Hắn mặc y phục màu xanh, ống tay áo vén lên, lộ ra cánh tay màu lúa mạch, trên tay dính đầy bùn vàng của bức tường thấp bằng đá, một căn nhà nhỏ dần thành hình.
Nữ nhân tên A Đào, đang ôm một bó cỏ tranh sạch đến.
Trương Úc Bạch chỉ vào cái kệ gỗ đóng trên tường, ý bảo nàng trải cỏ tranh lên đó.
Vì quá lùn, A Đào chỉ có thể đứng lên một chiếc ghế nhỏ ở bên cạnh, với tay trải cỏ tranh, lông tơ nổi lên làn da ướt đẫm mồ hôi, làm cả người trở nên xám xịt.
Trương Úc Bạch nhìn thành phẩm dưới tay, vừa lòng thở ra một hơi, không đợi hắn đứng dậy, ống trúc đựng đầy nước đã đưa tới, bàn tay cầm ống trúc nhỏ nhắn, khớp xương cũng nhỏ, vết chai trong lòng bàn tay hiện ra màu hồng. Trương Úc Bạch ngẩng đầu lên, một khuôn mặt nhạt nhẽo điềm tĩnh ánh vào mi mắt, cằm nhọn, môi hơi vểnh, dưới khóe mắt còn có nếp nhăn nhàn nhạt.
Bị hắn nhìn chằm chằm, A Đào hơi xấu hổ, chờ hắn uống xong thì vội vàng nhận lấy, khẽ cúi đầu lui ra sau.
Trong lòng Trương Úc Bạch âm thầm tính toán, trông nàng không còn nhỏ, những vết chai trên tay chứng tỏ nàng không phải con nhà quyền quý, còn thái độ dè chừng và kiểu búi tóc của phụ nữ đã có chồng trên đầu đủ thấy nàng là thê thiếp của nhà nào đó.
Dù có dò hỏi thế nào, nàng cũng không chịu nói ra lai lịch của mình, hắn chỉ phải tạm thời bỏ đi ý định đưa nàng về nhà, để nàng sống ở đây.
May mà mấy ngày nữa sư đệ sư muội sẽ tới đây, đến lúc đó lại nhờ bọn họ dò la thân thế của nàng.
A Đào lén lút trốn vào nhà gỗ, nàng vừa chà lau bàn ghế, vừa lén nhìn bóng dáng bận rộn của Trương Úc Bạch, lòng tràn đầy sự biết ơn và ngưỡng mộ.
Nam nhân võ công cao cường này đã cứu nàng, chẳng những cho nàng chỗ ở, còn đối xử với nàng khiêm tốn có lễ. Quần áo trên người nàng là hắn mua từ một phụ nhân trong thôn Bách Yến lúc xuống núi, tuy hơi cũ, nhưng vẫn tốt hơn miếng vải rách lúc đầu gấp trăm lần, mấy thứ đồ trong khuê phòng như gương đồng và lược gỗ hắn cũng mua giúp nàng.
Nàng nghĩ kĩ rồi, nếu Trương Úc Bạch giữ nàng ở lại cũng đồng nghĩa với việc đã chấp nhận để nàng làm nha hoàn, nàng chỉ có thể tận tâm tận lực, hầu hạ áo cơm, lo liệu cuộc sống hàng ngày của hắn, hắn thấy thoải mái mới xem như báo đáp đại ân đại đức của hắn.
Nguyên liệu nấu ăn trong nhà gỗ thiếu thốn, A Đào đi hái một ít dương xỉ trên vách núi, đun sôi lên rồi bỏ một chút gia vị vào, lại nấu một nồi cháo trắng, hai người ngồi trên chiếc bàn đá nhỏ ngoài sân, tuy cơm canh đơn sơ nhưng mùi vị không tệ.
Lần đầu tiên trong suốt mấy năm qua, A Đào có một ngày thoải mái như vậy, cẩn thận cầm chén lên, thỉnh thoảng lại nhìn Trương Úc Bạch, cứ sợ hắn bất mãn chuyện gì đó.
Trương Úc Bạch vốn là một nhân sĩ hiệp nghĩa phiêu bạt giang hồ, không quan tâm nhiều đến phương diện ăn uống ngủ nghỉ.
Bỏ chén đũa xuống, hắn hỏi: “Ngày mai ta sẽ xuống núi một chuyến, cô nương có cần mua thứ gì không?” A Đào rũ đầu, dùng đôi đũa khuấy cháo, trong lòng khẽ cân nhắc, tạm thời không nói gì.
Trương Úc Bạch hỏi lại lần hai nàng mới ngẩng đầu, nhỏ giọng trả lời: “Vậy mua một hộp kim chỉ, kéo và một miếng vải màu xanh lá đi.” Trương Úc Bạch đồng ý, những thứ đó không quá đắt, vài ngày nữa sư đệ sư muội sẽ tới, hắn còn phải mua thêm nguyên liệu nấu ăn, mấy vò rượu ngon.
***
Trương Úc Bạch là một người quân tử, chững chạc phong độ, không gần nữ sắc. Vô tình gặp lại người bạn cũ trong quán trà Mẫu Đơn ở thành Đông Hồ, mặc người nọ từ chối, vẫn khăng khăng trả lại tiền nợ lúc trước.
Người nọ nhướng mày cười, kéo hắn lại nghe xướng khúc, Tuyết Ngâm cô nương của quán trà Mẫu Đơn đang ngồi đánh đàn sau tấm màn lụa màu hồng, tiếng đàn mềm mại nhè nhẹ phát ra, tuy được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân thành Đông Hồ, nhưng vẫn không khơi dậy được hứng thú liếc trộm của hắn.
Sau khi Trương Úc Bạch cáo từ rời đi, bạn cũ lại lén giễu cợt hắn một trận.
Nam nhân mặc áo bào màu xanh da trời tên Lưu Mạt, là nhi tử của Huyện lệnh thành Đông Hồ, gã đã say bí tỉ, bộ dáng đê mê trong tửu sắc, gã hớp một ngụm rượu rồi đưa tay chỉ về hướng Trương Úc Bạch rời đi, “Xem xem, ta đã nói hắn không thích nữ nhân rồi mà.” Mấy tên bạn rượu ngồi bên cạnh nghe xong liền hứng thú lên, truy hỏi không ngừng, “Tại sao, chẳng lẽ hắn không thể giao hợp?” Lời này vừa nói ra, mọi người cười vang.
Lưu Mạt cố nâng lên mí mắt đã sắp sụp xuống, khàn giọng nói, “Ta nghe nói, hắn và sư đệ của hắn…….” Nói đến đây gã bỗng cười dâm tà, còn làm một động tác hạ lưu.
Một người kinh hô, “Sư đệ của hắn? Ý ngươi là Kỷ Vô Ưu của Bắc Nguyệt sơn trang?”
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Thiếu chủ Kỷ Vô Ưu của Bắc Nguyệt sơn trang, lãng nguyệt thanh phong, ôn nhuận vô song.
Đệ nhất hiệp khách ở Ly Châu, một thương nhân trẻ tuổi và giàu có, người thừa kế duy nhất của Bắc Nguyệt sơn trang. Dù là danh xưng gì đi nữa, hắn cũng là vị thiếu niên nổi tiếng nhất thành Đông Hồ.
Hiện tại dù đã tròn 23 nhưng vẫn chưa có hôn ước, trong thành Đông Hồ, người ái mộ hắn nhiều vô kể, tuy nhiên, dù là tướng môn hổ nữ gia thế hiển hách hay tuyệt thế mỹ nhân há miệng thành văn, hắn đều không chịu, luôn lấy cớ coi gia nghiệp làm trọng, đi buôn bán khắp nơi.
Nhưng một nam nhi thanh cao sao lại không có dục vọng? Trong giang hồ, hồng nhan hiệp nữ nhiều như vậy, thế mà chưa bao giờ có chuyện gió trăng nào được truyền ra.
Xem ra, chuyện hắn bị đoạn tụ vẫn có vài phần đáng tin.
Mấy người lại nhìn nhau cười, trong mắt đầy dâm loạn, Lưu Mạt vân vê hai đồng bạc Trương Úc Bạch vừa trả, kéo một mỹ nhân đang rót rượu qua, nhét tiền vào trong áo lót của nàng ta.
***
Đêm.
Đêm lạnh như nước, cả sườn núi chìm trong gió lớn, gió lạnh gào thét đánh vào lá tùng trước cửa sổ. A Đào ôm chăn, đón lấy ánh nến mỏng manh, cẩn thận xỏ kim, nàng muốn dùng tấm vải mới mua này, may cho ân công một bộ y phục.
Cửa ở phòng chính kêu cót két, có tiếng bước chân đón gió lạnh đi vào sân. Được một lát, lại có tiếng cốc chén va đập, kèm theo tiếng thở dài trầm thấp.
Đã trễ thế này, sao ân công còn chưa ngủ?
A Đào ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng cây tùng bị gió thổi đập vào song cửa sổ, nhánh cây bị kéo dài, đung đưa vặn vẹo dưới ánh trăng, tựa như xúc tua của ma quỷ.
Nàng buông kim chỉ, đứng trước cửa sổ, thò nửa người ra nhìn.
Cạnh chiếc bàn đá trong sân, có một người đang ngồi, bóng dáng đôn hậu, tay mang trường kiếm, vừa ngắm trăng vừa uống rượu.
Đây là Bách Nhật Hương của tửu điếm Túy Quỳnh ở thành Đông Hồ, rượu thơm tận xương, ý vị kéo dài, chỉ là quá nhẹ, tựa như cây liễu dưới ánh trăng ở Giang Nam, tựa như bóng hình xinh đẹp ẩn hiện trên tấm bình phong, tiếc thay những hư ảo không thật ấy chỉ làm tăng thêm sầu não. Nếu phải so sánh, hắn thích loại rượu mạnh được ủ qua loa hơn, yết hầu nóng bỏng như bị dao xẻo, rượu nhập vào nỗi lo, sưởi ấm toàn bộ xương cốt, vậy mới đủ để quên đi ưu sầu.
Đây cũng là loại rượu sư đệ thích nhất.
Trương Úc Bạch lắc lắc vò rượu đã vơi một nửa, hai mắt tối sầm. Nhìn xung quanh, ánh sáng như có như không của những con đom đóm trên núi làm hắn hơi thất vọng.
Đầu xuân năm trước, hắn và sư đệ sư muội đã hẹn nhau đến căn nhà nhỏ này ở một tháng, cùng nhau nếm rượu luyện kiếm, tán gẫu chuyện thế gian. Lúc này cũng không ngoại lệ, Kỷ Vô Ưu đã đến Lĩnh Nam, vài hôm nữa sẽ về, sau khi nhận được tin y sắp tới, hắn đã tới đây trước để chuẩn bị, thuận tiện tìm một người giúp việc, kiếm thêm chút tiền để sống qua ngày.
Trương Úc Bạch lại uống một ngụm rượu.
Trong hơi rượu, hắn nhớ tới vài chuyện cũ ở sư môn.
Hắn và sư đệ sư muội là đồng môn, lúc nhỏ cùng nhau học chữ, cùng nhau luyện kiếm, mỗi ngày đều như hình với bóng.
Kỷ Vô Ưu có tư chất xuất chúng, luôn là người đầu tiên hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ sư phụ giao phó. Mà hắn lại rất bình thường, làm việc lỗ mãng bất kể hậu quả, lần nào cũng nhờ sư muội nhắc nhở khuyên can. Tuy sư muội thuần thục tâm pháp, nhưng kiếm thuật còn chưa thông thạo, mỗi lần thực chiến hắn đều dốc hết sức bảo vệ nàng, trợ giúp nàng.
Tình cảm thanh mai trúc mã từ lâu đã biến thành tình yêu nam nữ. Hắn thích sư muội, đã sớm thích.
Có điều, dù hắn có biểu đạt tâm ý thế nào, vì nàng vào sinh ra tử thế nào, nàng vẫn sẽ cố ý hiểu sai lời hắn, không muốn nhận lấy tình yêu của hắn.
Nàng còn nói……
Không biết nghĩ tới cái gì, hai hàng lông mày của hắn hiện lên vẻ đau khổ, giơ vò rượu lên, rót thật mạnh vào cổ họng, mặc cho rượu chảy dọc theo khóe môi xuống cổ áo.
Uống xong, hắn đập vỡ vò rượu.
A Đào khẽ hô lên.
Trong ngọn núi yên tĩnh, người tập võ phản ứng nhanh nhẹn, tiếng hô vừa vào tai, Trương Úc Bạch đã đứng dậy, cầm chặt trường kiếm, quay đầu lại, lạnh giọng quát: “Là ai? Ra đây.”
A Đào nhẹ nhàng mở cửa đi ra, trong phòng ánh nến hơi mờ, chiếu lên bóng dáng gầy yếu của nàng. Nàng hành lễ, “Ân công.” Trương Úc Bạch thu trường kiếm, sắc mặt nhàn nhạt hỏi: “Vì sao còn chưa ngủ?”, A Đào thấp giọng đáp lại: “Bây giờ ngủ.”
“Ừ.” Trương Úc Bạch thở dài, cũng không để ý tới nàng, chỉ là ngẩng đầu nhìn về phía mặt trăng mờ nhạt trên bầu trời. Ánh trăng đã sớm bị sương mù bao phủ, mông lung mơ hồ, hắn cũng bị chuyện cũ kéo lấy không muốn thoát ra.
A Đào đi vào nhà chính rót một chén trà ấm, lấy hết can đảm đưa tới trước mặt hắn, nhỏ nhẹ nói: “Ân công uống cái này đi, ban đêm uống rượu dễ sinh bệnh.”
Qua đôi tai của kẻ say rượu, giọng nàng lúc này bỗng biến thành một giọng điệu khác, mềm mại có, oán hận có. Trương Úc Bạch bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng, nữ nhân trước mặt không ăn khớp với tưởng tượng, nhìn thì dịu dàng và nhu nhược, nhưng trong mắt hắn chỉ có nịnh hót và tôn kính. Sư muội sẽ không tỏ ra ngoan ngoãn như thế, nghĩ vậy kinh hỉ trong mắt hắn chợt biến mất, không khỏi thất vọng tràn trề.
Cùng là nữ tử, sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy?
Sư muội xinh đẹp động lòng người, phóng khoáng đáng yêu, tuy là con gái duy nhất trong nhà, nhưng không hề tùy hứng hay lông bông như mấy thiên kim tiểu thư khác, nàng khiêm tốn lại hiểu chuyện, khi nhìn ngươi, trong mắt đều là nét ngây thơ không nhiễm bụi trần.
Nữ nhân như vậy mới xứng với những điều tốt đẹp.
Nhưng… những điều tốt đẹp kia, hình như không liên quan tới hắn.
Mà trong mắt Kỷ Vô Ưu, những thứ tốt đẹp ấy đều không đáng một đồng.
Kỷ Vô Ưu.
Nghĩ đến cái tên này, Trương Úc Bạch siết chặt nắm đấm, sắc mặt trắng bệch.
“Ân công.”
A Đào còn đang bưng chén trà nóng gọi hắn, không biết vì sao, giọng nói cầu xin đáng thương kia khiến Trương Úc Bạch thấy chán ghét, hắn vung tay lên, làm đổ chén trà trong tay nàng, căm hận nói, “Tránh ra, mặc kệ ta.”
A Đào rùng mình, vội vã chạy về phòng.
Nàng rụt người trong góc, tim đập bịch bịch, vừa sợ hãi vừa khó chịu, không hiểu mình đã làm sai chuyện gì chọc ân công tức giận đến vậy?