Vận Thu kể cho Trương Úc Bạch nghe chuyện lý thú trên đường về, chọc hắn cười ha ha.
Lần này Vận Thu đi cùng Kỷ Vô Ưu đến Lĩnh Nam, chính xác là Vận Thu xin cha nàng, cũng chính là sư phụ của bọn họ, nhờ Kỷ Vô Ưu mang theo nàng, để nàng mở mang kiến thức phong cảnh ngoài Ly Châu.
Nhận được mệnh lệnh của sư phụ, Kỷ Vô Ưu không dám chậm trễ, chỉ phải coi chuyến buôn bán lần này là du lịch, đưa Vận Thu thăm thú các danh tham thắng cảnh, dạo chơi khắp trời nam biển bắc, cuối cùng cũng thỏa mãn tính tò mò của nàng.
Vận Thu nhìn quanh phòng mình, nhíu mày oán trách, “Sư huynh cũng thật là, biết rõ ta ghét nhất ở phòng của người khác, còn để cho người ta ở.” Nói xong vội ra lệnh cho Băng Nhi ở bên cạnh, “Ngươi lấy huân hương huân hết phòng đi.” Nghe vậy, nha đầu tên Băng Nhi nhanh chóng lấy cái lư hương hoa trà đã sớm chuẩn bị trong bao đựng quần áo ra, sau khi dùng đá lấy lửa châm cho lửa cháy mới đi huân khắp phòng, phía dưới giường cũng không bỏ qua.
Bọn họ cũng không ngạc nhiên gì, vị tiểu sư muội này vốn kì lạ, dù bên trong không ai ở, nàng cũng sẽ khiến căn phòng này thơm phức mới thôi.
Buổi tối, Kỷ Vô Ưu sai người mang mấy món đắt tiền trong tiệm Túy Quỳnh tới, ba người ngồi trước bàn, rượu ngon món ngon, cười đùa không ngừng.
Trong bữa tiệc, Vận Thu lấy ra một mặt dây chuyền bằng đá hổ phách, dây đeo được bện từ hai sợi dây thừng xanh và trắng, sâu trong viên đá hổ phách kia hiện ra màu đỏ tươi, trông như một giọt máu.
“Ta đặc biệt mua cái này cho huynh.” Vận Thu dùng hai tay nâng lên trước mặt Trương Úc Bạch, “Tự tay cô nương của tộc người Miêu làm đấy, đẹp đúng không, đá hổ phách cũng hiếm thấy lắm.” Trương Úc Bạch vội vàng nhận lấy, vui mừng khôn xiết, cứ lật qua lật lại nhìn, tán thưởng, “Quả nhiên rất tinh xảo.”
“Tuy hơi đắt nhưng rất đáng giá, huynh chưa thấy túi tiền cô nương ở đó thêu tặng sư ca đâu, đó mới gọi là tinh xảo.” Vận Thu cười, chớp mắt mấy cái, sẵn tiện đụng vào khuỷu tay Kỷ Vô Ưu, trêu ghẹo, “Không phải sư ca cũng mua quà cho Đại sư huynh à? Sao không lấy ra?”
Kỷ Vô Ưu nghe vậy, đang định móc đồ từ trong ngực ra, giương mắt thấy Trương Úc Bạch chỉ lo nhìn chằm chằm mặt dây chuyền hổ phách trên tay, lập tức cảm thấy có chút mất hứng.
A Đào đang ở dưới bếp nhìn Băng Nhi pha trà, lá trà được trụng qua nước sôi hai lần, ở lần thứ ba, nước trà cũng dần chuyển từ màu xanh đậm sang xanh nhạt.
“Nhìn đi, làm vậy sẽ không đắng.” Băng Nhi rót một ít vào chén cho nàng, để nàng nếm thử trước.
Mới đầu A Đào có hơi e dè, đến khi không chịu nổi lời mời mọc của nàng ấy mới nhận lấy nhấp một ngụm. Nước trà vừa vào miệng, một mùi thơm thoang thoảng và thanh mát đã xông thẳng lên mũi, hình như sau khi nuốt xuống còn có vị ngọt, quả thật không đắng nữa.
