• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ ngày Tuyết Vô Hiên nhận dạy cho Hiên Viên Hy luyện đan, hắn cũng ở luôn trong phòng luyện đan, không bước ra khỏi cửa. Bắc Nguyệt Tử Monh cho người thông báo với Hoàng hậu Hiên Viên Hy sẽ ở lại chỗ hắn. Hoàng hậu tất nhiên là mừng còn không kịp.

Trong phòng luyện đan.

-"Hiên Viên Hy, khống hoả cho tốt vào." Tuyết Vô Hiên nghiêm giọng nói.

-"Vâng." Hiên Viên Hy vừa đáp vừa khống chế lại hoả diễm, trên trán lấm tấm mồ hôi, hẳn là đã dùng sức không ít.

Nửa tháng qua, thuật luyện đan của Hiên Viên Hy tiến bộ không ít, đã có thể luyện ra đan dược tam phẩm, có lẽ là do Tuyết Vô Hiên dạy dỗ nghiêm khắc, cũng có lẽ là vì thiên phú của nàng tốt. Nhưng nàng vẫn chưa từng luyện ra được đan dược tứ phẩm. Hy công chúa bướng bỉnh, điêu ngoa bây giờ đã trầm tĩnh hơn nhiều.

" xèo, xèo" mùi khét lại bay ra ngoài chứng tỏ công việc luyện đan thất bại. Hiên Viên Hy lại buồn bã không thôi, cứ mỗi lần đến bước cuối cùng thì lại thất bại, trong lòng nàng không khỏi chán nản. Có lẽ nàng sẽ không luyện được.

-"Ngươi có biết vì sao mình thất bại?" Đây là câu đầu tiên Tuyết Vô Hiên nói sau khi Hiên Viên Hy luyện đan thất bại. Không phải an ủi, cũng không phải trách mắng, chỉ đơn thuần là hỏi, một câu hỏi luôn ở trong lòng Hiên Viên Hy.

-"Ta không biết, ta đã rất cố gắng, nhưng vì sao ta luôn thất bại?" Hiên Viên Hy buồn bã, chính nàng cũng không biết vì sao lại như vậy, hay là do mình bất tài. Đôi mắt đã đỏ hoe như muốn khóc.

-"Là chính vì ngươi luôn nghĩ ngươi sẽ không làm được, cũng có lẽ là do ngươi chưa lĩnh ngộ được một luyện đan sư cùng việc luyện đan là như thế nào." Tuyết Vô Hiên ngồi xuống bên cạnh Hiên Viên Hy xoa đầu nàng, hắn biết nàng đã rất cố gắng rồi.

-"Ngươi mau nhìn ta luyện đan, nhớ nhìn cho kĩ vào." Tuyết Vô Hiên quyết định phải khai thông cho Hiên Viên Hy, nha đầu này tự ti quá lớn không thể tự thông suốt được.

Tuyết Vô Hiên chuẩn bị đan dược bỏ vào lò, đây là lần đầu tiên hắn luyện đan trước mặt Hiên Viên Hy. Nàng thật sự rất chờ mong. Hiên Viên Hy chăm chú nhìn Tuyết Vô Hiên, hắn mũi cao, mày kiếm, có thể nói là rất anh tuấn. Gương mặt chăm chú kia quả thật có chút mị hoặc khiến tim nàng không khỏi đâpj loạn một nhịp.

Cảm giác được Hiên Viên Hy đang nhìn chằm chặp mình, Tuyết Vô Hiên nhíu mày.

-" Hiên Viên Hy, không nhìn lò luyện, nhìn ta làm gì." Tuyết Vô Hiên khó hiểu, hắn đang dạy nàng luyện đan, nàng nhìn mặt hắn làm gì.

Bị phát hiện nhìn trộm, Hiên Viên Hy cúi đầu, hai má đỏ bừng, cũng may lúc này Tuyết Vô Hiên đã bắt đầu luyện. Ngọn lửa phụt lê. Trong lòng bàn tay, ánh mắt hắn chuyên chú nhìn vào lò luyện, thời gian nửa canh giờ trôi qua, đan dược sắp thành hình, mùi thuốc nhàn nhạt bay ra, bộ dáng hắn vô cùng trầm tĩnh, tiếp tục điều khiển hoả diễm, đôi mắt vẫn như cũ nhìn vào lò luyện không một gợn sóng. Mùi thuốc nồng đậm trong không khí, trong lò luyện rõ ràng có mười viên ngưng tuyết đan. Hiên Viên Hy ngưỡng mộ không thôi.

-"Ngươi nhận thấy được cái gì?" Tuyết Vô Hiên tay bỏ đan dược vào bình, hỏi Hiên Viên Hy.

-"Là ta lúc đan dược sắp thành quá nóng vội nên mới thất bại." Hiên Viên Hy vẫn cuối đầu, lí nhí trả lời.

-"Còn chưa đủ." Tuyết Vô Hiên vẫn chưa hài lòng với câu trả lời này, hắn cần nàng hiểu không chỉ có vậy. Nha đầu này cứ như vậy vẫn không thể hiểu ra sao.

-"A, còn gì nữa?" Hiên Viên Hy giật mình, không lẽ là do nàng quan sát không kĩ càng.

-"Ngươi quá tự ti về bản thân, ngươi luôn nghĩ mình không thể làm được, khi luyện ra được đan dược tam phẩm lần đầu tiên, ngươi vẫn không tin ở bản thân mình. Hiên Viên Hy, hãy nhớ kĩ những lời hôm nay ta nói đây. Luyện đan sư một khi đã luyện đan thì linh thức cùng việc luyện đan phải hoà nhập chung một chỗ, linh thức trầm ổn, không nhiễu loạn, toàn tâm mà làm. Dù sao trở thành một luyện đan sư rất khó khăn, không khỏi những thất bại, nhưng điều quan trọng là ngươi có rút ra được kinh nghiệm hay không. Rào cản tự ti sẽ kìm hãm ngươi, không bao giờ cho ngươi đạt lấy thành tựu. Muốn vượt qua phải dựa vào chính ngươi mà thôi, cho dù là thắng hay thua không quan trọng, quan trọng là ngươi không hề hối hận về lựa chọn của mình." Tuyết Vô Hiên nói xong một tràng dài, nhanh chóng ngồi xuống nhấp một ngụm trà. Tiểu nha đầu à, xem ra Tuyết Vô Hiên ta không thể giúp ngươi.

-"Ta hiểu rồi." Hiên Viên Hy khẽ gật đầu, vẻ mặt buồn bã đã biến mất, thay vào đó là một loại tự tin cùng kiên định hiện lên trong đáy mắt. Nàng bắt đầu luyện đan.

Sau vài lần quan sát kĩ vì sao thất bại, Hiên Viên Hy cảm thấy con đường luyện ra đan dược tứ phẩm càng ngày càng rút ngắn.

Tuyết Vô Hiên nhìn nàng hăng hái luyện đan, ánh mắt bất giác trở nên nhu hoà. Tiểu nha đầu vẫn là tiếp thu tương đối tốt.

Ngoài cửa, hai cái đầu nhỏ lại ló ra.

-"Hai người này không bình thường." Tuyết Lam Vũ đưa ra kết luận.

-"Hiên Viên Hy có ý với lục thiếu gia nha." Cổ Điệp nói chắc như đinh đóng cột.

-"Chỉ sợ hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình a." Cổ Điệp nói xong cũng bồi thêm một câu.

-"Chẳng qua là Tiểu Lục vẫn chưa biết được loại tình cảm nam nữ là như thế nào thôi. Chúng ta hảo hảo giúp hắn chẳng phải được rồi sao." Tuyết Lam Vũ xoa cằm bộ dạng đang nghiền ngẫm.

-"Ngũ tiểu thư, nghe nói Tầm Hoan Lâu mới khai trương nha." Cổ Điệp nở một nụ cười phúc hắc, lục thiếu gia, đừng nên trách ta, ta là đang muốn tốt cho ngài.

-"Vậy thì chúng ta đến cổ vũ một chút đi." Tuyết Lam Vũ tâm hồn cũng không ngây thơ thuần khiết gì, để lục đệ nhà mình trưởng thành nàng bất chấp a.

Tuyết Vô Hiên đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, không lẽ có người tính kế hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK