Đây là cái tên Minh Diên mà cô biết sao?
“Ô… ta nhất thời chưa nghĩ ra, có thể để…”
“Không thể!”
Biết ngay! Sao tên này lại dễ tính thế được.
Có điều bây giờ cô cũng chẳng nghĩ ra điều kiện gì cả, đầu óc Mạc Linh Nhi nhanh chóng suy nghĩ.
“Một.” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Mạc Linh Nhi liếc hắn một cái đầy căm hận!
“Hai!” Minh Diên tiếp tục đếm, đến khi hắn ta sắp đếm đến ba thì Mạc Linh Nhi liền đập một phát vào tay hắn, hung hăng nói: “Cho ta hai người có thể sử dụng được.”
Đây hiển nhiên là điều mà Mạc Linh Nhi đang thiếu nhất, tuy rằng cô cũng có đám Tố Nguyệt nhưng dù sao cũng chỉ có Bạch Yên biết võ, cô cần thêm hai người nữa giúp mình.
Minh Diên động đậy cánh tay bị Mạc Linh Nhi đánh, lúc bàn tay trắng ngần của cô đụng vào người hắn, trong lòng hắn lại lần nữa thoáng lướt qua cảm xúc khác thường.
“Khụ khụ.” Minh Diên ho khẽ, dường như đang che dấu suy nghĩ trong đầu.
“Được! Ngày mai!” Minh Diên tiếc chữ như vàng, bật ra được hai từ sau đó liền sải bước rời đi.
Xì, cái tên này đừng có tỏ vẻ khó đoán vậy được không.
Ngày hôm sau, Mạc Linh Thanh đã đến viện của Vương Thị từ sớm.
Từ sau hôm đại thọ của lão phu nhân, Vương Thị vẫn luôn ở trong phòng.
Không phải là bà ta không muốn ra ngoài, nhưng cứ bước chân ra ngoài là bà ta lại bắt gặp đủ loại ánh mắt.
Ở nước La Lan này, điều đáng kiêng kỵ nhất đó chính là tu hú chiếm tổ chim khách. Cho dù chính thất đã không còn nhưng thiếp thất vẫn không có quyền được lên tiếng, cũng không thể ngang hàng với chính thất phu nhân của các nhà khác được.
Bây giờ tất cả mọi người đều biết bà ta là thiếp, những phu nhân chính thất của các nhà khác thường hay qua lại với bà ta cũng oán hận bà ta đã kéo thấp địa vị của họ xuống.
Nghĩ đến đầu sỏ gây ra kết quả này, Vương Thị lại tức đến xanh ruột, mà nhất là bây giờ bà ta không thể tùy ý xử trí Mạc Linh Nhi giống như trước kia nữa, bởi vì nó đã khiến cho tất cả mọi người chú ý.
“Mẹ.” Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Mạc Linh Thanh bước vào phòng liền đóng cửa lại.
“Thanh Nhi, con đến rồi.” Vương thị nhìn thấy Mạc Linh Thanh đến, liền thôi không nghĩ nữa.
“Mẹ, con có chuyện muốn thương lượng với mẹ.” Mạc Linh Thanh nói thẳng luôn.
“Chuyện gì?”
“Hai hôm nữa là đến yến tiệc trong cung rồi. Con nghĩ chắc lần này đại tỷ cũng đi.” Mạc Linh Thanh nghiến răng nói.
Ai bảo không cơ chứ, Ngũ hoàng tử đã đích thân đưa thiệp mời đến tận nhà. Nghĩ đến đó, Mạc Linh Thanh lại muốn phát rồ.
Trước đó Ngũ hoàng tử rõ ràng là có ý với cô ta, bằng không sao có thể ngầm đồng ý để cô ta đối xử với Mạc Linh Nhi như thế. Nhưng từ sau khi ả khốn đó khôi phục lại bình thường, Ngũ hoàng tử liền không thèm nhìn đến cô ta một lần nào nữa. Con khốn Mạc Linh Nhi cướp Ngũ hoàng tử đi như thế, bảo cô ta sao có thể nuốt trôi được cơn tức này?
Nhưng Mạc Linh Thanh quên mất người có hôn ước với Ngũ hoàng tử từ trước đến giờ vẫn là Mạc Linh Nhi, chính cô ta mới là kẻ đến sau.
Lúc này vẻ mặt của Vương thị cũng chẳng tốt đẹp gì, con khốn đó hết lần này đến lần khác lại trở nên nổi bật.
“Thanh Nhi muốn để con bé đó không thể tiến cung được sao?” Vương thị mím môi, nghi hoặc hỏi.
“Không.” Giờ phút này gương mặt của Mạc Linh Thanh hiện lên một nụ cười độc ác khiến người khác sởn gáy, “Ngược lại, chúng ta phải để cho ả thuận lợi vào cung. Con đã đánh tiếng với Lan Phi nương nương rồi.” Mạc Linh Thanh đưa tay nghịch nghịch móng tay của Vương thị, nhìn bà ta với ánh mắt đầy ẩn ý, trong mắt cô ta tràn đầy tự tin.
Lan Phi là em ruột của Vương thị, bà ta không có con nên xưa nay rất yêu thương Mạc Linh Thanh.
“Con đang định…” Dường như Vương thị đã hiểu ra nhưng lại không dám khẳng định.
Mạc Linh Thanh bước đến gần Vương thị, cúi xuống thì thầm vào tai Vương thị vài câu.
Bỗng nhiên ánh mắt Vương thị chợt lóe sáng sau đó lại có vẻ hơi do dự.
“Nhỡ đâu, nhỡ đâu chuyện này bại lộ thì làm thế nào, đây là tội lớn lắm đó.” Vương thị túm lấy tay Mạc Linh Thanh, căng thẳng hỏi.
Mạc Linh Thanh lạnh nhạt nhìn mẹ mình, thản nhiên nói, “Mẹ cứ yên tâm đi. Cho dù bại lộ cũng không tra ra được chúng ta đâu. Huống chi chuyện lần này chỉ được phép thành công không được phép thất bại.” Mạc Linh Thanh rút tay ra, những lọn tóc rũ xuống che giấu biểu cảm độc ác của cô ta.
Cô ta không thể mềm lòng với Mạc Linh Nhi được. Bằng không sớm muộn cô ta sẽ bị Mạc Linh Nhi cưỡi lên đầu! Nghĩ đến tình cảnh đó, vẻ mặt Mạc Linh Thanh lại trở nên độc ác thêm vài phần.
Cô ta không cho phép tình huống đó xảy ra! Tuyệt đối không!
“Tiểu thư, đây là quần áo Ngũ hoàng tử đưa đến để tham dự yến tiệc.” Tố Nguyệt bê một bộ cung trang tinh xảo màu xanh lam đến, đi kèm theo đó là một cây trâm ngọc lan bằng đá quý màu tím, vòng cổ bằng đá quý lưu ly, một chiếc vòng cổ kim cương màu lam nhạt.
Lúc này Mạc Linh Nhi đang ngồi trên ghế xích đu, nghiêm túc đọc sách y mà mẹ cô để lại.
Không thể không nói, ngay đến cả Mạc Linh Nhi cũng bắt đầu bội phục mẹ mình.
Quả đúng là một người phụ nữ tài năng.
Sách y của bà viết rất khoa học, rõ ràng, kỹ càng chu đáo. Những phương diện được đề cập đến rất rộng, lại được phân loại rành mạch, để người đọc chỉ cần nhìn vào là hiểu, Mạc Linh Nhi tự hỏi đây là điều cô tuyệt đối không làm được.
“Tiểu thư? Tiểu thư?” Tử Vân thấy Mạc Linh Nhi không có phản ứng gì liền gọi to hơn.
Mạc Linh Nhi ngẩng đầu lên hỏi với vẻ không muốn lắm. “Sao?”
Tử Vân và Tố Nguyệt quay sang nhìn nhau, cả hai cùng tỏ vẻ bất lực.
“Ngũ hoàng tử đưa cung trang đến ạ.” Tố Nguyệt lặp lại lần nữa.
“Biết rồi, tưởng tiểu thư của mấy đứa điếc à.” Mạc Linh Nhi xua tay bảo Tố Nguyệt dừng lại, cô nghe thấy cái từ cung này là đã không vui rồi.
Tố Nguyệt lập tức nghẹn lời.
Tử Vân đứng cạnh che miệng cười trộm, đúng lúc Mạc Linh Nhi đưa mắt liếc sang, cô nàng lập tức tỏ ra nghiêm túc.
Mạc Linh Nhi nhìn bộ cung trang tinh xảo, càng nhìn càng thấy châm chọc. Cô đứng dậy bước đến trước mặt Tố Nguyệt, dùng một ngón tay gẩy gẩy nó lên, “Chậc, chịu chi đấy.”
“Nô tỳ cũng cảm thấy rất đẹp.” Tố Nguyệt cười híp mắt nói.
Mạc Linh Nhi nghiêm túc quan sát một hồi, gật đầu, “Ừm, đúng thế. Để hôm nào mang đi cầm đồ, chắc cũng được không ít đâu.” Nói xong liền quay về chỗ, đọc sách tiếp.
Để lại Tố Nguyệt mắt chữ a mồm chữ o đứng ngây ra đó. Chắc chắn là cô nghe nhầm, chắc chắn là thế.
Đây chính là thứ mà người tiểu thư thích tặng, sao tiểu thư có thể mang đi cầm được!
“Tiểu thư…”
“Mang đi cầm!” Mạc Linh Nhi quyết định dứt khoát.
Tố Nguyệt nhất thời đứng sững ra.
“Sao? Lời của tiểu thư mà em cũng không nghe?” Mạc Linh Nhi đặt sách xuống, ánh mắt nhìn Tố Nguyệt đầy ẩn ý.
“Vâng, tiểu thư.” Tố Nguyệt lập tức gật đầu, dù trong lòng vẫn còn mơ hồ nhưng nếu như tiểu thư đã bảo làm thì tiểu thư có lý lẽ riêng. Tố Nguyệt đưa trả lại bộ quần áo này ngay lập tức.
“Tử Vân, chuyện ta bảo em làm thế nào rồi?”
“Bẩm tiểu thư, hôm nay Nhị tiểu thư lại đến phòng của Nhị di nương, lúc đi ra ngoài tâm trạng hình như tốt hơn nhiều.” Tử Vân nói ra những gì mình quan sát được.
Ánh mắt của Mạc Linh Nhi thoáng chuyển động, “Ừm, làm rất tốt, bản tiểu thư sẽ không bạc đãi ngươi đâu.” Đối với Tử Vân, Mạc Linh Nhi vẫn không hoàn toàn tín nhiệm. Nhưng cô có thể cho Tử Vân một cơ hội để thể hiện mình. Huống chi, Tử Vân linh hoạt và to gan hơn Tố Nguyệt nhiều.
Biết tiểu thư đang cho mình một cơ hội, Tử Vân lập tức quỳ xuống nói: “Vâng, Tử Vân sẽ không phụ sự mong đợi của tiểu thư.”
“Ừ, lui xuống đi, tiếp tục theo dõi.” Thấy cuối cùng hai mẹ con kia cũng sắp ra tay. Mạc Linh Nhi nhếch mép cười lạnh, trong mắt hiện lên nét lạnh lùng.
Sở dĩ cô án binh bất động lâu như thế chính là vì không muốn chơi chết hai mẹ con nhà này nhanh thế, cô muốn hai mẹ con nhà đó lần lượt tự sa vào cái bẫy mình bày ra rồi chết trong đó!
Mạc Linh Nhi đóng sách lại, cô nên đi thăm Bạch Yên rồi. Hôm qua không có thời gian rỗi để đi thăm cô ấy, cũng vừa hay nhân cơ hội này thử thách Bạch Yên.
Sau khi thay nam trang, Mạc Linh Nhi liền đi thẳng đến căn nhà cô thuê trước đây. Có điều không phải đi vào từ cửa chính.