Sinh thần Hoàng hậu, kinh thành nơi nơi kết đèn treo hoa, không khí rộn rã tưng bừng. Trước cửa Thừa tướng phủ, một chiếc xe ngựa rất bình thường dừng lại. Từ trong xe, bạch y thiếu nữ bước ra, theo sau là nha hoàn thiếp thân của nàng. Đó là Tuyết Như Song và Cổ Điệp. Hôm nay nàng vẫn như cũ đeo ảo ảnh kính trên mặt , gương mặt vẫn tầm thường, không có điểm gì nổi bật.
Thượng Quan Kỳ nhìn thấy Tuyết Như Song bước duống thì rất vui mừng nhưng sau một lúc vẫn không thấy thêm người nào nữa thì rất thất vọng, ông ta vốn dĩ muốn lôi kéo vị cô nương tên A Ngũ kia về phía Hiên Viên Quốc, như vậy ông ta sẽ được lập đại công. Nhưng sự việc lại không tiến triển theo dự định khiến tâm tình Thượng Quan Kỳ thoáng chốc trầm xuống.
-" Ngươi còn đang chờ ai sao, chỉ có ta và Điệp nhi đến đây thôi." Tuyết Như Song làm sao không biết được ý nghĩ của ông ta, đúng là lòng tham không đáy.
-" Song nhi, vị cô nương bằng hữu của con không đi với con sao?" Thượng Quan Kỳ đầy ôn hòa hỏi Tuyết Như Song.
Thượng Quan Nhu và Nhị phu nhân thấy nàng đứng đây trong lòng đã bực bội. Nàng ta ( Tuyết Như Song ) mạng thật đủ lớn, người của thích sát minh quả nhiên không giết được nàng. Bây giờ nhìn thấy phụ thân đối với Tuyết Như Song tốt như vậy, nàng ta thật thống hận. Nếu để Thượng Quan Nhu biết được đám sát thủ kia đều đã chết hết, nàng ta nhất định sẽ bị chấn kinh mà ngất xỉu tại chỗ.
-" Tỷ ấy đi cùng với ca ca đến đó." Tuyết Như Song lười biếng nói, Thượng Quan Kỳ a Thượng Quan Kỳ, cứ chờ xem Thất ca sẽ xử lí ngươi ra sao.
Nghĩ đến Thất ca Tuyết Vô Ngân của mình, Tuyết Như Song quả thật có hơi phiền não. Tuy thất ca rất thương nàng nhưng hắn lại không kín miệng. Nếu hắn vì bị lũ nữ nhán ngu ngốc kia kích động, lỡ miệng nói ra thán phận của nàng, vậy thì ' món quà' nàng đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ sẽ không còn thú vị nữa sao. Tốt nhất là cứ để bọn chúng tự đắc rồi từ trên cao ngã xuống, vậy mới vui vẻ được.
Thượng Quan Kỳ nghe được câu trả lời của Tuyết Như Song thì âm thầm tính toán, nếu A Ngũ có thiệp mời tham dự Hoàng yến thì khẳng định nàng ta cũng có thân phận, như vậy việc lôi kéo này chẳng phải khó càng thêm khó hay sao.
Thượng Quan Nhu tuy có hận ý nhưng cũng không dám để lộ ra. Nàng ta nghĩ tới kế hoạch thứ hai này thì cảm thấy vô cùng thống khoái. Thượng Quan Song, nếu như ngươi trở thành tàn hoa bại liễu thì sao, Tĩnh vương sẽ còn nghĩ muốn ngươi sao. Dám tranh giành với Thượng Quan Nhu này thì sẽ đều có kết cục như vậy.
-" Đại tỷ, lâu ngày không gặp, để muội cùng bồi tỷ ngồi xe ngựa." Thượng Quan nhu cười đến phong hoa tuyệt đại, ôn nhu nói.
-" Vậy thì ta sẽ ' phụng bồi ' Thượng Quan tiểu thư đến cùng." Tuyết Như Song quả thật cảm thấy việc chơi đùa cùng Thượng Quan Nhu là một việc thú vị, nàng rất hào sảng đồng ý.
Trong chiếc xe ngựa hoa lệ, bầu không khí có hơi cổ quái. Mặc cho hai mẹ con Thượng Quan Nhu thao thao bất tuyệt, Tuyết Như Song vẫn như cũ nhắm mắt dưỡng thần. Trong xe có một mùi hương kỳ lạ phảng phất. Tuyết Như Song khóe môi hợ nhếch lên. Thượng Quan Nhu, ta sẽ cùng ngươi hảo hảo chơi trò chơi này.
Xe ngựa hoa lệ vừa tới cửa Hoàng cung, Tuyết Như Song liền chạm mặt kẻ chán sống Hiên Viên Hy. Nàng ta hất hàm.
-" Đây chẳng phải là phế vật nổi danh sao."
- " Điệp nhi, Hoàng cung cũng có tiếng chó sủa hay sao?" Tuyết Như Song nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
Điệp nhi còn chưa kịp trả lời, Hiên Viên Hy đã tức giận la hét.
-" Ngươi dám mắng bổn công chúa là chó."
-" Ta có nói là công chúa sao, ồ thì ra công chúa tự nhận mình là..a." Tuyết Như Song nói được một nửa liền tỏ ra vẻ mặt ' ta lỡ lời ' lấy khăn tay che miệng lại.
Hiên Viên Hy thẹn quá hóa giận rống lên.
-" Người đâu, mau dìm ả tiện nhân kia vào hồ cho bổn công chúa."
Nghe mệnh lệnh của Hiên Viên Hy, hai tên thị vệ xông tới chỗ Tuyết Như Song . Thượng Quan Nhu thấy vậy liền vui vẻ vô cùng. Lúc này, đột nhiên ầm một tiếng, có kẻ vừa bị ném vào trong hồ nước. Khi nhìn rõ người kia là ai, tất cả đều kinh hoảng.