• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Viên Nghị, đệ lại chạy đi đâu phá phách thế.” Hồng Tụ yêu thương xoa đầu em trai.

“Đệ đâu có phá phách gì đâu, đệ đi lên núi tìm ít quả dại cho mẹ ăn thôi.” Viên Nghị cười híp mắt, có thể thấy tình cảm của cậu bé với Hồng Tụ rất tốt. Mạc Linh Nhi nhìn Viên Nghị, mới có mấy ngày không gặp, cậu bé lại cao lên không ít. Gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo sạch sẽ, thật đúng là một cậu bé dễ thương.

Thật không hiểu sao mấy hôm trước cậu bé lại đen sì sì như thế, khiến cô còn tưởng cậu bé là ăn mày đấy!

Viên Nghị ngẩng đầu lên, “Tỷ xem này, đây là quả dại mà đệ hái đấy.” Cậu bé cẩn thận từng ly từng tí lấy những quả dại đỏ rực, bóng loáng từ trong lòng ra để vào tay Hồng Tụ.

“Oa, quả dại đẹp thế, đệ tìm được ở đâu vậy.” Hồng Tụ cầm một quả lên đang định nếm thử.

“Từ từ đã.” Mạc Linh Nhi đột nhiên quát lên.

Động tác của cả hai đều khựng lại.

Mạc Linh Nhi bước đến trước mặt Hồng Tụ cầm một quả dại màu đỏ lên xem.

“Sao tỷ lại cướp quả của ta.” Thấy Mạc Linh Nhi không nói gì đã cầm quả lên xem, Viên Nghị bất mãn nói.

“Viên Nghị, không được hư.” Phương Vi Lam lớn tiếng quát cậu bé, nói xong lại ho khù khụ.

Hồng Tụ lập tức đi đến vuốt lưng cho mẹ, “Viên Nghị, đây là tiểu thư, không được phép vô lễ.”

Viên Nghị nghe thế lại càng bất mãn. Miệng dẩu lên, bình thường cô gái này chắc chắn hay bắt nạt chị mình.

Bởi vì trong nhận thức của cậu bé, nhưng tiểu thư thiếu gia đó chỉ biết bắt nạt người hầu mà thôi.

Lúc này Mạc Linh Nhi căn bản không để tâm đến điều khác. Cô cầm quả dại trong tay quan sát, màu sắc đỏ tươi như máu, nhìn bề ngoài trông giống quả đào.

Đột nhiên Mạc Linh Nhi trợn tròn mắt, nếu không sai thì… đây chính là loại ‘đào say’ vô cùng độc.

Đương nhiên ở thời hiện đại không có loại đào này, sở dĩ Mạc Linh Nhi biết được là vì mấy ngày trước, cô vô tình lật quyển sách y của Tuyết Ly Hoàng ra xem, liền phát hiện ra giống đào này.

Đúng thế, Tuyết Ly Hoàng chính là mẹ của Mạc Linh Nhi, lúc còn sống bà là y nữ. Từ những ghi chép y thuật mà bà để lại thì có thể thấy, trình độ y thuật của bà cực kỳ cao, cũng nghiên cứu rất sâu về lĩnh vực chữa bệnh.

Theo như những gì bà viết trong sách, một khi trúng độc của ‘đào say’, trong vòng bảy ngày người bị trúng độc sẽ mất ý thức rơi vào hôn mê sâu. Căn bản là không có thuốc cứu, chỉ có một biện pháp duy nhất, nhưng trang giấy ghi phương pháp giải độc lại không thấy đâu, lúc đó Mạc Linh Nhi còn bực bội mất một lúc.

Không ngờ loại quả kịch độc hiếm thấy ấy lại được Viên Nghị tìm thấy, không biết nên nói thằng nhóc này may mắn hay xui xẻo nữa.

Từ từ, “Viên Nghị, em đã ăn quả này chưa?” Mạc Linh Nhi quay sang hỏi Viên Nghị với gương mặt sa sầm.

Tốt nhất là chưa, bằng không cô cũng chịu không cứu nổi.

“Ta hái về cho mẹ ăn nên vẫn chưa ăn, ta không phải là loại người ích kỷ đó.” Viên Nghị liếc xéo Mạc Linh Nhi, cao ngạo nói.

Mạc Linh Nhi nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, đúng là một thằng nhóc kiêu ngạo. Chính tấm lòng hiếu thảo đã cứu nó.

Hồng Tụ lại phát giác được vấn đề, tim như ngừng đập: “Tiểu thư, chẳng lẽ loại quả này…”

“Ừ, loại quả này không ăn được.”

Phương Vi Lam nghe vậy liền hiểu ra. Vẻ mặt thoáng cái đã trở nên trắng bệch, suýt chút nữa con trai ngoan của mình chết ở ngoài, sao bà ấy có thể không sợ cho được.

Lúc này Viên Nghị cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, thằng bé cúi gằm, bẻ ngón tay, không dám nói câu nào.

Sau nỗi sợ hãi chính là cơn tức giận, Phương Vi Lam nhìn dáng vẻ của con trai vừa thương vừa tức giận, “Có phải con muốn mẹ tức chết không!”

Hồng Tụ đỡ lấy hai cánh tay run rẩy của Phương Vi Lam, trong lòng cũng chưa hết sợ, “Tỷ đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, đừng có nghịch ngợm như vậy, thế mà đệ không chịu nghe.”

Viên Nghị thấy mẹ đang tức giận, trong lòng cũng cảm thấy hối hận, “Mẹ, Viên Nghị sai rồi, mẹ đừng tức giận mà! Tức giận không tốt cho sức khỏe đâu mẹ.” Đôi tay bé nhỏ kéo tay áo của Phương Vi Lam, trông rất đáng thương.

Phương Vi Lam thấy thế, bao nhiêu lời mắng mỏ lại không thốt lên nổi nữa. Bà chỉ quay đi không nhìn thằng bé nữa.

Mạc Linh Nhi thấy vậy liền kéo Viên Nghị lại: “Sau này không được ăn lung tung quả lạ nữa, nghe chưa?”

Viên Nghị cúi đầu xuống không nói câu nào, nhưng trong lòng thằng bé lại nhớ ân tình này.

“Thằng nhóc này, mới có mấy ngày đã quên tỷ rồi sao.” Mạc Linh Nhi véo mũi Viên Nghị.

Viên Nghị đột nhiên ngẩng phắt lên, đôi mắt sáng rực.

“Nhi tỷ tỷ.”

“Đúng rồi! Phản ứng cũng nhanh đó.”

Sau khi có được đáp án, Viên Nghị liền nằm bò trên vai Mạc Linh Nhi, cười hì hì để lộ hai lúm đồng tiền.

“Ồ, vừa nãy còn không thèm để ý đến ta cơ mà?” Mạc Linh Nhi vỗ đầu cậu bé, cố ý trêu chọc.

Viên Nghị lè lưỡi, sau đó liền trở về chỗ của mình, rầu rĩ nói: “Em, em không biết đó là tỷ mà.”

Đột nhiên Viên Nghị nhìn Mạc Linh Nhi với vẻ nghiêm túc, nói: “Nhi tỷ tỷ, sao tỷ lại trở nên xinh đẹp vậy?”

Viên Nghị đi vòng quanh Mạc Linh Nhi mấy vòng, dường như vẫn không thể tin được chị gái xinh đẹp này lại là Nhi tỷ tỷ hôm đó. Nhưng véo mũi là ám hiệu giữa hai bọn họ, thế nên không thể sai được.

Hai mẹ con Hồng Tụ đứng bên cạnh giờ cũng ngây người, từ lúc nào mà tiểu thư lại quen thuộc với em trai mình như thế?

Viên Nghị vui vẻ dắt tay Mạc Linh Nhi bước lên trước, “Mẹ ơi mẹ, đây chính là chị gái xinh đẹp mấy hôm trước tặng con nhân sâm đó.”

Hai người nghe vậy lại càng bối rối.

“Đúng thế, không ngờ ta lại có duyên với cậu nhóc này như thế.” Mạc Linh Nhi để Viên Nghị dắt mình đi, ánh mắt đầy chiều chuộng.

“Hóa ra tiểu thư đã là ân nhân của chúng ta từ lâu.” Phương Vi Lam giờ mới phản ứng lại được, cảm động nói.

Không nói đến chuyện này thì thôi, vừa nói đến Mạc Linh Nhi lại cảm thấy ngại ngùng: “Lam thẩm, thẩm nói vậy là sai rồi, ta cảm thấy đây chính là cơ hội ông trời ban cho để chuộc tội. Nếu lúc đó không phải ta đưa nhân sâm cho Viên Nghị mà không hỏi gì thì bệnh tình của thẩm đâu có nặng thêm.”

“Tiểu thư, người đừng nói vậy. Đối với gia đình chúng em, ơn của tiểu thư nặng như núi.”

“Đúng thế, đúng thế, tiểu thư đừng nói thế.” Phương Vi Lam đứng bên cạnh cũng phụ họa.

Mạc Linh Nhi mỉm cười, đúng là một gia đình lương thiện.

“Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa. Ta phải về đây, hôm khác sẽ đến thăm mọi người. Còn Hồng Tụ, em cứ ở nhà hai ngày nữa rồi hẵng về phủ.” Mạc Linh Nhi nói rồi ngồi xổm xuống, nói với Viên Nghị: “Tỷ tỷ phải về rồi, hôm khác lại đến thăm đệ nhé. Đệ phải ngoan ngoãn đó.”

“Vâng ạ, Viên Nghị rất nghe lời mà.” Trong lòng Viên Nghị không nỡ, vừa mới nhận ra Nhi tỷ tỷ, tỷ ấy đã phải về rồi.

Lúc Mạc Linh Nhi về mang theo cả chỗ ‘đào say’ đó, nghe tiếng cười vui vẻ vẳng lại từ phía sau, khóe miệng cô bất giác cong lên thành một nụ cười.

Lúc bước ra khỏi đó, Mạc Linh Nhi búi gọn tóc lên, vừa nãy cô sợ làm Lam thẩm sợ nên mới thả tóc xuống, để tóc kiểu nữ.

Thấy cũng không còn sớm nữa, Mạc Linh Nhi liền nhanh chân quay về phủ.

Lúc này, Tố Nguyệt đã đi qua đi lại trước cửa được vài vòng.

Sao tiểu thư vẫn chưa về vậy.

Trễ nữa là không kịp mất.

Tố Nguyệt chốc chốc lại nghểnh cổ ngóng ra phía cửa viện.

Bỗng nhìn thấy bóng Mạc Linh Nhi trở về, Tố Nguyệt lập tức chạy như bay qua đón.

“Tiểu thư, sao giờ người mới về! Nô tỳ sốt ruột chết đi được!” Tố Nguyệt kéo tay Mạc Linh Nhi nói.

“Sao thế? Có chuyện gì à?”

“Chuyện lớn ạ!”

“Chuyện gì mà lớn?” Mạc Linh Nhi ngáp môt cái nói.

Lúc này Tố Nguyệt mới phát hiện Mạc Linh Nhi vẫn đang mặc nam trang, thế nên liền đẩy cô vào trong phòng.

“Tiểu thư, Ngũ hoàng tử đến rồi, lão gia cho người gọi tiểu thư qua đó kìa. Nếu tiểu thư mà về muộn nữa chắc chắn sẽ thành họa lớn đó.” Tố Nguyệt vừa bước vào phòng liền bắt đầu thay quần áo cho Mạc Linh Nhi.

Nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của Tố Nguyệt, trong lòng Mạc Linh Nhi liền cảm thấy buồn cười.

“Ngũ hoàng tử đến thì có liên quan gì đến ta?”

Lúc này, Tố Nguyệt căn bản là không còn đầu óc đâu để ý đến lời Mạc Linh Nhi nói nữa. Tay cầm hai bộ quần áo, đắn đo xem tiểu thư nên mặc bộ nào thì đẹp hơn.

Mạc Linh Nhi đi đến liền tiện tay lấy bộ màu trắng, mất kiên nhẫn nói, “Cũng chẳng phải là đi lấy chồng, long trọng thế làm gì?” Hơn nữa cô cũng sẽ không lấy chồng.

Còn chưa bước vào phòng khách, đã nghe thấy giọng nói e thẹn của Mạc Linh Thanh: “Xin Ngũ hoàng tử thứ lỗi, tỷ tỷ của ta có thể phải mất rất lâu mới tới, trước kia đến thỉnh an tổ mẫu cũng như thế.”

Nghe thì có vẻ Mạc Linh Thanh đang nói đỡ cho Mạc Linh Nhi, nhưng thực ra lại đang ngầm nói với Ngũ hoàng tử rằng, Mạc Linh Nhi căn bản không thèm để hắn vào mắt, bằng không sao mãi không thấy xuất hiện?

Mạc Linh Thanh đắc ý nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK