Phong phu nhân tức nghiến răng nghiến lợi: “Tô Ngọc Dung này, tốt xấu gì cũng là xuất thân danh môn, không ngờ lại không có quy củ như vậy, không có giáo dưỡng! Mấy ngày trước ta nghĩ đến nàng vừa tân hôn, đau lòng nàng dâu mới, da mặt mỏng mới cố ý miễn thỉnh an cho nàng. không ngờ đến giờ, cũng đã qua năm sáu ngày, nàng ta càng được thể hất mũi lên mặt, quả thật không để mẹ chồng như ta vào mắt!”
“Đều tại lão gia! Lúc trước ta nói nữ nhi Tô gia quá mức kiêu căng, càng nói không thể cưới hắn lại càng không nghe. Giờ hay rồi, mới vào cửa có mấy ngày, nhưng ngày nào cũng cãi nhau, nháo loạn với Vu Tu, nháo đến trong phủ gà bay chó sủa! Bây giờ đến thỉnh an cũng không tới, nàng ta quả thật … Quả thật là …”
Phong phu nhân xuất thân danh môn, cái gì cũng hiểu, duy chỉ có từ ngữ mắng chửi người là quá nghèo nàn, nói vài câu quả thật là … xong thì không biết phải mắng Tô Ngọc Dung thế nào, nghẹn khuất khiến bản thân tức đau ngực, nằm trên giường thở dốc.
Thu diệp vừa thấy phu nhân tức phát bệnh, vội vã đi phái người thỉnh đại phu.
Hiện giờ Lão bá gia nhậm chức ở nơi khác, không ở nhà, một khi Phong phu nhân có việc gì, Thu Diệp chỉ có thể đi tìm Phong Vu Tu.
Phong Vu Tu đến rất nhanh, trên đường đến nơi nghe tiểu nha đầu báo lại là Tô Ngọc Dung giả bệnh không tới thỉnh an khiến mẫu thân tức phát bệnh.
Trong lòng hắn không trách Tô Ngọc Dung, hắn biết nàng còn nhớ rõ đời trước mẫu thân bức bách nàng, trong long nàng hẳn còn oán trách. Nên việc nàng không đến thỉnh an, hắn đều có thể hiểu được.
Nhưng mẫu thân tức phát bệnh, hắn không thể không đau lòng. Mắt thấy dáng vẻ mẫu thân tức đến mức sắc mặt thay đổi, thương tâm nói chuyện với hắn, trong lòng hắn cũng không chịu nổi.
Tròng mắt hắn khẽ đảo, hắn cảm thấy đây đúng là một cơ hội cực tốt …….
Phong Vu Tu chờ đại phu kê đơn thuốc, lại đợi mẫu thân uống xong thuốc, lúc này mới đứng lên: “Mẫu thân, người mau nghỉ ngơi cho tốt, nhi tử cáo từ trước.”
Phong phu nhân thấy hắn đi, vội vàng hỏi: “Con muốn tới Ngọc Viên?”
Phong Vu Tu gật đầu: “Tô Ngọc Dung không hiểu quy củ, cố ý giả bệnh không tới thỉnh an, khiến mẫu thân tức giận, nhi tử đương nhiên không thể để yên chuyện này.”
Phong phu nhân nghe vậy, do dự một chút rồi gật đầu, nàng nghĩ cũng không thể cứ để Tô Ngọc Dung thích làm trời làm đất gì thì làm. không hiểu quy củ, ở nhà nàng và nhi tử có thể ít nhiều nhường nhịn nàng. Nhưng nếu tương lai phải ra ngoài, nàng vẫn giữ cái tính này, vạn nhất làm việc gì không phải, vứt đi thể diện của phủ Bá tước thì không tốt.
Nên nàng dứt khoát để nhi tử đi, cẩn thận giáo huấn lại nàng về lễ nghi quy củ, hiếu kính trưởng bối.
Bất quả nàng cũng sợ việc này nháo lớn, hai vợ chồng không hòa hợp, nên vẫn cẩn thận dặn dò Phong Vu Tu trước khi đi: “Khi con đến Ngọc Viên nói chuyện, đừng có vội vàng, uyển chuyển một chút. Nhỡ đâu vì ta mà hai con lại cãi nhau lớn một trận, ta sẽ cảm thấy rất tội lỗi.”
Phong Vu Tu nghe vậy cười gật đầu: “Mẫu thân yên tâm, con có chừng mực.”
Ra khỏi cửa lớn Minh Viên, Phong Vu Tu thả nhẹ bước chân, trong đầu hắn nghĩ, lát nữa đi Ngọc Viên nên nói gì, mới có thể khiến Tô Ngọc Dung chui đầu vào lưới.
Vẫn luôn tự hỏi trên đường, sau khi thấy khá ổn, Phong Vu Tu đắc ý cười cười, hắn tăng nhanh bước chân, lạnh mặt bày ra khí thế vội vàng đi tới Ngọc Viên.
Tô Ngọc Dung vừa mới rời giường, sau khi rửa mặt chải đầu xong, nàng lười biếng dùng cơm sáng trong nhà ăn. A Du ở một bên hầu hạ, còn chưa uống xong một chén cháo, A Vân đã vội vã chạy đến: “Tiểu thư, không ổn, việc lớn rồi, nghe nói bên Minh Viên mới thỉnh đại phu, cô gia cũng qua đó, sợ là thân thể phu nhân khó chịu, người vẫn nên mau mau đến thăm một chút.”
Trong lòng A Vân nghĩ, phu nhân bị bệnh không biết thật hay giả, nhưng chắc chắc Tiểu thư không đi thỉnh an đã khiến phu nhân tức giận. Lần bị bệnh này không chừng là muốn cảnh cáo Tiểu thư! Vẫn nên mau chóng khuyên Tiểu thư đến thỉnh an, dù là ra vẻ cũng được! Tránh mang danh không hiếu kính với mẹ chồng!
Tô Ngọc Dung như không nghe thấy, vẫn bĩnh tĩnh không chút hoang mang uống cháo, khiến A Vân gấp đến dậm chân: “Tiểu thư! Nô tỳ xin người, người mau đến Minh Viên thăm đi!”
Tô Ngọc Dung bi A Vân gấp gáp thúc giục đau cả đầu, chỉ đành bất đắc dĩ đặt chén cháo xuống, ngước mắt nhìn nàng: “Ngươi nhìn dáng vẻ gấp gáp của mình kìa, có gì phải hoảng, chẳng qua chỉ là đau đầu nhức óc thôi, có gì quan trọng chứ?”
Lão thái bà còn sống rất lâu! Nàng đúng là bất mãn không muốn đến thỉnh an, cố ý nháo loạn!
“Buổi sáng hôm nay ta không đến thỉnh an, chớp mắt bà ta liền bị bệnh phải mời đại phu. Bà ta đang muốn ra oai phủ đầu đây mà, ta cứ không nhượng bộ đấy!” Tô Ngọc Dung nói, đứng dậy đi tới tiểu thính, lười nhác dựa vào giường, nhìn vẻ mặt nhăn nhúm như khổ qua của A Vân: “Huống chi hôm nay ngươi đã nói ta bị đau không rời giường được, nếu bây giờ ta đến thăm bà ta, vậy chẳng phải trái với lời ngươi, đến để bà ta chế nhạo ta sao?”
“Nhưng nếu so với không đi vẫn tốt hơn …”
Mắt thấy A Vân lại muốn nói, Tô Ngọc Dung lập tức xua tay: “Đừng dong dài nữa, ta nói không đi là không đi, ngươi mau chọn cho ta xiêm y đẹp một chút, hôm nay ta phải về nhà thăm cha ta.”
Bây giờ lão cha còn không có già đến mức đi không nổi, tinh thần cũng cực tốt, về nhà thăm cha, thuận tiện làm nũng, thử nhắc đến việc hòa li, nhỡ đâu cha lại đồng ý?”
Nhưng A Vân vừa nghe lời này, vành mắt liền đỏ: “Tiểu thư! không nói đến việc mới qua tân hôn năm sáu ngày người về nhà mẹ đẻ không ổn, quan trọng là hiện giờ phu nhân mới sinh bệnh, người liền về nhà mẹ đẻ, không ở lại đây hầu hạ phu nhân, việc này thực sự không ổn! Sẽ có lời đồn nói người bất hiếu, bất kính mẹ chồng!”
Tô Ngọc Dung hừ một tiếng, đầu nàng thật sự bị nha đầu này nói khiến đau muốn nứt, thanh âm cũng nghiêm khắc lên ít nhiều: “Bên ngoài thích nói gì thì nói, ta không quan tâm! Bảo ngươi đi dọn đồ thì đi đi, đừng để ta tức giận.”
A Vân tức phát khóc, thấy nàng ương bướng hết thuốc chữa, liền lau nước mắt đi ra ngoài, nhìn thấy A Du sắp vào phòng, nước mắt lại ào ào rớt: “A Du, ngươi mau vào khuyên tiểu thư đi, không biết vì sao, nhiều ngày nay tiểu thư quá tùy hứng, nói gì cũng không nghe. Phu nhân bị bệnh, chẳng những tiểu thư không đi thăm, còn sai ta đi thu xếp đồ đạc, nói về nhà ở. Ngươi nói xem, nếu việc này truyền ra ngoài, thanh danh của tiểu thư còn gì để nói?”
A Du nghe vậy cũng chau mày, sau khi cãi nhau với cô gia, tiểu thư quả thật vô cùng tùy hứng. Nhưng các nàng là nô tỳ, cũng không thể ép buộc tiểu thư, nghĩ vậy, A Du liền thở dài: “Ta đã biết, chút nữa ta thử vào khuyên nhủ tiểu thư, ngươi thì.... Ngươi đừng vội thu xếp đồ đạc, cứ làm việc khác trước, nếu tiểu thư thật sự không nghe thì chút nữa ta sẽ đi thu xếp sau.”
A Vân gật đầu, lau nước mắt, chuẩn bị đi liền thấy Phong Vu Tu khí thế lạnh lẽo vội vàng bước vào Ngọc Viên.
Tác giả có lời muốn nói: Đề cử mấy tác phẩm của bạn tốt, có thể tìm xem một chút ha:
“ta chính là em chống độc ác”
“Nàng có một phu quân khắc thê”
“Sau khi phu quân bãi quan”