Thì ra pha trà cũng cần trình tự và chú ý như vậy, A Đào tự trách mình quá vụng về, chỉ biết đổ đường làm dịu vị đắng, mà không ngờ pha trà sẽ giống như nấu thuốc, sau ba bốn lần nấu mới mất vị.
Chờ Băng Nhi bưng trà vào, A Đào mới ngồi xuống ngạch cửa ngoài cổng tre, người trong nhà cười nói vui vẻ, rượu thơm cơm ấm, làm nền cho cánh rừng mênh mông trầm tĩnh, vắng lặng.
Có bằng hữu quen biết hoặc thân nhân thật sự là chuyện đáng để vui mừng. Thi thoảng nghe được tiếng cười truyền đến, khóe môi của A Đào cũng không nhịn được mà hơi cong, giữa hàng lông mày đều mang theo ấm áp.
Qua một lát, Băng Nhi cầm một miếng bánh đậu xanh đi ra, bẻ thành hai, đưa một nửa cho A Đào, “Này, đây là tiểu thư thưởng, bọn họ đang nói chuyện riêng, chúng ta còn phải chờ một lát nữa, chắc cũng hơn nửa đêm đấy, lót dạ trước đi.” A Đào nói cảm ơn, nhận lấy cắn một miếng, vị ngọt và mềm của bánh đậu xanh tràn ngập khắp đầu lưỡi.
Thứ đồ ngon như vậy, nàng không thể không quý trọng, không bỏ cả vào miệng nhai như Băng Nhi, mà chỉ cắn một miếng rất nhỏ, từ từ nhấm nháp.
“Cô nương được Trương công tử cứu sao?” Băng Nhi nghiêng đầu nhìn nàng, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp để lộ nghi vấn.
A Đào cắn bánh đậu xanh, gật đầu.
Băng Nhi lại hỏi: “Thế, khi công tử xuống núi, cô nương sẽ đi đâu?”
A Đào ngẩng đầu nhìn nàng ấy, không khỏi mờ mịt. Xuống núi? Đây không phải nhà của ân công sao, vì sao hắn phải xuống núi?
“Đây chỉ là chỗ bọn họ du xuân thôi, đại loại là ở mười ngày nửa tháng sẽ xuống núi, đâu có ở đây cả đời.” Thấy vẻ mặt ngây ngốc của nàng, Băng Nhi tốt bụng nhắc nhở, “Trước kia, công tử tiểu thư đã cứu rất nhiều người, phần lớn là cho họ chút bạc để họ tự về nhà.”
“Nhưng ta không có nhà.” A Đào hoảng hốt, giọng nói cũng run rẩy theo.
“Haizzz.” Băng Nhi có chút đồng tình với nàng, “Nếu không, ngươi hãy cầu xin công tử đưa ngươi tới Bắc Nguyệt sơn trang làm nha hoàn, dù gì gia nghiệp của nhà Kỷ công tử rất lớn, thêm một người cũng không đến mức phá sản.”
“Kỷ công tử?” A Đào có chút hoang mang, nàng ở đây không lâu, ngoại trừ biết ân công họ Trương thì không biết tên ai cả.
Băng Nhi nói: “Kỷ công tử chính là sư đệ của Trương công tử, ngài ấy lợi hại lắm, không những tuấn tú, mà trong nhà còn rất giàu có, là nhân vật số một ở thành Đông Hồ đấy.” Trên mặt của cô tỳ nữ trẻ tuổi mang theo sự si mê.
Là người đó ư? Nam nhân đẹp như Diêm La kia sao? Nghĩ đến hành động ác liệt của hắn, cả người nàng đã run rẩy, từ trong xương cốt phát ra sợ hãi, nàng hận không thể cách xa nam nhân này vạn dặm, còn đâu dũng khí đi cầu xin hắn?
Bầu không khí náo nhiệt bên trong không biết đã biến mất từ khi nào, Băng Nhi đỡ Vận Thu đã ngà ngà say đi vào buồng trong, vội vàng lấy nước ấm rửa mặt cho nàng.
Trương Úc Bạch và Kỷ Vô Ưu lại không say, đầu óc chỉ hơi hỗn độn, đã cùng nhau ra khe núi phía sau tắm nước lạnh.
A Đào thừa dịp không có ai, nhanh chóng đi vào dọn dẹp, bưng hết đồ ăn xuống dưới bếp, dù trong mâm đã hơi lộn xộn nhưng lại không nỡ vứt, chỉ lựa mấy món còn ăn được bỏ vào một cái bát lớn, để dành ngày mai ăn sáng.
Khi dọn dẹp xong, đã là nửa đêm.
A Đào nằm trong phòng bếp đen như mực, đợi thật lâu, cũng không thấy rõ đồ vậy xung quanh, ánh trăng trốn sau tầng mây dày. Nàng vùi mình trong đống củi, cuộn tròn người cố đi vào giấc ngủ, bỗng, một con chim bay tới, đậu lên song cửa sổ, khàn giọng kêu chíp chíp, như thể đang chất vấn cây tùng đâu? Làm nó không còn chỗ trú ẩn.
Nàng nói thầm trong lòng, “Tìm hắn đi, đều do hắn làm.”
***
Hôm sau, mới tờ mờ sáng đã có hạ nhân bưng điểm tâm tinh xảo lên núi, ba người ở trong sân, ngồi quanh bàn đá dùng cơm sáng.
Kỷ Vô Ưu đã đổi một bộ trường sam bằng lụa Vân Nam màu tím nhạt, kiểu dáng thanh nhã không rườm rà, có điều trên vạt áo được thêu khá nhiều cây thường xuân, đường may rất nhỏ, chỉ khi nhẹ nhàng bước đi mới nhìn ra.
Trên đầu cài một chiếc trâm bạch ngọc, tóc mai rũ xuống trán, càng khiến hắn trông thanh thoát, cao quý hơn.
Khẩu vị của hắn có vẻ không tốt, cắn hai miếng bánh hoa quế mứt táo đã thấy ngọt ngấy, liền ném qua một bên. Trương Úc Bạch nhíu mày, không khỏi quở trách, “Đệ lại lãng phí rồi, món ngon như vậy sao lại ăn không vô?”
“Huynh ăn suốt hai mươi mấy năm thử xem?” Kỷ Vô Ưu mở quạt giấy ra, do mới luyện công nên mồ hôi trên trán vẫn chưa khô.
A Đào đã dậy từ sớm, vì không cần làm bữa sáng nên vẫn trốn trong bếp không ra, tối qua nàng chưa ăn cơm, lúc này đã hơi đói, chỉ có thể nấu một ít nước ấm, chờ người bên ngoài đi sẽ tự hâm nóng đồ ăn.
Kỷ Vô Ưu đứng dậy, dạo bước đến phòng bếp. A Đào vừa thấy hắn đã hoảng sợ tột độ, vội vàng co người, nấp trong một góc. Kỷ Vô Ưu lấy cán quạt gõ vào bệ bếp, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Làm món sáng hôm qua ngươi làm đi, bánh bột ngô gì đó, làm nhanh lên, lát nữa ta sẽ ăn.” Nói xong liền xoay người vào nhà chính, chỉ để nàng ngồi tại chỗ mặt đầy nghi hoặc.
Chờ bột nở, nặn bột, quét dầu mỡ, làm bánh nướng áp chảo. Tuy A Đào rất căng thẳng nhưng tay chân cũng lanh lẹ, nướng bánh ở độ nóng vừa phải, mùi thơm cũng loáng thoáng bay ra.
Ăn sáng xong, Trương Úc Bạch chơi cờ với Vận Thu ở trong sân, tuy hắn hơi bất mãn với tính tình của Kỷ Vô Ưu, nhưng thay vì tranh chấp với sư đệ vì một nữ nhân không quá quen biết chi bằng thoải mái chơi cờ phẩm trà với người mình thích. Huống hồ, bọn họ chờ gần một năm chẳng phải để tụ tập với nhau hay sao? Sư muội vẫn luôn cùng sư đệ đi khắp nơi, hiếm khi hắn được ở riêng với sư muội lâu như vậy.
A Đào bưng bánh bột ngô và cháo trắng đi vào. Lúc đó, Kỷ Vô Ưu đang nằm nghiêng trên chiếc ghế bằng gỗ lê, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy nàng vào liền phủi thẳng vạt áo, ngồi xuống cạnh chiếc bàn nhỏ. Miếng bánh vàng rực, thơm phức, bát cháo trắng bốc hơi nóng, quả thật làm người ta thèm nhỏ dãi.
“Ngồi xuống đi.” Kỷ Vô Ưu chỉ chỗ đối diện, giơ tay cầm bánh bột ngô cắn một miếng to, ăn đến tự tại.
A Đào có chút lúng túng, nghe hắn bảo ngồi nhưng nàng không biết mình có nên ngồi hay không, nàng biết bề ngoài bình tĩnh của hắn luôn giấu một trận bão làm người ta hãi hùng.
“Ngồi xuống.” Thấy nàng chần chừ, giọng điệu của Kỷ Vô Ưu bỗng khó chịu.
A Đào cuống quít ngồi xuống, hơi rũ đầu, ngón tay quấn quanh thắt lưng.
“Ngươi thích Trương Úc Bạch?” Kỷ Vô Ưu uống cháo, giọng điệu không rõ hỉ nộ.
A Đào lắc đầu, sắc mặt hoảng sợ.
Kỷ Vô Ưu liếc xéo nàng: “Vậy ngươi theo hắn làm gì?”
Giọng A Đào nhỏ như muỗi kêu, “Ta chỉ muốn báo đáp ơn cứu mạng của ân công, làm nha hoàn của hắn là đủ rồi.”
“Hừ.” Kỷ Vô Ưu cười khẽ, vẻ mặt xấu xa cực kì, “Hắn hành hiệp trượng nghĩa khắp nơi, sống tiêu dao tự tại ngần ấy năm, cần nha hoàn làm gì, ngươi nên tiết kiệm chút sức lực đó đi.”
Lại thêm một cái bánh bột ngô, Kỷ Vô Ưu đang rất thèm ăn.
Hắn nói: “Chi bằng sau khi xuống núi, ngươi tới làm nô tỳ của ta, chuyên làm đồ ăn cho ta, ngươi thấy thế nào?”
A Đào nghiêng đầu qua, dù không nói ra, nhưng hành động này cũng có nghĩa là từ chối.
Nàng thừa nhận nàng có ý định đánh cuộc, từ lần đầu tiên thấy ánh mắt của ân công, nàng liền biết hắn là một hiệp sĩ lỗi lạc. Nàng ăn cả ngã về không đi theo hắn, một mặt là muốn lợi dụng sự mềm lòng và lương thiện của hắn để mình có chỗ dung thân, mặt khác, nàng muốn dùng tấm lòng hiệp nghĩa của hắn, tìm lại thân nhân ở thành Đông Hồ.
Đây cũng không hẳn là chuyện đáng khinh.
Thấy ánh mắt nàng đột nhiên thay đổi, Kỷ Vô Ưu khẽ cười lạnh, vẻ ngoài nhu nhược của nữ nhân này không tương xứng với tâm cơ rắn rết trong lòng nàng, nàng chả khác gì mấy ả trong tiệm trà Mẫu Đơn, chỉ muốn tìm một người thành thật, để khi tuổi già không phải lo lắng áo cơm.
Hắn bình sinh ghét nhất loại nữ nhân không làm mà đòi hưởng như vậy, hắn nhếch môi, bất ngờ vung tay áo, chưởng thẳng vào người A Đào.
A Đào nhất thời không đề phòng, cả khuôn mặt sưng lên, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, nàng che mặt lại, lảo đảo chạy ào ra ngoài.
Kỷ Vô Ưu vẫn bình tĩnh uống cháo, quét nhìn mấy món bình dân trên bàn, thoả mãn vô cùng.