• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Đào đang một mình loay hoay ở dưới bếp, bởi vì vị Kỷ công tử thích bắt bẻ kia, một ngày ba bữa đều muốn ăn đồ nàng nấu. Chuyện này giúp bọn bọn hạ nhân kia đỡ phải leo núi cao, trèo vách đá nhiều lần, mỗi ngày chỉ cần đưa chút rau dưa lên là được.

Băng Nhi hầu hạ Vận Thu xong, cũng xuống bếp nhặt rau, rửa đồ ăn giúp nàng, thấy A Đào vấn tóc kiểu phụ nhân, liền dò hỏi: “Cô nương đã thành thân rồi sao?” A Đào gật đầu, dầu trong nồi đã sôi, mồ hôi trên trán rơi xuống nồi, bùm bùm kêu vang.

“Vậy trượng phu cô đâu?” Băng Nhi lại hỏi.

“Chết rồi.” A Đào trả lời không chớp mắt.

“Vậy người nhà của trượng phu cô đâu?”

A Đào há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Thấy nàng chần chừ không đáp, có vẻ khó xử, Băng Nhi thè lưỡi, đổi câu hỏi, “Vậy cô còn người thân nào khác không?”

“Có.” A Đào nhỏ giọng trả lời: “Còn một ca ca, nhưng đã gần mười mấy năm chưa gặp.”

Nói chuyện phiếm trong chốc lát, đồ ăn đều đã làm xong, Băng Nhi nhíu mày nhìn mấy món sơ sài trong mâm, nhưng không nói gì, bưng lên xong, liền vội vàng hầu hạ các công tử và tiểu thư dùng cơm.

Có lẽ Kỷ Vô Ưu thích ăn mấy món mới mẻ, muốn thay đổi khẩu vị, rất hưởng thụ mấy món cơm canh đạm bạc như vậy, nhưng khổ nỗi, tiểu sư muội của hắn, người đã ăn cùng hắn gần hai ngày, lại có chút hoài niệm mấy món sơn trân hải vị trước đây.

Vận Thu bưng chén canh nấm uống một ngụm, hai hàng lông mày cau chặt, sẵng giọng, “Sư ca, thỉnh thoảng nếm thử mấy thứ này thì được, nhưng cứ ăn mỗi ngày miệng ta sắp có vị đắng rồi.”

Trương Úc Bạch nghe vậy vội vàng trả lời: “Muội muốn ăn cái gì? Ngày mai huynh sẽ xuống núi mua cho muội.”

Kỷ Vô Ưu nghiêng đầu cắn một miếng bánh nướng áp chảo, đột nhiên lại chẳng nếm ra vị gì. Hắn đưa tay kia lên chống trán, nhàn nhạt nói: “Ở ba bốn ngày nữa rồi xuống núi thôi, hàng hóa từ Lĩnh Nam mang về còn chưa kiểm kê xong, ta phải về nhà xử lý.”

Trương Úc Bạch gật đầu, rồi như nhớ tới chuyện gì đó, nghiêm mặt nói: “Đúng rồi, thừa dịp mấy ngày nay chúng ta giúp A Đào cô nương tìm người thân đi, nếu tìm không thấy thì nghĩ cách dàn xếp sau, dù gì cũng không thể để nàng ấy ở một mình trong núi.”

Kỷ Vô Ưu hừ lạnh một tiếng: “Phiền phức như vậy làm gì, cho nàng ta mấy lượng bạc, bảo nàng ta tự nghĩ cách về nhà đi.”

“Làm vậy không ổn.” Trương Úc Bạch do dự nói: “Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, núi cao đường xa như thế làm sao tự đi được? Huống hồ nàng vẫn luôn che giấu gì đó, chắc là có chuyện khó xử, vẫn nên thăm dò rõ ràng rồi sắp xếp sau.”

Kỷ Vô Ưu nghe vậy trong mắt càng thêm khinh thường, cười nhạo, “Sắp xếp? Sắp xếp thế nào? Ta thấy sư huynh luyến tiếc nàng ta thì đúng hơn, có phải cứu nàng ta xong liền muốn nàng ta lấy thân báo đáp không? Nếu là vậy, không bằng cưới nàng ta luôn đi, mang nàng về sư môn, sư huynh cũng đỡ phải lo lắng.”

“Ngươi.”

Lời này quả thực làm Trương Úc Bạch bực vô cùng, cũng hận vô cùng. Bực vì y hồ ngôn loạn ngữ không thể nói lý, hận vì y luôn chế nhạo châm chọc hắn trước mặt tiểu sư muội, không cho hắn mặt mũi.

Trước kia, khi bọn họ trừ bạo giúp dân, chưa từng để những người họ cứu tự sinh tự diệt, ngay cả kẻ buôn người cũng cho mấy lượng bạc để bọn họ trở về nuôi sống gia đình.

Từ khi nào, Kỷ Vô Ưu lại trở nên keo kiệt hẹp hòi, lạnh nhạt vô tình như vậy?

“Ta nghe Băng Nhi nói, nàng thành thân rồi, nhưng trượng phu đã chết.” Vận Thu thấy hai người giương đao múa kiếm liền đứng dậy làm người hòa giải.

Nàng đề nghị, “Trước tiên phải đi tra những nhà có đăng tin người thân mất tích, cầm tên họ của nàng đối chiếu một chút là biết ngay, nếu trong nhà thật sự không còn thân nhân, lại đưa nàng đến Thiện Đường trong thành cũng không muộn.”

Vẻ mặt Trương Úc Bạch hơi dịu đi, nhưng nghĩ lại vẫn thấy hơi u sầu. Thôn xóm ở thành Đông Hồ nhiều như vậy, chỉ dựa vào sức của một người thì đến khi nào mới tìm ra, chẳng lẽ phải đưa nữ nhân kia về sư môn ở tạm?

Thấy Trương Úc Bạch lộ vẻ khó xử, Vận Thu tiến lên ôm chặt cánh tay Kỷ Vô Ưu, làm nũng, “Huynh hãy giúp Đại sư huynh đi, thuộc hạ của huynh nhiều mà, bảo bọn họ đi tra thử xem, chẳng lẽ huynh định để một mình Đại sư huynh đi hỏi từng thôn sao, còn không phải mệt chết ư?”

Kỷ Vô Ưu nhàn nhã uống một ngụm canh, chẳng ừ hử gì.

Dù chưa nói rõ, nhưng hắn đã thỏa hiệp.

+++

A Đào ngồi trên đống củi may quần áo, đón từng tia nắng chiếu xuyên qua cửa sổ. Quần áo đã thành hình, chỉ là cổ tay áo còn thiếu vài đường chỉ, vốn sẽ không kéo dài lâu như vậy, cũng vì mấy ngày gần đây nàng bận quá, không rảnh nhớ đến chuyện này.

Nàng hơi lo lắng, không biết phải làm thế nào để đưa quần áo đưa cho Trương Úc Bạch, đây vốn là một chuyện quang minh chính đại, nhưng nếu để vị Kỷ công tử kia thấy thì toi, trong mắt trong miệng hắn luôn kẹp dao giấu kiếm, lỡ hắn nói gì bậy bạ nàng sẽ không còn chỗ dung thân mất.

Hôm nay trời rất đẹp, vì gần tới hè, mây mù đọng lại nhiều ngày trên đỉnh núi cũng tan ra, cảnh sắc trong vắt, cây cối xanh mát, đất trời cao xa.

Ánh mặt trời chiếu xuống cây tùng duy nhất ngoài sân, bóng cây loang lổ bao phủ nửa khoảng sân.

Kỷ Vô Ưu đứng bên vách núi, giơ tay huýt sao, Khói Đen nghe tiếng bay từ trong khe núi ra, mang theo từng tiếng kêu sắc nhọn.

Hắn nhét một tờ giấy vào cái hộp nhỏ dưới chân nó, phất tay cho nó bay đi.

Tốc độ của thị vệ ở Bắc nguyệt sơn trang rất nhanh, hai ngày sau đã có người tự mình lên núi báo tin.

“Ngươi nói, nữ nhân kia là quả phụ trốn nhà đi?” Kỷ Vô Ưu nhìn thị vệ đang quỳ bên dưới, hỏi.

“Vâng” Thị vệ cung kính đáp: “Là người ở thôn Thanh Bạc.”

“Thôn Thanh Bạc.” Kỷ Vô Ưu mặc niệm cái tên này, trong đầu không hề có ấn tượng gì. Hắn có các đường dây buôn bán ở nhiều nơi khác nhau trong thành Đông Hồ, dù là rượu gạo, tơ tằm, hay đồ sứ, các khu sản xuất, khi nào nên nhận hàng từ con buôn, hắn đều rõ như lòng bàn tay, đáng tiếc cái thôn Thanh Bạc này, hắn không có ký ức nào cả.

+++

Chạng vạng, gió núi lay động.

Khi A Đào rửa mặt xong, trời đã tối hẳn, nàng đi vào phòng bếp, đóng cửa lại, còn chưa sờ đến đống củi bên cạnh, liền nghe được tiếng đập cửa.

Nàng ngây ngốc quay đầu lại, trong bóng đêm nhìn chằm chằm vào cửa phòng.

“A Đào, cô ngủ rồi sao?”

Là giọng ân công. Nàng vội vàng đi qua mở cửa, Trương Úc Bạch đứng ở ngoài, bóng lưng cao lớn cản trở ánh trăng trút xuống, ngũ quan cũng nhòe đi, mơ hồ không rõ.

Đã trễ thế này, ân công tìm nàng có chuyện gì? Lòng A Đào lo sợ bất an.

Trong đêm đông, giọng nói trầm thấp của Trương Úc Bạch có vẻ vô cảm, “A Đào, chúng ta đã tìm được người nhà của cô, cô có thể về nhà.”

Cái gì? A Đào hoảng hốt, nàng cuống quít chạy ra, không để ý ngạch cửa bên dưới, lập tức té lăn trên đất.

Trương Úc Bạch tiến lên nâng nàng dậy, còn chưa mở miệng dò hỏi đã thấy nàng nắm chặt lấy ống tay áo của mình, đôi mắt trong bóng đêm cũng nhiễm lên một tia sáng.

“Ân công, ta không muốn về nhà, ngươi đừng bắt ta về nhà.” A Đào thở dốc, khẩn khoản cầu xin, cảm xúc của nàng bị tin tức kinh khủng này đánh sập, không thể bình tĩnh nổi.

Nơi đã gây cho nàng cơn ác mộng hơn mười năm, đang phá tan muôn sông nghìn núi, đánh úp lại trước mắt nàng.

Trương Úc Bạch có chút khó hiểu, tìm được thân nhân không phải một chuyện đáng để vui mừng ư? Cớ sao nàng lại kháng cự như thế?

Hắn không muốn nghĩ nhiều, vỗ vỗ cánh tay của nàng, trấn an, “Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuống núi, đến lúc đó sẽ có người đưa cô nương về.” Nói xong, lại móc từ vạt áo ra một túi bạc đưa cho nàng, “Đây là mười lượng bạc, xem như tiền công mấy tháng qua của cô nương.”

A Đào nhìn túi ngân lượng trên tay, lại ngẩng đầu nhìn Trương Úc Bạch, có chút nghi hoặc, không biết trước mắt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên quỳ xuống, khóc lên, “Ân công, cầu ngươi, đừng đưa ta trở về, ta không cần tiền, tùy tiện dẫn ta đi đâu cũng được, làm nô làm tì cũng được, ngươi bán ta cũng được,  nếu trở về ta sẽ chết mất.” Nàng ra sức dập đầu trên phiến đá xanh, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Trương Úc Bạch có chút không biết làm sao, hắn bắt lấy tay nàng muốn đỡ nàng đứng lên, nhưng sức lực của nàng vượt ngoài dự kiến của hắn, định vận khinh công nâng nàng lên, lại cố kỵ chuyện nam nữ thụ thụ bất thân nên không dám dùng sức.

“Ân công, cầu xin ngươi.” Nàng còn đang cầu xin.

Trương Úc Bạch khó xử nhìn nàng, không biết nên làm gì.

“Hay cho một nữ nhân không biết liêm sỉ.” Một giọng nói lạnh tanh truyền đến, Kỷ Vô Ưu thong thả bước ra từ trong bóng đêm, từ lúc Trương Úc Bạch ra cửa, hắn đã đi theo, vốn không định nhúng tay vào chuyện vớ vẩn này, nhưng nữ nhân kia thật sự không biết tốt xấu.

“Ân công…… Cầu xin ngươi.” A Đào khóc càng to.

Trương Úc Bạch thấy nàng tuyệt vọng như thế, ngược lại có chút mềm lòng, quay đầu nhìn về phía Kỷ Vô Ưu, muốn hỏi ý kiến của hắn.

A Đào nhìn theo mắt hắn, lúc này mới hiểu ra, người này mới là kẻ quyết định nàng đi hay ở.

Nàng nhìn Kỷ Vô Ưu, trong làn nước mắt, thân ảnh hắn vặn vẹo như ma quỷ.

“Cút về đi!” Giọng Kỷ Vô Ưu không mang theo tí tình cảm nào, như một cây rìu sắc bổ vào người, làm người ta máu tươi đầm đìa, đau đớn muốn chết.

“Một phụ nhân nên tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, trượng phu ly thế liền bỏ trốn khỏi nhà chồng, hành vi tuyệt tình tuyệt nghĩa lả lơi ong bướm của ngươi quả thật không đáng để thế nhân tha thứ.”

Những lời này giống như một chậu nước đá tưới lên đầu nàng, hơi lạnh thấm sâu vào xương thịt, lạnh đến nỗi môi răng run cầm cập.

Nàng vô lực rũ tay xuống, móng tay bóp chặt vạt áo, ai oán phẫn uất nhiều năm qua bỗng nhiên lâm râm bùng cháy.

Hắn giả vờ hiệp nghĩa làm cái gì? Giả vờ lời lẽ chính đáng làm cái gì?

Hắn từng trải nghiệm cuộc sống của nàng chưa? Hắn biết rõ tình cảnh của nàng sao? Hắn chỉ biết ra vẻ đạo mạo mà thôi, kẻ tàn nhẫn nham hiểm như hắn, không có từ ngữ nào đủ ác độc để hình dung.

Không biết hai người đã rời đi từ lúc nào, A Đào cố nâng hai chân đã cứng đờ của mình lên, chậm rãi trở lại phòng nhỏ, khi ngã lên đống cỏ lót, nàng vẫn không nhịn được mà phát run, trong đầu hỗn độn, suy nghĩ đứt đoạn, lúc thì về tới thôn Thanh Bạc, nhìn đám thôn dân nhào tới bắt nàng trầm lồng heo, lúc thì về trên xe ngựa của bọn thổ phỉ, bị người ta kéo xuống đất tùy ý làm nhục.

Nghĩ tới nghĩ lui, đâu đâu cũng là đường cùng.

Vì sao nàng phải giao phó vận mệnh của mình vào tay người khác? Sống hay chết cũng phải tự mình định đoạt mới đúng, 23 năm sống trong bi thảm, chẳng lẽ còn chưa đủ để rèn cho nàng một dũng khí?

Nàng ngẩng đầu lên, bình tĩnh lau nước mắt.

Ánh trăng sáng ngời trên cao, người dân trong thôn dưới chân núi an yên ngủ thiếp đi, cánh rừng hoang dã trải dài khắp nơi, mênh mang không điểm cuối, nhưng chẳng có gì để nàng tựa vào.

A Đào hít một hơi thật dài, trong lòng âm thầm ra quyết định.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Trương Úc Bạch đã thấy một bộ quần áo màu xanh lá xếp ngay ngắn ở trước cửa. Hắn cầm lên nhìn, có chút mờ mịt, bộ đồ mới tinh, đường may rất nhỏ, chỉ là chỗ cổ tay áo mới khâu được một nửa.

Hắn lại nhìn về phía sân, bây giờ mặt trời đã lên cao, thường thì lúc này A Đào đã dậy, hoặc là ở trong sân phơi đồ, hoặc là ở khe núi lấy ấm hứng nước vào nấu, nhưng hôm nay, hoàn toàn không có chút động tĩnh nào.

Hắn cất bước đến phòng bếp, đẩy cửa ra, trong phòng trống hoắc, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ là không còn mùi khói bếp củi lửa nữa. Lúc xoay người, dưới chân lảo đảo, giống như đạp phải vật cứng gì đó, cúi đầu nhìn kỹ, thì ra là túi tiền hôm qua hắn đưa.

“A Đào.” Hắn kêu một tiếng, trong khe núi vọng lại âm thanh lảnh lót, nhưng không nghe ai đáp lại.

Hắn hoảng hốt, ngự khinh công chạy dọc theo vách núi. Nhưng trừ đường đá khúc khuỷu uốn lượn, đồi núi mênh mông và âm u ở xa thì một bóng người cũng không thấy.

Hắn cầm quần áo trong tay, trong lòng vô cùng áy náy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK