(Mọi người sau này sẽ thấy má mì Phong phu nhân này chính là tác nhân mọi thứ! )
Thu Diệp cười cười: “Phu nhân đừng quá sầu lo, dù sao Thiếu phu nhân vẫn còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện cho lắm, hành sự có hơi xúc động cũng có thể lý giải, chờ thêm hai năm nữa thiếu phu nhân sinh hài tử, làm nương, tính tình hẳn sẽ tốt hơn!”
Phong phu nhân nghe vậy cũng đành bất đắc dĩ gật đầu: “Cũng chỉ có thể nghĩ vậy, bất quá việc này cũng do ta nóng vội, nghĩ Tô Ngọc Dung kiêu căng, sợ nàng sau khi vào cửa càn quấy không cho Vu Tu nạp thiếp, chỉ lấy một mình nàng, sợ khiến nhi tử ta ủy khuất?”
“Cho nên ta mới quyết định trước khi nàng vào cửa, nạp Liễu thị làm thiếp, mặc dù Liễu thị xuất thân thấp kém nhưng lớn lên cũng không tồi, sau khi bán mình vào phủ, những năm gần đây nàng ta cũng luôn làm tròn bổn phận, tính tình cũng mềm mại nhẹ nhàng, ngày sau chắn chắn sẽ hầu hạ Vu Tu thật tốt, cũng không dám tranh sủng với chính thất. Đương nhiên, ta cũng hiểu việc này không ổn, nhưng nghĩ đến khi Tô Ngọc Dung vào cửa, ván đã đóng thuyền, Tô Ngọc Dung dù không muốn uống trà thiếp thất dâng lên cũng không được, nào biết, vậy mà nàng thực sự nháo loạn. Đúng là tức chết ta!”
Thu Diệp bất đắc dĩ cười cười: “Việc đã đến nước này, ngài tức giận cũng vô dụng, vẫn nên chờ đại công tử tới, hỏi xem người có biện pháp nào nói với Thiếu phu nhân, dể chuyện này nhẹ nhàng qua không?”
“Cũng chỉ có cách này thôi …”
Lần nữa nhìn thấy mẫu thân khi còn trẻ, Phong Vu Tu thật vui vẻ. Kỳ thật mẫu thân chỗ nào cũng tốt, chẳng qua thích quản chuyện, nếu không phải kiếp trước mẫu thân cường ngạnh nhốt hắn và Tô Ngọc Dung lại, để Tô Ngọc Dung sinh hạ Thanh Thanh, thì chắc chắn Tô Ngọc Dung và hắn đã hòa li.
Cuối cùng, bị mẫu thân cưỡng ép, khiến bọn họ có Thanh Thanh, từ đó hắn và Tô Ngọc Dung hận nhau suốt mấy chục năm.
Nên bây giờ, hắn sẽ không để mẫu thân nhúng tay vào việc của hắn và Tô Ngọc Dung. Việc giữa phu thê bọn họ, hắn sẽ tự xử lý!
“Nhi tử tham kiến mẫu thân!”
“Con ngoan, mau ngồi xuống dùng cơm sáng với mẫu thân!”
Phong phu nhân nhìn nhi tử, bộ dáng phong thần tuấn lãng, nhưng phải ủy khuất cưới Tô Ngọc Dung, một con hổ cái kiểu căng, không kìm được than: “Tô Ngọc Dung đó, sáng sớm đã nháo loạn đòi gỡ lụa đỏ, đúng là một nha đầu kiêu căng.”
Phong Vu Tu uống ngụm cháo, lúc này mới nhìn mẫu thân, bình bình đạm đạm cười nói: “Nàng có chút kiêu căng, chẳng qua từ trước tới nay, trong các cao môn đại hộ, thiếp thất đều do chủ mẫu an bài. Nàng vào cửa, mới tân hôn đã phát hiện phu quân có thiếp thất, ký thật tức giận cũng không sai.”
Phong phu nhân biết nhi tử đang âm thầm trách nàng nhiều chuyện mới chọc phu thê bọn họ cãi nhau, không kìm được lạnh mặt, lẩm bẩm một câu: “Chả phải ta sợ con ủy khuất sao? Liễu thị kia dung mạo cũng đẹp, khi ta nạp nàng thành thiếp của con, chẳng phải con cũng không cự tuyệt sao?”
Liễu thị …. Phong Vu Tu giờ mới nhớ đến nàng ta, hắn chán ghét Liễu thị. Kiếp trước khi mẫu thân để Liễu thị làm thiếp của hăn, hắn không có chút tâm tư gì với Liễu thị, cũng không động chạm Liễu thị, cho đến khi Tô Ngọc Dung vào cửa, vì hắn và Tô Ngọc Dung ở bên nhau luôn cãi vã, Liễu thị lại dịu dàng ngoan ngoãn, hắn vì tức Tô Ngọc Dung mới cố ý tới chỗ Liễu thị, sau đó ….
Sau đó, mỗi lần cãi nhau, hắn theo thói quen đều đến chỗ Liễu thị … Cho đến lúc về già, Liễu thị cùng hai nhi tử bất hiếu liên thủ với nhau hạ độc Tô Ngọc Dung, hắn mới biết bề noài dịu ngoan chỉ là lớp ngụy trang của nàng ta, ký thật bên dưới lớp mặt nạ đó là lòng dạ hiểm độc.
Ngược lại, Tô Ngọc Dung vẫn luôn giương nanh múa vuốt với hắn, cả đời luôn quang minh lỗi lạc, rõ ràng nàng chán ghét Liễu thị, nhưng nàng chưa tứng chủ động đi hại nàng ta.
Giờ ngẫm lại, những năm đó hắn và Tô Ngọc Dung cừu hận lẫn nhau cũng không thiếu việc Liễu thị ở bên tai hắn châm ngòi …. Chẳng qua hắn khi đó, quá ngu xuẩn.
Cho nên vừa nghe mẫu thân nhắc đến Liễu thị, hắn liền thấy chán ghét bực bội, không kìm được nhíu mi: “Tóm lại, việc giữa con và Tô Ngọc Dung, mẫu thân không cần lo, con tự có chủ trương.”