Vào thu, lá rụng rào rạt, cỏ dại nhiều, một khi giẫm lên, một cảm giác mềm mại sẽ sượt nhẹ qua mắt cá chân, có con bọ vô danh nào đó đang bay lởn vởn ở trên, trong ánh lửa phừng phực, mùi thịt khét bỗng dưng bốc lên.
Lưu Mạt chủ động giơ tay đập mạnh vào cổ, cầm cây đuốc lại soi thì thấy tay đầy máu, nghĩ đến chuyện bị muỗi hay rết gì đấy cắn, gã mắng thầm, cào cấu như điên.
Trương Úc Bạch đi phía trước mở đường, nhưng lại không hài lòng lắm, người ở sau vốn cầm đuốc để soi đường, hiện giờ vì đuổi rắn rết, côn trùng, chuột kiến, mà chụp đánh, hô to, quát mắng, đủ loại âm thanh nổi lên liên tục, gò núi nằm bên cạnh vách đá sừng sững kia chìm trong bóng tối, vẫn luôn kéo dài đến một mảnh đen kịt, xa xa truyền đến vài tiếng sói hú, một trận gió lạnh thổi qua cũng khiến người ta nổi hết da gà.
Lưu Mạt có chút ngồi không yên, gã ở sau hô lên, “Trương đại hiệp, chúng ta đi lâu như vậy, chắc sắp đến sơn trại rồi đúng không?”
Trương Úc Bạch gật đầu, vốn không định mở miệng, nhưng sợ trời tối gã sẽ không thấy, chỉ phải kiên nhẫn trả lời: “Xuyên qua đây sẽ tới lối vào của bọn chúng, chỗ đó có một sườn núi đầy đá cắt, chúng ta phải cẩn thận, tốt nhất là phái một đội đi thám thính trước rồi nói sau.”
Cổ của Lưu Mạt ngứa ngáy như bị xát muối, trong lòng bực bội và khó chịu, gã chỉ ước trước mắt là đường về nhà, sao còn chịu chờ đợi, nghe vậy vội la lên: “Tới rồi thì mau mau vào đi, hiện tại đã là giờ Tý, đám thổ phỉ kia chắc chắn đã ngủ, hừ, bọn chúng thì tốt rồi, có ăn có ngủ, hại chúng ta ở đây chịu khổ, đúng là đáng chết.”
Trương Úc Bạch lười để ý câu oán giận của gã, chỉ đề cao cảnh giác chú ý động tĩnh xung quanh.
Đi thêm hai trăm dặm nữa là đến một gò đất hơi bằng phẳng, nơi này trống trải hơn con đường hẹp quanh co kia, ba mặt rộng mở, ánh trăng chiếu xuống, bóng cây hiện ra màu khói xanh.
Phía cuối có hai bức tường đá lọt thỏm giữa khe núi, chỉ để lại một lối vào chật hẹp.
Trương Úc Bạch nghiêng người đi vào, Lưu Mạt thấy thế, cũng bỏ lại ngựa đi sát theo sau, tuy con đường này chỉ hơn một trăm thước, nhưng không khí khá loãng, cây đuốc đang sáng rực bỗng tắt lịm, thỉnh thoảng có người bị té ngã, sẽ hoảng hốt kêu lên, âm thanh sợ hãi từ phía sau truyền đến chấn động màng nhĩ.
Rốt cuộc cũng ra cửa động, bỗng nhiên một luồng khói đặc xông thẳng vào mũi Trương Úc Bạch, nhưng khi hắn đưa mắt nhìn, trừ ánh trăng trên trời thì đâu đâu cũng đen như mực.
Lưu Mạt lẩm bẩm, “Phía trước là sơn trại sao? Sao không thấy đèn đuốc gì hết vậy.”
Trương Úc Bạch mơ hồ biết không ổn, bèn nhảy ra ngoài, bay lên một tảng đá lớn dò la tình huống.
Nhưng chưa kịp nhìn rõ thì hơn chục đống lửa trại bỗng dưng phát sáng cách đó khoảng 50 thước.
Hàng chục nam tử cường tráng đang đứng ngoài hàng rào sắt, giơ cung tên lên, tư thế sẵn sàng đón địch.
Lúc này, hơn nửa quan binh vẫn còn ở trong động chưa ra hết, mà mấy người ở bên ngoài vẫn chưa thích ứng được ánh sáng mạnh như vậy, biểu tình đều có vẻ mờ mịt.
Không biết ai đột nhiên rống lên một tiếng “bắn tên”, màn cung tiễn dày đặc lao thẳng đến, bọn quan binh nhốn nháo ùa vào động, người bên trong muốn ra, người bên ngoài lại muốn vào, tình cảnh cực kì hỗn loạn.
Lưu Mạt chưa gặp trường hợp này bao giờ, lúc mũi tên bay tới, gã còn ngây ngốc đứng đực ở đó, không biết nên làm gì, cho đến khi một binh sĩ đứng bên cạnh bị trúng tên ngã xuống, trong miệng phun ra máu tươi, gã mới bừng tỉnh, hồi thần lại.
Gã hoảng hốt cắm đầu chạy về một hướng, một đội ngũ vốn đã lộn xộn, vừa thấy chủ tướng bỏ chạy, lập tức cũng tan rã, tất cả đều tìm đường tháo chạy.
Bọn sơn tặc đứng trên trạm gác huýt sáo ra hiệu, mấy con chó săn vừa sủa vừa vọt lên, tấn công đám người đang chạy loạn, tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía.
Trương Úc Bạch còn định khuyên mọi người bình tĩnh, nhưng lời của hắn không hề có tác dụng trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, hắn muốn ngăn đám quan binh định chạy vào động trốn, nhưng nghe được tiếng kêu khóc ở trong, mới ngộ ra, chắc là lối vào cũng có người mai phục.
Hắn đành ngự khinh công tránh khỏi trận địa của đám thổ phỉ ở cửa động, thâm nhập vào trại tìm kẻ cầm đầu.
Trong gió đêm, Trương Úc Bạch nhẹ nhàng bay lên một ngọn cây, mượn lực phóng nhanh qua khoảng trống của hàng rào sắt, vạt áo mang theo gió, đánh vào mặt hai tên thủ vệ, làm bọn chúng không khỏi ngẩn ra, chờ hồi thần lại, bóng người đã đi sâu vào trong Kinh Phong Trại.
Lầu chính của Kinh Phong Trại tựa vào một tảng đá ngọc, gác mái nguy nga, trong bóng đêm cũng có thể phân biệt được hơi thở quỷ dị và bí ẩn, khác hẳn với những nơi còn lại, tim Trương Úc Bạch đập mạnh, có cảm giác như tâm nguyện nhiều năm sắp được thực hiện.
Ánh nến trong lầu hơi mờ, Trương Úc Bạch xông thẳng vào cửa lớn, gió lạnh lướt qua, bốn tên thủ vệ chưa kịp chống cự đã đồng loạt ngã xuống đất.
Chu Mậu ở bên trong đã cảm thấy bất thường, Trương Úc Bạch vừa bước một chân vào, trường kiếm trong tay gã đã quét tới, gió mạnh sượt qua cằm của Trương Úc Bạch, làm rơi một dúm tóc bên sườn mặt.
Trương Úc Bạch rút kiếm nghênh chiến, trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng ánh sáng lập loè.
Sau khi thấy rõ người tới, Chu Mậu bỗng cười to, lớn tiếng hỏi, “Thế nào? Trương đại hiệp còn muốn bị giáo huấn nữa sao, lần này lại tới một mình?”
Trương Úc Bạch hừ lạnh, “Một mình ta đối phó với ngươi cũng đủ.”
Không gian bên trong nhỏ hẹp, không thể thi triển, Chu Mậu đang định chạy khỏi đây thì bị một kiếm ngăn lại, gã chỉ phải xoay người vòng qua xà nhà, mũi đao mạnh mẽ đâm thẳng vào lưng Trương Úc Bạch.
Trương Úc Bạch giơ tay tiếp chiêu, gan bàn tay tê dại, mũi kiếm quá yếu, uy lực đương nhiên không đọ lại được mũi đao, hắn chỉ phải lùi lại, ngự khinh công, nhảy trái nhảy phải, rồi vòng ra sau.
Hai người đều muốn bắt lấy nhược điểm của đối phương trước, sau trận tập kích không thành, tức khắc cùng lui ra sau, bảo toàn sức lực.
Khi trận đấu đến chỗ mấu chốt, Lưu Mạt không biết từ đâu chạy ra, cả người đầy máu đen, điên cuồng gào to, “Trương đại hiệp, cứu ta với, cứu ta với.”
Trương Úc Bạch nghe vậy cả kinh, đầu óc đã loạn, chiêu thức trên tay khựng lại một nhịp. Chu Mậu nhân cơ hội này, bay ra ngoài cửa sổ, còn không quên túm lấy cổ áo của Lưu Mạt.
Bên ngoài vang lên tiếng còi sắc nhọn, trong đêm đen náo động này, nghe có vẻ thê lương vô cùng, không được một phút, ngoài kia đã là một biển lửa, bước chân dồn dập.
Trương Úc Bạch bỗng có chút hốt hoảng, lần trước bị người đông thế mạnh bao vây, lần này lại có Lưu Mạt làm con tin, chỉ sợ lần này còn khó chơi hơn lần trước.
Nhưng hắn không muốn yếu thế, chỉ kịp hít sâu một hơi, thừa dịp Chu Mậu bố trí mọi thứ, nhanh chóng ngự khinh công bay khỏi cửa lớn, sau đó bám vào vách đá bên cạnh, nhảy lên nóc nhà của tòa trạch lâu này.
Đám quạ đen sống trên nóc nhà bị kinh hách, vỗ cánh thật mạnh, vừa kêu vừa bay tán loạn. Hắn ngẩng đầu, quét mắt nhìn quanh, nơi này xây trên vách đá, đương nhiên là muốn dùng mặt dốc sừng sững này làm lá chắn, phía sau không có đường lui, mà phía trước đã là biển lửa ngùn ngụt.
Bây giờ Trương Úc Bạch mới thấy hối hận vì sự lỗ mãng của mình, trong lòng hắn cực kì mâu thuẫn, một mặt hy vọng Kỷ Vô Ưu có thể mang theo người xuất hiện cứu hắn như năm đó, một mặt lại không muốn y xuất hiện.
Dưới lầu vang lên tiếng dây cung kéo căng, Chu Mậu đứng bên dưới lớn tiếng quát, “Trương đại hiệp, nếu ngươi đầu hàng, ta sẽ cho ngươi một con đường sống.”
Trương Úc Bạch cắn chặt răng, chuẩn bị liều mạng đánh cuộc.
Đột nhiên một bóng người màu trắng từ trong đám người xông thẳng tới, lưỡi kiếm xanh thẳm vẽ ra một luồng sáng bạc trong bóng đêm, hắn giữ chặt cánh tay Trương Úc Bạch, rồi xoay người quẳng chiếc quạt xếp treo bên hông ra ngoài, quạt xếp từ từ bay xuống, tuy lực rất nhẹ nhưng khi trúng vào người sẽ có cảm giác đau đớn đến tận ngũ tạng, thừa dịp đám tặc bên dưới xúm lại, hai người không chút do dự bay nhanh ra ngoài.
Bọn họ bỏ chạy, xuyên qua những thân cây san sát nhau, bóng người ở sau chớp lóe, âm thanh hỗn độn vang lên bốn phía, tiếng gào thật dài xẹt qua tai.
Đang định nương theo phiến đá lởm chởm ở cửa động để nghỉ ngơi, ai ngờ ở đây cũng có cao thủ tập kích sẵn, bọn họ lại vội vàng rút kiếm ra.
Người tới mặc đồ đen, râu quai nón che hết mặt, cầm một cây loan đao dài, động tác nhanh hơn Chu Mậu rất nhiều, lập tức ngăn cản bước chân của họ. Đội cung tiễn cũng lao tới trước, những mũi tên không ngừng phóng tới chỗ hai người, vì tránh không kịp mà cả hai đều quay cuồng trên mặt đất, chật vật cực kì.
Bỗng, thừa ảnh kiếm đang chắn mũi tên ở bên cạnh dừng lại, Kỷ Vô Ưu bất ngờ xoay người, túm chặt cánh tay Trương Úc Bạch kéo ra sau, Trương Úc Bạch còn chưa kịp phản ứng, cả người đã đứng sau lưng hắn, Kỷ Vô Ưu đứng ở trước khàn giọng kêu lên, một mũi tên cắm thẳng vào ngực hắn, chỉ để lại mảnh lông chim rung rung.
Trương Úc Bạch nhất thời áy náy không thôi, chỉ muốn dùng toàn lực để đưa hắn rời khỏi đây an toàn.
Kỷ Vô Ưu mím môi rút mũi tên ra, không kịp nói chuyện, chỉ dùng kiếm đỡ một đòn của kẻ vừa nhào tới, lợi dụng ánh trăng chiếu trên mũi kiếm làm lóa mắt gã, thừa dịp gã đưa tay lên che, mới kéo Trương Úc Bạch chạy về trước.
Trong bóng đêm, hai mắt chỉ nhìn thấy cây cối, núi đá bị bỏ lại phía sau, như thể đang ngồi trên một chiếc xe ngựa phi nước đại, bên tai trừ tiếng gió, cũng chỉ nghe được tiếng tim đập và tiếng thở dốc không có quy luật.
Kỷ Vô Ưu nhíu mày, vô thức giơ tay che lại miệng vết thương, dường như rất đau đớn, Trương Úc Bạch kéo tay hắn vòng qua cổ mình, nâng người hắn lên.
Kỷ Vô Ưu khẽ cười, thở dốc nói: “Đa tạ sư huynh.”
Trương Úc Bạch cắn răng quát lên: “Đừng nói chuyện, cố giữ thể lực.”
Chạy đến một chỗ, hai người dừng lại, Trương Úc Bạch đảo mắt nhìn quanh, lúc này mới phát hiện hai người đã chạy tới ngõ cụt, một bên là vách núi chênh vênh, một bên lại là vực thẳm, phía dưới có tiếng sóng cuồn cuộn, nước sông đang dâng.
Kỷ Vô Ưu cắn răng, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, không chờ Trương Úc Bạch phản ứng, đã chỉ vào một cái cây thật to ở bên cạnh, gấp gáp nói: “Huynh bay lên đó đi, nghĩ cách mượn lực nhảy khỏi núi, để ta ở lại cản bọn chúng.”
Trương Úc Bạch giữ chặt hắn, vội la lên: “Đệ đã trọng thương như vậy rồi, sao có thể giữ chân bọn chúng, chi bằng chúng ta cứ đánh cuộc thử xem, biết đâu sẽ có đường ra.”
Kỷ Vô Ưu thở dài: “Vừa rồi huynh không giao đấu với kẻ cầm loan đao kia sao? Võ nghệ của hắn không tệ, huống hồ ta đã bị thương, không thể liều mạng được nữa.”
Trương Úc Bạch còn muốn nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng kêu lách cách từ từ tới gần.
Kỷ Vô Ưu đẩy hắn ra, “Huynh yên tâm, ta sẽ không sao.” Nói xong vội hô, “Mau, cứ chần chừ như vậy sẽ không ai thoát được đâu.”
Trương Úc Bạch không còn cách nào, chỉ phải cắn răng nhảy lên ngọn cây, nhân cơ hội leo qua vách đá.
Trong tiếng bước chân loạn xạ, Kỷ Vô Ưu lạnh lùng nhìn đám người trùng điệp kia, cầm kiếm chắn trước ngực.
Chu Mậu chen khỏi đám người, thong thả tới gần, lớn tiếng nói: “Yo, đây không phải Kỷ công tử sao, khách hiếm nha.”
Kỷ Vô Ưu cũng cười, nhưng sắc mặt vô cùng tái nhợt, “Chu huynh, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Chu Mậu cười khẩy, sắc mặt dữ tợn, “Nhờ phúc của ngươi, khỏe như chưa từng được khỏe.” Nói xong, gã liếc mắt ra hiệu cho tên bên cạnh.
Tên cầm loan đao không nói một lời, trực tiếp tấn công, tựa như có thâm cừu đại hận với hắn vậy. Kỷ Vô Ưu nén đau ứng phó, kiếm pháp của hắn uyển chuyển nhẹ nhàng, người nọ đao pháp sắc bén, cương nhu đối lập nhau, nhất thời không tính là bị lép vế.
Đáng tiếc sơn tặc đâu quan tâm đến đạo nghĩa giang hồ, bọn họ giỏi nhất là ỷ mạnh hiếp yếu lấy nhiều khi ít, hiện giờ Kỷ Vô Ưu đã trọng thương, Chu Mậu tự nhiên cũng muốn trả thù cho trận tắm máu ở Tây Lĩnh năm năm trước, gã không thèm nghĩ nhiều, gào to gia nhập theo.
Dần dần Kỷ Vô Ưu không chống đỡ nổi nữa, vừa đánh trả, vừa bị ép lui ra sau, trăm mũi tên còn đang chờ phân phó, dưới chân là vực sâu vạn trượng, bọn chúng thật sự muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Kỷ Vô Ưu khẽ cắn đầu lưỡi, nhìn thoáng qua bên kia, thấy Trương Úc Bạch đã biến mất khỏi vách núi, tinh thần hắn rốt cuộc cũng tan rã, không còn gì vướng bận.
Thừa Ảnh kiếm trong tay yếu ớt vung lên, vòng ra sau lưng bọn chúng, đến khi bọn chúng quay đầu chống đỡ. Kỷ Vô Ưu mới nhắm mắt thả người xuống vực, lúc đáp xuống, áp lực của dòng nước gần như bẽ gãy chân tay của hắn, hắn định ngẩng đầu hít thở, nhưng dòng nước chảy xiết không cho hắn cơ hội ấy, cứ mạnh mẽ cuốn hắn về phía trước.
Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, hắn không khỏi tự giễu, cái chết của hắn có ý nghĩa gì không? Có uổng phí không? Vì ngay cả tình cảm của hắn, có lẽ người nọ vẫn còn chưa biết.
Kỷ mê chuối said: “Chết vì trai là cái chết thoải mái:>”