Tô Ngọc Dung hôn mê ba ngày mới tỉnh lại, trên mặt không chút huyết sắc. Mở mắt, lại chớp mắt, thậm chí nàng còn không nhìn rõ người bên cạnh.
Tô đình Ninh giữ chặt tay nàng, hai mắt sưng đỏ, lời nói như nghẹn lại: “Tiểu cô cô, cuối cùng người cũng tỉnh … Nếu người không tỉnh lại, ta liền đi chém cái đầu chó của tên súc sinh kia.”
Tô Ngọc Dung suy yếu nói không nên lời, bả vai vô cùng đau, nhìn Tô đình Ninh nhẹ mở miệng thều thào: “Đừng …. Khụ khụ ….”
đang ở bên quỳ ba ngày ba đêm, không ăn không uống, Trần thị khuôn mắt tiều tụy nghe vậy liền khóc kêu: “Con dâu đa tạ Lão phu nhân, đa tạ Lão phu nhân khoan thứ* cho nghiệ tử, đa tạ Lão phu nhân ….”
*khoan thứ: chắc là khoan dung tha thứ đi
Tô đình Ninh nghe tiếng khóc kêu phẫn nộ quay đầu nhìn Trần thị, rống giận: “Tiểu cô cô ta thiện tâm, nhưng ta không phải người tốt! Nhi tử súc sinh của ngươi tuổi còn nhỏ vậy mà đã độc ác giống hệt cha hắn, nếu không giáo huấn hắn, về sau nhất định gây họa tứ phương! Văn Dương, ngay lập tức tróc nã tiểu súc sinh kia về quy án, ở trong tù cũng không để hắn trôi qua dễ dàng, con đi, để hắn nếm thử nỗi đau đao đâm đến xương!”
“Dạ phụ thân, nhi tử đi ngay!”
Trần thị nghe vậy lập tức bò lại, túm áo choàng của Tô đình Ninh, khóc tê tâm liệt phế: “Tô đại nhân, Tô đại nhân, ta cầu xin ngài, ta chỉ có duy nhất một nhi tử, duy nhất một nhi tử, cầu ngài giữ lại cho hắn một mạng, van cầu ngài!” Trần thị vội vàng dập đầu.
Tô đình Ninh một tay kéo lại áo choàng, phẫn nộ nhìn Trần thị: “Tốt nhất là ngươi nhanh chóng cút khỏi Ngọc Viên, nếu còn tiếp tục ở đây kêu khóc không ngừng, ta lập tức sai người chém bay đầu tiểu súc sinh kia!”
Trần thi không dám lớn tiếng khóc, chỉ dám thút thít, nhưng kiên quyết không đi, quỳ gối dập đầu trước giường Tô Ngọc Dung, đến mức trầy da chảy máu.
Tô Ngọc Dung không đành lòng nhìn, vỗ tay Tô đình Ninh: “Thôi, bảo Văn Dương giáo huấn hắn một chút, giữ lại mạng cho hắn, không phải ta vẫn chưa chết sao?”
“Tiểu cô cô! không thể nuông chiều tên súc sinh đó! Nếu không tương lại chắc chắn làm hại tứ phương!”
Tô Ngọc Dung thống khổ cau mày suy yếu nói: “Suy cho cùng hắn vẫn chỉ là hài tử, dọa một lần là xong … Ta mệt rồi ….”
Tô đình Ninh thấy Tô Ngọc Dung đau đến không thể nói chuyện, giận dừ trừng mắt Trần thị: “Tiểu cô cô thiện tâm, nguyện ý giữ lại mạng cho nhi tử ngươi, ngươi vừa lòng chưa? Còn không mau cút đi!”
Trần thị nghe vậy, lập tức lau nước mắt, kéo thân mình mỏi mệt đến Hình bộ đại lao.
Tô đình Ninh nhìn Tô Ngọc Dung mệt mỏi hôn mê, thở dài, xoa huyệt Thái Dương đứng dậy, đang chuẩn bị đi nghỉ một lát, liền quay người đến trước giường của Phong Vu Tu, nhìn cặp mắt hắn mang theo nhiều đau thương đang nhìn tiểu cô cô chằm chằm, bèn hừ lạnh một tiếng: “Lão già kia, ngươi khiến cô cô ta cả đời thương tâm khổ sở. Bây giờ nhi tử của ngươi hạ độc cô cô ta, tôn tử của ngươi đâm cô cô ta bị thương. cô cô ta đúng là xui xẻo tám kiếp mới gặp phải một nhà ngươi! Ta thật hận không thể một đao chém chết ngươi!”
Phong Vu Tu nghe vậy, ánh mắt nhìn Tô đình Ninh a a hai tiếng: Đúng vậy, ta sinh ra nhi tử độc ác, nhi tử độc ác sinh ra tôn tử độc ác, đầu sỏ gây ra tất cả tội ác kỳ thật là ta … Ngươi mau giết ta đi, ta không có một câu oán hận.
Tô đình Ninh nhìn bộ dạng thấy chết không sờn của hắn, hừ lạnh: “Muốn chết? Muốn giải thoát? Phi! Nằm mơ! Ta sẽ không vì ngươi mà làm bẩn tay Tô gia ta!”
Tô Ngọc Dung bị thương, chảy quá nhiều máu, hơn nữa nàng vốn bị trúng độc, thân mình suy yếu, vào đông miệng vết thương lại khép lại chậm, nàng phải đau khổ nằm trên giường ngày ngày điều dưỡng, thật muốn chết sớm chút.
Người Tô gia bên kia sợ bên này lại xảy ra biến cố gì, thay phiên đến hầu hạ, cho đến tận khi Tô Ngọc Dung có thể miễn cưỡng ngồi dậy, mới bảo bảo họ về.
Nhà mẹ đẻ bên trên có phu thê nhị ca lớn tuổi, dưới còn một đống đứa nhỏ cần người chăm sóc. Sao có thể để họ ngày ngày trông coi chỗ nàng, thượng triều xử lí công vụ xong lại phải về trông nàng, cứ như vậy sao có thể chịu nổi ….
Phong Vu Tu nhìn Tô Ngọc Dung, suy yếu lại thống khổ ho khan, trong lòng hắn bực bội sốt ruột: Lão thái bà này, mỗi ngày uống thuốc đều một hai phải uống ít hai ngụm, khó trách thân mình mãi không tốt, so với hài tử ba tuổi còn không nghe lời bằng.
Tô Ngọc Dung lười liếc mắt nhìn hắn, cũng không có sức lực đi hành hạ hắn. Mỗi ngày trôi qua, bản thân tồn tại đều rất mệt, căn bản không có chút tâm sức nào để ý đến hắn.
Ngược lại, mỗi ngày trôi qua, thời gian Phong Vu Tu nhìn nàng ngày càng nhiều.
Nhiều lúc hắn nghĩ, nếu khi còn trẻ, tính tình nàng có thể không kiêu căng như vậy, bản thân có thể không cao ngạo tự đại như vậy, có thể chịu đựng đối phương thêm một chút, khoan dung thêm một chút thì đến khi về già liệu hai người có phải sẽ không rơi vào tình cảnh đáng thương cừu hận lẫn nhau?
Nếu tình cảm của bọn họ không có trở ngại, nàng lại sinh một nhi tử, giống như nàng thị phi rõ ràng, thiện tâm rộng rãi, trung hậu hiếu thuận, nàng cũng không đến mức như bây giờ, tuổi cao, bệnh nằm trên giường, bên người không có một người thân có thể tin tưởng …..
Hắn là nam nhân, chủ nhân của một nhà, cùng với thê tử tranh đấu cả đời, hắn cũng sai …..
Nhưng Tô Ngọc Dung lại không biết hắn hối hận, không biết hắn thấy thẹn trong lòng, chỉ nghe hắn kêu ‘a a’, mí mắt cũng không muốn động.
Tĩnh Vân vào phòng, bỏ thêm than vào lò xong mới đi đến trước giường, rót một ly trà ấm, bưng đến Tô Ngọc Dung đang ngày một suy yếu, càng ngày càng không muốn hoạt động: “Lão phu nhân, uống một chút trà đi!”
Tô Ngọc Dung đã cực kì hư nhược, thần sắc phảng phất như bị than đen bao phủ, hai mắt vẩn đục, hướng Tĩnh Vân nhẹ lắc đầu: “không khát!”
Tĩnh Vân thở dài, để chén trà một bên, dém lại chăn cho nàng, lúc này mới nhìn nàng chậm rãi mở miệng: “Đêm qua, Liễu thị đã chết.”
Tô Ngọc Dung vừa nghe, mệt mỏi sắp nhắm mắt lại chậm rãi mở, ánh mắt rất bình tĩnh: “Đã chết rồi sao, tang sự của nàng giao cho hai con dâu tổ chức đi.”
Tĩnh Vân gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Tô Ngọc Dung bấy giờ mới nhìn lão già bên giường đối diện, híp mắt cười, thanh âm khàn khàn: “Lão già đáng chết, ái thiếp của ngươi đã chết, thương tâm sao?”
Phong Vu Tu nhìn nàng, không rên một tiếng: không thương tâm, không sớm thì muộn mỗi người đều phải chết.
Tô Ngọc Dung thấy hắn không thương tâm cũng không kêu to, lắc đầu thở dài: “Tốt xấu gì cũng là nữ nhân bên ngươi nửa đời, người chết mà ngươi một giọt nước mắt cũng không rơi, thật là bạc tình.”
“……” Phong Vu Tu lệch miệng run rẩy: Bạc tình thì bạc tình,dù sao người cũng đã mất.
“Khụ khụ ….” Tô Ngọc Dung lại ho, từ sau khi bị thương, thân mình nàng vô cùng suy yếu, không chịu nổi bất cứ ốm đau nào, tùy tiện nhiễm phong hàn, liền ho cả đêm không ngủ nổi.
Phong Vu Tu nghe nàng ho khan không ngừng, uống thuốc cũng không tốt lên, tâm tình phức tạp, hắn ý thức được nàng có lẽ … Đại nạn sắp đến.