• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ơ kìa, đây chẳng phải là Mạc đại tiểu thư đó ư?” Một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy hồng nhạt đi tới, giọng nói của cô ta có phần mỉa mai.

Mạc Linh Nhi nhíu mày, “Ta có quen ngươi à?”

Thiếu nữ nghe vậy thì mặt đỏ bừng, “Ngươi... Ta là đích nữ phủ thượng thư, Giang Tuyết Tâm.”

“À.” Phản ứng lạnh nhạt của Mạc Linh Nhi khiến Giang Tuyết Tâm càng bực bội hơn.

“Thì ra là Giang tiểu thư, đúng là xinh đẹp y như lời đồn.” Phong thế tử ra mặt hóa giải không khí căng thẳng.

Giang Tuyết Tâm thấy Phong thế tử thì tim đập thình thịch, cô ta nhớ dáng vẻ hùng hổ vừa rồi của mình mà lo lắng, nếu vì thái độ gây hấn vừa rồi mà Phong thế tử ghét mình thì sao? Cô ta thầm nghĩ mình đúng là sơ ý, thấy Mạc Linh Nhi nói chuyện với chàng trai khác thì chỉ muốn đến mỉa mai vài câu thôi, ai ngờ chàng trai ấy lại là Phong thế tử chứ.

“Tâm Tuyết kính chào Phong thế tử.” Hai má Giang Tuyết Tâm chợt ửng đỏ, cứ như người vừa gây sự không phải cô ta vậy.

Mạc Linh Nhi thầm lắc đầu, đàn ông đẹp mã đúng là tai họa.

Phong Hiên Nhã cảm giác được ánh mắt chế giễu của Mạc Linh Nhi nên bật cười, cô gái này, mình đứng ra chắn đòn hộ không biết ơn lại còn cười mình.

Giang Tuyết Tâm thấy Phong thế tử cười với Mạc Linh Nhi thì ghen tị lắm, “Mạc tiểu thư hiếm có dịp ra ngoài chung vui với mọi người, hay hôm nay chúng ta chơi trò gì đó đi được không?”

Mạc Linh Thanh vừa đến tìm cô ta, nói mấy lời như Đại tỷ nhà mình hôm nay đến, nếu có gì không biết thì mong cô ta quan tâm nhiều hơn. Giang Tuyết Tâm trước giờ ghét cay ghét đắng Mạc Linh Thanh, thấy cô ta dặn dò cẩn thận vậy bèn nóng vội đến tìm Mạc Linh Nhi để trút giận. Song cô ta không ngờ hành động của mình quá đúng ý Mạc Linh Thanh.

Mạc Linh Nhi định nói không muốn chơi thì thấy Ngũ hoàng tử đang nhìn về phía cô, bên cạnh hắn ta là cô em gái Mạc Linh Thanh của cô. Xem ra em gái và vị hôn phu của cô cũng không đơn giản.

Từ lúc vào đình, Ngũ hoàng tử đều giả vờ không nhìn Mạc Linh Nhi nhưng thực chất lại lặng lẽ chú ý đến cô nhiều lần. Hắn ta muốn biết cô nàng này đang giở trò gì, song không ngờ cô chẳng thèm liếc hắn ta lấy một cái, đã vậy còn nói chuyện vui vẻ với chàng trai khác. Hừ, cô nàng ngu ngốc này lại dám thay lòng đổi dạ, dù hắn ta không thích cô thì cũng không cho phép cô làm hắn ta mất mặt.

Mạc Linh Thanh thấy Ngũ hoàng tử luôn chú ý chỗ Mạc Linh Nhi thì sắc mặt hơi đổi, cô ta nhìn người trong đình rồi nhẹ nhàng hỏi, “Ngũ hoàng tử, bên chỗ tỷ tỷ hình như có chuyện gì thú vị lắm, hay là chúng ta qua đó xem ạ?”

Ngũ hoàng tử cũng đang có ý đó, bèn mỉm cười cưng chiều với Mạc Linh Thanh, “Được, nghe Thanh Nhi.”

Mặt Mạc Linh Thanh đỏ bừng, bẽn lẽn theo sau hắn ta.

Mạc Linh Nhi thấy hai người kia đi về phía mình thì thuận miệng nói, “Chơi gì?”

Giang Tuyết Tâm thấy có kha khá người tập trung lại thì cảm thấy thích thú lắm, chờ lát nữa cô ta sẽ làm Mạc Linh Nhi xấu mặt, “Đơn giản lắm, đối thơ đi.”

Mọi người nghe thế đều đồng loạt ồ lên, ai cũng biết đích nữ phủ thừa tướng ngu ngốc ít học, giờ Giang Tuyết Tâm còn đường đường chính chính đòi thi thơ với người ta, dù bây giờ Mạc Linh Nhi đầu óc tỉnh táo hơn trước song nói thi thơ là biết ai thắng ai thua rồi. Đây chẳng khác nào gây hấn trắng trợn cả.

Mạc Linh Nhi thừa biết ý định của Giang Tuyết Tâm, nhưng cô chỉ tò mò vì sao Giang Tuyết Tâm lại khăng khăng muốn sỉ nhục cô thôi.

Phong Hiên Nhã hơi nhíu mày, hắn ta định nói gì đó song lại thấy Mạc Linh Nhi nhìn hắn ta như ngầm bảo không cần xen vào. Vậy thì được thôi, xem ra cô nàng này cũng không phải là người dễ bắt nạt, nếu cô có thể giải quyết vấn đề này thì mình đứng ngoài xem thôi càng tốt.

“Tuyết Tâm tỷ, tỷ làm vậy khác nào làm khó Đại tỷ của muội chứ? Tỷ biết rõ Đại tỷ...” Mạc Linh Thanh đi tới bên cạnh Mạc Linh Nhi, khó xử nhìn Giang Tuyết Tâm, nhờ câu này mà mọi người lại coi trọng cô ta hơn.

“Thanh Nhi đúng là một cô gái hiền lành.”

“Đúng vậy, có một muội muội bảo vệ mình như thế thật tốt.”

Mạc Linh Nhi nghe lời xì xào của đám đông mà cười lạnh, thế cơ đấy? Nếu Mạc Linh Thanh chưa nói câu kia thì Giang Tuyết Tâm có thể bỏ qua cho cô, nhưng vì cô ta đã nói câu đó, nên Giang Tuyết Tâm nhất định sẽ làm cô phải bẽ mặt trước đám đông. Và hẳn Mạc Linh Thanh cũng lường trước được kết quả này.

“Thì ra Mạc tiểu thư vẫn nhút nhát như trước.” Giang Tuyết Tâm thấy Mạc Linh Nhi mãi không nói gì, nghĩ cô đang sợ nên không khỏi mỉa mai. Cô ta vốn chỉ định đùa một chút thôi là được, nhưng con ả Mạc Linh Thanh lại tỏ ra đáng thương, cô ta cực kỳ ngứa mắt bộ mặt giả tạo này của Mạc Linh Thanh. Song cô ta không thể làm gì Mạc Linh Thanh được, vậy trút giận lên Mạc Linh Nhi hẳn cũng được chứ?

“Nói đi, thi thế nào?”

“Đại tỷ đừng cậy mạnh, chúng ta không thi cũng được mà.” Mạc Linh Thanh lo lắng kéo tay áo Mạc Linh Nhi.

“Nhị muội chắc chắn là ta sẽ thua sao?” Mạc Linh Nhi rút tay áo của mình về.

“Muội...” Mạc Linh Thanh nhìn Mạc Linh Nhi với bộ mặt đáng thương.

“Sao ngươi lại không biết tốt xấu thế nhỉ? Thanh Nhi có lòng mới lo lắng suy nghĩ cho ngươi, ngươi lại nói như thể nàng ấy lòng lang dạ sói lắm vậy. Thanh Nhi đừng để ý đến loại người này nữa.” Tần thế tử không chấp nhận ai làm tổn thương Mạc Linh Thanh bèn nổi giận mắng Mạc Linh Nhi.

“Tần thế tử đừng trách Đại tỷ, đều do Thanh Nhi suy nghĩ không thấu đáo.”

Tần thế tử đau lòng nhìn Mạc Linh Thanh, “Ôi, Thanh Nhi, sao nàng cứ tốt bụng mù quáng vậy chứ...”

Mạc Linh Nhi hơi nghiêng mặt cố kiềm chế để không ọe ra. Sao cô em gái này giỏi làm cô buồn nôn thế chứ?

Phong Hiên Nhã thấy Mạc Linh Nhi như vậy thì không khỏi mỉm cười.

Giang Tuyết Tâm vô cùng đồng cảm với Mạc Linh Nhi, song cô ta không thèm để ý đến Mạc Linh Thanh, “Ta cũng không muốn làm khó ngươi. Chúng ta thi dễ thôi vậy. Trong khoảng ba mươi phút phải làm một bài thơ về hoa sen.”

Trời ạ, Giang tiểu thư nói không làm khó người ta mà lại bắt một kẻ ít học phải làm một bài thơ trong nửa giờ. Ai cũng đoán chắc lần này Mạc Linh Nhi sẽ xấu mặt rồi.

“Phần thưởng là gì?”

Mọi người đều giật mình. Cô gái này nói gì vậy? Đùa hả?

Giang Tuyết Tâm cười khinh thường, “Phần thưởng à? Không biết Mạc tiểu thư định lấy gì làm phần thưởng đây? Thật ra Mạc tiểu thư không cần đối tốt với ta vậy đâu, ta cũng không thiếu thốn gì hết.” Ý cô ta là chắc chắn Mạc Linh Nhi sẽ thất bại thảm hại.

Ngũ hoàng tử chưa nói câu nào, cô gái ngu đần này tưởng mình sẽ thắng thật hả? Giang Tuyết Tâm là tài nữ nổi tiếng, sao Mạc Linh Nhi lại nghĩ mình sẽ thắng chứ?

Hắn ta đi đến trước mặt Mạc Linh Nhi rồi nói nhỏ, “Ngươi còn định làm xấu mặt bản hoàng tử đến khi nào nữa?”

“Tiểu nữ không biết đã làm gì khiến Ngũ hoàng tử xấu mặt.” Từ lúc chạm mặt đến giờ, tên này còn không thèm nhìn cô lấy một lần, thậm chí chưa nói được với nhau câu nào. Giờ hắn ta sợ mất mặt nên mới nhớ ra cô là vị hôn thê của hắn ta hả?

Mạc Linh Thanh thấy Ngũ hoàng tử nói thầm gì đó với Mạc Linh Nhi thì tức lắm, từ lúc nào mà quan hệ hai người lại tốt vậy chứ?

Sự coi thường không hề che giấu của Mạc Linh Nhi khiến Ngũ hoàng tử bực tức, mặt hắn ta sa sầm lại.

Giang Tuyết Tâm bấy giờ mới nhớ ra Mạc Linh Nhi là hôn thê của Ngũ hoàng tử. Nếu Ngũ hoàng tử đứng ra bảo vệ cô thì sao, vậy chẳng hóa ra mình gây sự không công à? Nhưng Ngũ hoàng tử ghét Mạc Linh Nhi lắm cơ mà?

Mạc Linh Nhi lạnh lùng lướt qua Ngũ hoàng tử, “Bắt đầu đi. Nếu ta thua thì Giang tiểu thư có thể yêu cầu ta làm một việc. Còn nếu Giang tiểu thư thua thì sau này phải gọi ta một tiếng Nhi tỷ, được chứ?”

Giang Tuyết Tâm siết chặt hai tay, Mạc Linh Thanh nói vậy khác nào nhục mạ cô ta chứ? Mạc đại tiểu thư phóng khoáng biết bao, nghe qua thì cô ta chẳng bị thiệt gì, song nói vậy khác nào bảo cô ta ắt sẽ thua chứ. Nếu một tài nữ như cô ta lại thua thứ ít học này thì cô ta còn mặt mũi nào ra đường nữa?

Không, Giang Tuyết Tâm ta nhất định sẽ thắng!

“Được!”

Phần thưởng này nghe sao cũng thấy không công bằng với Mạc Linh Nhi, xem ra đầu óc cô nàng này vẫn còn ngu ngơ lắm.

“Vậy bắt đầu đi.”

Hai người cầm bút lên bắt đầu cuộc thi, ai cũng tụ lại xem bài của Giang Tuyết Tâm, không hổ là tài nữ! Giang Tuyết Tâm múa bút thành văn, từng nét chữ hạ xuống như nước chảy mây trôi, điều đó thể hiện suy nghĩ của cô ta rất nhanh nhẹn, tài hoa hơn người, tốc độ thong thả song lại rất tinh tế.

Khi Giang Tuyết Tâm còn hai câu nữa là hoàn thành thì Mạc Linh Nhi đã đặt giấy lên bàn, “Ta viết xong rồi.”

Ai nghe vậy cũng thấy nghi ngờ, thật hay đùa vậy? Còn chưa hết hai phần ba thời gian mà, tài nữ chân chính ở đây còn chưa viết xong đâu? Chắc cô gái ngu ngốc này lại viết bừa chứ gì?

Giang Tuyết Tâm thấy vậy thì cuống lên, nét bút vì thế mà hơi loạn. Không thể nào, sao Mạc Linh Nhi lại nhanh hơn mình được chứ, không thể như vậy được. Dù đã tự trấn an mình song Giang Tuyết Tâm không khỏi bị ảnh hưởng mà kết bài rất qua loa.

“Ta cũng viết xong rồi.”

“Nếu hai vị đều đã viết xong thì chi bằng để bản thế tử làm trọng tài nhé?” Phong Hiên Nhã lên tiếng, vừa rồi hắn ta đứng cạnh nhìn Mạc Linh Nhi viết, tác phong của cô rất nhanh nhẹn, nhìn không giống một kẻ ít học chút nào. Hắn ta rất nóng lòng muốn xem bài thơ mà cô sáng tác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK