• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A a!” Phong Vu Tu trừng lớn mắt: Đây là sơn tra xanh, không thể… không thể ăn.

Tô Ngọc Dung cười cười nhìn ánh mắt cự tuyệt của hắn, hừ một tiếng: “Ngươi không nếm thử thì sao ta biết có ăn được hay không?”

Nói xong nàng liền xoa xoa bên ngoài trái sơn tra xanh, lấy thịt quả để vào chén nhỏ, dùng muống nghiền ra nước, lại chậm rãi khuấy nước sơn tra trong chén, cạy miệng Phong Vu Tu, đút một muỗng nước vào miệng Phong Vu Tu!

“A, ngô ngô!” Phong Vu Tu trừng mắt, kêu to, nước miếng chảy ra ở khóe miệng bị lệch của hắn: Chua muốn chết!

Tô Ngọc Dung thấy dáng vẻ hắn khó chịu đến mức nước miếng chảy ròng ròng liền cười ha hả, đỡ ngực cười ngửa tới ngửa lui, cười đến chảy cả nước mắt.

Phong Vu Tu miệng chảy nước rãi, mắt lại nhìn Tô Ngọc Dung đang cười to thoải mái, mắt trợn trắng: Chẳng qua là hai trái xanh, ăn vào cũng không chết người, vậy mà cũng khiến ngươi cao hứng đến mức này?

Liễu thị ở trong phòng, mới thấy tin tức Tô Ngọc Dung bị bênh giờ lại đã khỏi, tức đến đập vỡ chén đĩa, cảm thấy không thừa dịp Tô Ngọc Dung bị bệnh giết chết nàng, đúng thật là bỏ lỡ một cơ hội cực tốt.

Nha hoàn thấy Lão di nương bộc phát tức giận cũng không dám đi vào thu dọn mảnh vỡ trên đất, chỉ dám đứng một bên không dám hé răng.

Tức chết nàng! Nhóm nha đầu chết tiệt trong viện của tiện nhân kia vậy mà rất trung thành, mấy ngày trước vậy mà không nghe thấy chút động tĩnh nào! Bởi vậy kế hoạch làm hại tiện nhân kia không biết còn phải chờ đến ngày tháng năm nào nữa! Hơn nữa nghe nói tiện nhân kia gọi người mang theo mấy xe lễ trọng đi Giang Nam, sợ là không lâu nữa, nữ nhi gả xa của nàng sẽ hồi phủ, đến lúc đó thì càng không có cơ hội xuống tay.

Cứ nghĩ đến việc mình còn phải chờ vài tháng, nàng phẫn nộ đến muốn giết người, một chân đá văng mảnh vỡ chung trà: “Đều cút hết cho ta!”

Rốt cuộc tuổi nàng cũng đã lớn, lại không nhẫn nhịn, sau khi bọn nha hoàn bị dọa chạy, nàng liền thở hổn hển dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.

Đoàn xe đi tới Giang Nam chưa được mấy ngày, Tô Ngọc Dung liền thu được tin tức của nữ nhi.

Tin đưa tới lúc sáng sớm, nàng kích động đến nỗi mặt chưa rửa, liền dựa vào đầu giường mở phong thư, trong lòng vô cùng vui mừng.

Phong Vu Tu bên kia nhìn dáng vẻ cao hứng của nàng, cùng với phong thư trên tay của nàng, ‘a a’ kêu hai tiếng: trên thư viết gì, ta cũng muốn biết... không thể đọc ra hay sao...

A Du ngồi ở mép giường, cười híp mắt nhìn Tô Ngọc Dung cao hứng đọc xong tin rồi cẩn thận thu hồi tâm tình, liền hỏi: “Lão phu nhân cao hứng như vậy, trong thư của đại tiểu thư có đề cập đến tin vui gì vậy?”

Tô Ngọc Dung cao hứng gật đầu: “Trong thư Thanh Thanh nói, tháng trước cháu ngoại Trường Tiêu định hôn sự, cuối năm nay thành hôn. Nàng còn nói đã thuyết phục mẹ chồng đồng ý, chuẩn bị trở về thăm ta. Ai nha, đúng là áo bông nhỏ tri kỉ của ta, tâm linh tương thông, biết nương vô cùng nhớ nàng, nên sớm chuẩn bị về thăm ta đây! không biết nàng đi một đoạn đường, lại thấy bọn Đại Lưu, sẽ còn kinh hỉ đến mức nào!”

A Du cũng cao hứng vô cùng: “Đại tiểu nhất định rất cao hứng, chắc chắn đang muốn mọc cánh để có thể bay nhanh về thăm người! Cũng không biết lần này trở về, cô gia có về cùng tiểu thư hay không? Lão nô cũng đã lâu không gặp cô gia, lần trước cô gia trở về uống nhiều rượu, còn nói với lão nô, ta làm thịt kho tàu ăn rất ngon đấy!”

Tô Ngọc Dung vừa nghe vậy, tinh thần tỉnh táo: “Vậy trước nói với thôn trang bên kia, hai tháng này phải nuôi béo mấy đàn heo dê, chờ Tiểu Thần cùng phu quân của nó trở về, liền tặng cho bọn chúng, còn trái cây cũng bảo bọn hắn chuẩn bị nhiều loại một chút!”

“Dạ vâng, lát nữa lão nô sẽ gọi người đến truyền lời ngay, người mau nằm xuống nghỉ ngơi đi ...”

Hai chủ tớ nói chuyện hơn nửa ngày, Tô Ngọc Dung cũng không buồn ngủ, nàng muốn rời giường ngay lập tức, hơn nữa còn vô cùng hứng thú đến tủ quần áo bên cạnh tự lựa xiêm y.

