý nghĩa gì? Mọi người vứt bỏ những người này, bọn họ cũng sẽ vứt bỏ nhân loại, ngay cả chuyện người ăn thịt người cũng có thể làm được, như vậy những người này, cũng là ma quỷ sao?

Ma quỷ chưa bao giờ cần thần linh cứu rỗi, mà là một ác ma có thể dẫn dắt bọn họ.

Ở giữa một chúng ma quỷ, Lê Hân lại không sợ hãi. Hắn ngóng nhìn Phong Liệt Vân đang thống khổ bên ngoài, căn cứ theo lời người bên cạnh, không tiêu hao hết năng lượng rồi ngất xỉu, Phong Liệt Vân sẽ không ngừng lại hành động tự hại mình như vậy.

Y rất thống khổ, cho dù y hoàn toàn không để bụng, nhưng vẫn rất thống khổ. Mà mình lại có thể hóa giải loại thống khổ này, vì sao phải trơ mắt nhìn người chịu khổ?

Lê Hân không phải thiên sứ cứu rỗi, hắn làm không được chuyện lấy ơn báo oán. Theo cách tương tự, dưới tình cảnh như vậy, hắn cũng không khoanh tay đứng nhìn được.

Không chút sợ hãi mà bò ra từ trong chiến hạm, Lê Hân cầm ống tiêu trong tay, giẫm lên nóc chiến hạm, phía dưới là một đám người đang nằm.

Hắn là một sợi xanh non duy nhất trong đám sắt thép, tươi mới như vậy, gầy yếu như vậy, lại tràn ngập sinh cơ như vậy.

【Hệ thống: Hiện trường người nghe đạt tới 5 chữ số, đưa tặng tiêu phổ《Lương Tiêu Dẫn》, đưa tặng 10 lần hình thức hướng dẫn cấp đại sư, sử dụng hay không?】

Hệ thống đạo cụ đã đổi mới, khi người nghe tại hiện trường lại lần nữa đạt tới 5 chữ số, hệ thống liền đưa tặng tiêu khúc. Lê Hân còn đang lo《Uổng Ngưng Mi》mình vừa nhận được hoàn toàn không thích hợp với hoàn cảnh hiện tại, hệ thống liền đưa《Lương Tiêu Dẫn》. Bởi vậy có thể thấy được, hệ thống có thể lựa chọn nhạc khúc tùy theo tình hình hiện tại của hắn.

Lê Hân cầm tiêu, đặt ở bên môi, mở ra 3 lần hình thức hướng dẫn cấp đại sư.

《Lương Tiêu Dẫn》đoạn ngắn vần dài, thích hợp cho người mới học thổi, bất quá nếu dùng để xoa dịu tinh thần Phong Liệt Vân, một lần chỉ sợ là không đủ. Mở ra hình thức hướng dẫn cấp đại sư, tuy rằng thân thể Lê Hân chịu sự khống chế, nhưng tinh thần lực vẫn là của mình. Tinh thần lực cấp 4 theo sự  khống chế của Lê Hân mà động, hắn đem tinh thần lực nhập vào trong nhạc khúc, tăng cường  năng lượng cho nhạc khúc.

Toàn khúc 《Lương Tiêu Dẫn》mang đầy hương vị  ‘khí độ an nhàn’, cho dù tiếng tiêu thanh u cũng đủ thổi ra một loại cảm giác tĩnh lặng trong đêm. Nhạc khúc mang đến cho người ta một loại an tĩnh, tường hòa, mượn giai điệu này, dẫn mọi người vào ý cảnh  mông lung của bóng đêm. Đây là buổi tổi yên bình, trăng sáng sao thưa, vô cùng yên lặng. Đám mây lờ mờ che khuất ánh sáng của trăng tròn, trong đêm lặng một mảnh mông lung, hết thảy đều là an bình như vậy.

Đây là lương thần mỹ cảnh tốt đẹp (68), đây là buổi tối vô cùng an tĩnh. Người tinh hệ hắc ám ơi, các ngươi vẫn luôn sống trong đêm tối, các ngươi đem bản thân giấu vào bóng đêm, lại khao khát ánh mặt trời, chán ghét bóng tối dường như vô tận này. Tuy nhiên khi các ngươi ngẩng đầu nhìn trời, dẫu cho không có ánh trăng, bầu trời vẫn có vô số tinh quang sáng lạn đếm không hết, ngẩng đầu nhìn lên vũ trụ, bản thân lại  nhỏ bé như thế, màn đêm lại yên ắng như thế.

(68) Lương thần mỹ cảnh: cảnh đẹp dịp hay.

Bóng tối làm ngươi tuyệt vọng, nhưng đồng dạng, đêm lặng giúp người nghỉ ngơi. Dưới màn đêm đẹp đẽ này, trong bóng tối tĩnh lặng này, chẳng lẽ ngươi  không thấy mệt mỏi sao? Trên vai ngươi mang quá nhiều thứ, vì sao phải khắc chế bản thân như thế, vì sao không nghỉ ngơi một lát đi? Đêm nay an tĩnh như thế, sẽ không có ai quấy rầy ngươi.

Giai điệu từ đầu đến cuối đều thật bình đạm, tinh tế, lại mang cho người ta một loại cảm giác an tâm. Giai điệu nhạc khúc uyển chuyển, khí chất trầm lắng, dưới âm sắc tú nhã của tiếng tiêu, mang cho người nghe cảm giác trầm tĩnh.

Lại cuồng loạn, lại chịu khổ, dưới nhạc khúc này, cũng bình tĩnh trở lại, huống chi toàn bộ tinh thần lực của Lê Hân đều khai hỏa, theo tiếng nhạc thông qua màng tai, hoàn toàn xâm nhập vào đại não Phong Liệt Vân.

Tiếng nhạc lay động tinh thần Phong Liệt Vân, mà tinh thần lực dưới sự khống chế của Lê Hân cũng tiến vào đầu Phong Liệt Vân ‘nhìn’ xem căn nguyên vẫn luôn khiến y điên cuồng thống khổ.

Đó là một con chip, cấy vào não Phong Liệt Vân. Ở trong phòng thí nghiệm, bọn họ vì không ngừng kích thích tinh thần của Phong Liệt Vân, kích phát tinh thần y dị biến để ghi chép số liệu về các phương pháp trấn an khác nhau, nhóm nghiên cứu viên đem một con chip cấy vào đại não y. Một khi tinh thần có chút dao động, con chip liền bị kích hoạt hệ thống ký ức, khiến Phong Liệt Vân nhìn lại những chuyện đã xảy ra, con chip sẽ ghi lại thông tin một cách trung thực, cũng không ngừng phát đi phát lại trong đầu Phong Liệt Vân.

Ký ức thống khổ, bi thương, tàn nhẫn, không ngừng lặp lại trong đầu, y là một con người, thì làm sao không nổi điên được đây! Khó trách chỉ cần nhạc khúc của mình ngừng lại Phong Liệt Vân liền phát điên, khó trách chưa từng duy trì thanh tỉnh được quá 5 giây……

Viện nghiên cứu, các ngươi đã làm gì với một hài tử 8 tuổi chịu tổn thương tinh thần vậy chứ?

Tinh thần lực của Lê Hân dịu dàng quấn lấy con chip kia, tuy không có cách nào tháo ra ngay lập tức, nhưng cũng có thể làm nó tạm thời đình chỉ.

Trong nháy mắt tinh thần lực quấn lấy con chip, Phong Liệt Vân ngừng lại động tác. Y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lê Hân đang đứng trên chiến hạm, hắn đứng giữa vạn người, lại liếc mắt một cái đã có thể trông thấy.

Ban ngày chỉ có 5 giờ cũng tới đúng vào lúc này, ánh mặt trời phản chiếu trên người Lê Hân, khiến cả người hắn nhuộm một tầng kim sắc.

Phong Liệt Vân cười một cái, sau đó, ngủ mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK