Nhìn tên này đi, trông hắn chẳng có thành ý hợp tác gì cả!
Con bà nó, nếu không phải cô đánh không lại thì đâu đến nỗi phải uất ức đến thế này!
Mạc Linh Nhi phát hiện tên này đúng là khắc tinh của cô.
“Đại thúc à, ta chỉ là một cô bé yếu đuối, sao có thể giúp được chứ!”
Cô bé yếu đuối? Cô tiểu thư chết tiệt này đúng là nói không ngượng mồm, nhưng mà cô ta vừa nói gì, đại thúc à?
“Chẳng lẽ bản tôn trông già như vậy à?” Người đàn ông mang mặt nạ hơi híp mắt, trong không khí bỗng phảng phất một cảm giác nguy hiểm khó tả.
“Này, ta chỉ nói ngươi là đàn ông trưởng thành, đừng hở ra cái là uy hiếp ta! Thế còn gọi là anh hùng hảo hán gì chứ!” Đại thúc thì sao, bà đây không nhịn được ấy, một đặc công đỉnh cấp như ta lại bị ăn hiếp thảm thương vậy à! Càng nghĩ càng tức, sau đó cô buột miệng, “Có giỏi thì một đấu một này!”
Lời vừa thốt ra, Mạc Linh Nhi chỉ cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh đến đáng sợ.
“Bản tôn rất thích lòng can đảm của ngươi.”
Giây tiếp theo, người đàn ông đã đánh một chưởng tới.
Bóng Mạc Linh Nhi chợt lóe, vừa vặn tránh được một đòn này.
Con bà nó, thằng khốn này ra tay không thèm nói thế à.
Còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đánh tiếp một chưởng tới, Mạc Linh Nhi nhanh chân lẹ mắt lách người, nhưng khi lướt qua bên người cô, hắn bỗng vươn tay bắt lấy ngực cô.
Mạc Linh Nhi phản ứng rất nhanh, người đàn ông phản ứng càng nhanh hơn, Mạc Linh Nhi mất đà, bỗng cảm thấy sau lưng lạnh toát, cô bèn lộn người lại, đứng đối mặt với hắn, chân đạp mạnh xuống chân người đàn ông.
Khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo, tay hắn đỡ lấy chân Mạc Linh Nhi, sau đó thuận thế đẩy về phía trước, Mạc Linh Nhi phải lộn một vòng nữa mới đứng vững được trên mặt đất.
Lúc này, Mạc Linh Nhi đã bắt đầu tập trung vào trận chiến rồi.
Hai người rất ăn ý không hề đụng tới bất cứ đồ đạc nào trong phòng.
Sau mấy hiệp, Mạc Linh Nhi hoàn toàn rơi xuống thế yếu, cuối cùng bị người đàn ông một chưởng đánh ngã lăn ra đất, khóe miệng chảy máu.
Người đàn ông mang mặt nạ ngồi xuống bóp cằm Mạc Linh Nhi, ánh mắt hắn vô tình nhìn cô, “Biết điều thì đừng dại dột thử khiêu chiến lòng kiên nhẫn của bản tôn! Bản tôn có việc sẽ tự khắc thông báo cho ngươi! Ngươi có thể phản kháng.” Tay hắn siết mạnh, “Nhưng, kết cục sẽ rất thảm đấy.”
Mạc Linh Nhi dường như có thể nhìn thấy nụ cười lạnh lùng của hắn dưới lớp mặt nạ kia.
Đúng là tên ác ma!
Người đàn ông vung tay, sau đó biến mất trong bóng đêm.
Tên này rất nguy hiểm!
Mạc Linh Nhi lau vết máu bên khóe miệng, xem ra cô chỉ có thể tạm thời đồng ý hợp tác với hắn.
Sau này xem tình hình rồi tính tiếp.
Mạc Linh Nhi bò dậy, nặng nề thả người lên giường, sau một đêm bị tên đàn ông kia giày vò, cả người cô nhừ hết rồi, phải ngủ lấy lại sức thôi.
Bên ngoài cửa sổ, người đàn ông mang mặt nạ đang đứng trên cây nhìn vào phòng cô.
Hừ, xem ra vị đại tiểu thư này đúng là không sợ trời không sợ đất, hắn vừa quay người đi mà cô ta đã lăn ra ngủ à?
Nhưng hình như cô ta rất giống cô gái lần trước, ngay cả cách ra tay cũng giống.
Chẳng lẽ cô ta chính là cô gái đó?
Trong Hoan Các
“Mạnh Phi.”
“Có thuộc hạ.”
“Đêm đó còn có cô gái nào xuất hiện ở đó không?”
“Thưa chủ nhân, đêm đó phòng bên cạnh có lẽ có một cô gái thôi ạ.” Mạnh Phi nhớ lại tin tức mình vừa nhận được bèn nói tiếp, “Cô gái đó là Đại tiểu thư phủ thừa tướng, nhưng cô ấy bị người hãm hại thì phải.”
Xem ra đúng là cô ta! Không ngờ dám giả vờ không nhận ra ta! Tốt lắm!
Hôm sau, lúc tỉnh dậy, Mạc Linh Nhi chỉ cảm thấy xương cốt rã rời.
Tên đàn ông đáng chết!
Đồ không biết thương hoa tiếc ngọc!
Bản cô nương chúc cả đời ngươi không lấy được vợ.
Mạc Linh Nhi thầm trù ẻo.
“Tiểu thư, người cảm thấy không khỏe à?” Hồng Tụ đứng một bên thấy Mạc Linh Nhi nhe răng trợn mắt liền quan tâm hỏi.
“Không sao, tối qua ta nằm mơ cắn nhau với chó.”
“Hả?” Ba cô nha hoàn đều phì cười, tiểu thư đáng yêu quá đi mất.
Sau khi thỉnh an lão phu nhân, Mạc Linh Nhi liền chuẩn bị ra khỏi phủ.
“Lát nữa em làm như vô tình để lộ cho hai nha đầu kia chuyện ta ra khỏi phủ nghe chưa?” Mạc Linh Nhi vừa thay quần áo vừa nói.
“Ý tiểu thư là…” Tố Nguyệt nhìn Mạc Linh Nhi.
“Đúng như em nghĩ đấy.” Nha đầu này đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
“Lỡ như bọn họ nói chuyện này cho lão phu nhân thì làm sao ạ?” Tố Nguyệt lo lắng nói.
“Không sao, nếu bọn họ nói ra thì bản tiểu thư sẽ có cách tự thoát tội.” Mạc Linh Nhi đã thay đồ xong, “Nhưng, bọn họ thoát không nổi!”
Sau khi Mạc Linh Nhi ra khỏi phủ, Tố Nguyệt gọi Hồng Tụ và Tử Vân tới nói, “Tiểu thư không ở trong phủ… “ Tố Nguyệt làm như vô tình lỡ miệng, lập tức sửa lời, “Tiểu thư ngủ trong phòng, các ngươi ở đây trông đó, biết chưa?”
Hai người nhìn cánh cửa khép kín đằng sau Tố Nguyệt, cúi đầu nói, “Vâng, Tố Nguyệt tỷ tỷ.”
Tố Nguyệt lớn tuổi hơn hai người họ, còn là nha hoàn đứng đầu trong viện của Mạc Linh Nhi, bọn họ tất nhiên phải nghe lời Tố Nguyệt rồi.
Sau khi Tố Nguyệt đi, Tử Vân nói với Hồng Tụ, “Này, Hồng Tụ tỷ tỷ, tiểu thư hình như không ở trong phòng thì phải?”
Hồng Tụ liếc nhìn Tử Vân, “Làm tốt bổn phận của mình là được rồi, đừng quản nhiều chuyện như thế.” Hồng Tụ nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng sáng như gương.
Tiểu thư muốn thăm dò lòng trung thành của họ sao.
Hồng Tụ tin rằng, chỉ cần họ nói với lão phu nhân tin này, tiểu thư sẽ xử họ ngay lập tức.
Hiển nhiên Hồng Tụ đã đoán đúng ý Mạc Linh Nhi.
Lúc này, Mạc Linh Nhi đang đi dạo ở một góc vắng vẻ trong thành.
“Ông à, căn nhà này ông định cho thuê một năm bao nhiêu tiền?” Mạc Linh Nhi cẩn thận đánh giá căn nhà trước mặt. Chỗ này vắng vẻ, hơn nữa còn đủ cho năm mươi mấy người sống, nếu giá cả phù hợp thì cô sẽ thuê luôn.
“Ôi chao, không giấu gì cô nương, chủ của nhà này đã chuyển tới Lan Châu rồi, Căn nhà đã để không từ lâu, dù sao cũng không làm gì, tôi lấy rẻ cho cô thuê, ba mươi lượng được không.”
Mạc Linh Nhi vừa nghe liền ưng.
“Được, vậy ta thuê căn này.” Nói xong cô đưa cho ông cụ ba mươi lượng, sau đó nhận chìa khóa nhà.
Vừa định đi thì cô bỗng nghe thấy trong hẻm truyền tới tiếng đánh nhau.
Mạc Linh Nhi không định nhúng tay vào mấy chuyện phiền phức này, đang muốn đi tiếp, bỗng một giọng nữ vang lên.
“Đám súc sinh các ngươi! Cha ta đối xử với các ngươi không tệ, giờ các ngươi lại phản bội chúng ta!
“Không thể nói thế đâu tiểu thư, người chết vì tiền chim chết vì đồ ăn, đây là quy luật của tự nhiên, sao lại trách chúng tôi chứ.” Một tên đàn ông mở miệng.
Trên người cô gái đầy vết thương, bộ quần áo trắng gần như đã biến thành màu đỏ của máu, nhưng cô gái vẫn đứng hiên ngang, khuôn mặt đầy giận dữ.
“Phản đồ chính là phản đồ!” Cô gái hung hăng quát, “Đừng viện mấy lý do chó má này nữa.”
“Nếu vậy xin tiểu thư đừng trách chúng tôi tàn nhẫn!” Dứt lời, mấy tên đàn ông vây cô gái lại.
Cô gái siết chặt cây kiếm trong tay phản kháng.
Vừa bị thương, hơn nữa còn bị hội đồng, chỉ vài hiệp, cô gái đã không chống nổi nữa.
“Xoẹt!” Lưng cô gái bị chém một kiếm, người lảo đảo té ngã, nhưng cô lại lập tức cầm kiếm đánh tiếp.
Ta không thể té xuống! Ta còn phải báo thù cho cha!
Mạc Linh Nhi lắc đầu nhìn cô gái đang giằng co cách cô không xa lắm.
Rõ ràng đã không còn sức thì miễn cưỡng chống lại làm gì, đây là lựa chọn ngu ngốc nhất, dù thế nào chỉ cần giữ được mạng sống thì mới có hy vọng.
Khi kiếm của đám người sắp đâm thủng cổ họng, đôi mắt cô gái bỗng trợn to.
Chẳng lẽ phải chết thế này sao? Nhưng cô không cam tâm!