Phong Vu Tu thấy dáng vẻ nàng chỉ cần nhắc đến nữ nhi là tinh thần sáng láng, trong lòng rầu rĩ, hắn không nghĩ sẽ gặp nữ nhi.... Chỉ chớp mắt khi thấy nàng mặc xong một bộ xiêm y màu đỏ sậm và váy thêu chỉ vàng, hắn liền bừng tỉnh nhớ tới đêm thành hôn của hắn và nàng.

Khi đó hắn là đích trưởng tử của phủ Bá tước, khí phách hiên ngang, tự cho mình hơn người, đối với Tô Ngọc Dung hắn cũng biết không ít, hắn biết dung mạo nàng không tầm thường, cũng rất kiêu căng.

Đêm tân hôn của bọn họ, nàng quả thật rất đẹp, cũng thật ngây thơ, hắn thực lòng muốn cùng nàng sống thật tốt.

Nhưng sau ba ngày tân hôn, thiếp thất kính trà cho nàng, nàng lại ghét bỏ, trà cũng không chịu uống liền đi vào nhà. Hắn tức giận nàng làm thê tử nhưng không khoan dung, không rộng lượng, đến một thiếp thất cũng không dung tha.

Cứ như thế, lần một lại có lần hai, lần ba... vô số lần...

Về sau nữa, trong mắt hắn, nàng mọi chỗ đều không tốt, mọi chỗ đều kiêu căng, chỉ là uống sữa bò ở thôn trang nhưng hắn cũng cảm thấy nàng xa hoa lãng phí... Càng ngày càng thấy nàng không vừa mắt, không chịu đến phòng của nàng.

Nhớ lại chuyện đã qua, có lẽ nàng đúng là có chút kiêu căng, nhưng nam nhân như hắn có vẻ như cũng chưa bao giờ rộng lượng với nàng. Hắn giống như một phụ nhân, lòng dạ luôn hẹp hòi cãi nhau với nàng.

đang chờ ngày nữ nhi trở về nhà, tâm tình Tô Ngọc Dung vô cùng tốt, cũng lười gây khó dễ cho Phong Vu Tu, nhiều nhất cũng chỉ là khi khó chịu thì tát hắn mấy phát, hay cho hắn ăn mấy quả sơn tra xanh....

Có một đêm, A Du trở về nhà, Hòe Nhi ở bên ngoài gác đêm.

Vốn dĩ hoàng hôn thới tiết vẫn tốt, ấy vậy mà tới tối lại thay đổi thất thường, gió to gào thét ở ngoài cửa sổ giống như tiếng gào rống của dã thú muốn phá tan lồng giam.

Trời sắp mưa.

Tô Ngọc Dung nhìn Hòe Nhi đóng chặt cửa sổ, môi run run không phát ra tiếng nhìn nàng đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ có một ngọn nến, nàng thấy quá tối tăm, liền đứng dậy thắp mấy cây nến, nhìn phòng sáng hơn, trong lòng mới đỡ hoảng hốt.

Phong Vu Tu nhìn nàng lăn lộn không ngủ, lòng tràn đầy nghi hoặc: Nàng bị làm sao? Rõ ràng lúc cơm chiều còn cùng nha hoàn vừa nói vừa cười, lúc này sao lại đứng ngồi không yên?

Tô Ngọc Dung dựa vào đầu giường, lấy thảm mỏng quây quanh người mình, nghe tiếng gió gào thét, nhắm mắt bất an.

Hồi lâu sau, một tia chớp xé tan bầu trời, chợt lóe ở ngoài cửa sổ, ngay sau đó, Phong Vu Tu thấy mặt nàng nhăn lại, cuống quýt bịt kín tai.

“Đùng! Đùng!” Tiếng sấm vang tận trời, mưa ào ào trút xuống, Phong Vu Tu trơ mắt nhìn nàng vì tiếng sấm sét mà sợ tới mức mặt tái nhợt, cả người run rẩy, mới hiểu ra... Nàng sợ sét đánh, cho nên mới như vậy....

Nhưng nếu nàng sợ, vậy sao lại không cho Hòe Nhi tiến vào ngồi cùng nàng? Nghĩ một lúc, nhing bộ dáng già nua bất đắc dĩ của nàng, hẳn là sợ bị chê cười lớn tuổi mà vẫn sợ sét đánh đi! Thật đúng là nàng ngốc, nha hoàn bên người nàng, che chở nàng còn không kịp, sao có thể chê cười nàng? Thật là một phụ nhân ngốc nghếch!

“Răng rắc!” Lại một tiếng sấm vang trời, Tô Ngọc Dung sợ tới mức run cầm cập, chờ tiếng sấm sét dừng lại, nàng mới từ từ lau mồ hôi, thở mạnh, ánh mắt dừng lại trên mặt Phong Vu Tu, phát hiện hắn đang nhìn mình không chớp mắt.

Trong nháy mắt, nàng quẫn bách, tức đến hàm răng run rẩy, hai mắt hung ác trừng lớn: “Nhìn cái gì! Có muốn ta khoét mắt ngươi không!”

Phong Vu Tu ngẩn ngơ nhìn nàng, nàng hung hăng như vậy... Nhưng chớp mắt, trong đầu hắn không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh của nàng đêm tân hôn đó. Khi mình cười xiêm y của nàng, nàng hồng đôi mắt, chỉ vào hắn nói: “Còn dám nhìn ta, cón dám động đến ta, ta kêu nhị ca khoét mắt ngươi ra!”

..... Sao thế này? không hiểu sao lại cảm thấy nàng thật đáng yêu.....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK