Nhiều năm qua nó không ngờ rằng mình lại gặp lại mẹ, mà mẹ của nó lại rất giàu có. Nó cảm thấy mọi chuyện cứ như giấc mơ. Tiếng gõ cửa nhè nhẹ làm nó thoát khỏi mọi suy nghĩ.
- Mẹ vào nhé?
- Dạ!
Trúc Liên đẩy cửa đi vào, bà lại ngồi đối diện với nó.
- Con gái có tâm sự à?
Nó thoáng vẻ giật mình, nhưng không giấu diếm mà nói ra.
- Sự thật này làm con hơi bất ngờ. Con không thể tin sẽ được gặp lại mẹ và...mãi mãi không gặp được ba.
Giọng nó có vẻ hơi buồn. Trúc Liên ôm lấy con gái động viên.
- Thôi nào con gái, ngày mốt mình sẽ về nhà và bắt đầu cuộc sống mới. Dượng Steven rất tốt, mẹ nghĩ ông sẽ là một người ba tuyệt với của con.
- Thật sự phải ra nước ngoài sao mẹ?
Trúc Liên buông nó ra, nhìn vào mắt nó.
- Con không muốn ở cùng mẹ?
Nó vội lắc đầu, thật sự thì nó không muốn xa cậu thì đúng hơn. Không biết từ lúc nào mà nó lại đi thích cậu, dù là biết cậu là “của” cô chủ. Nhiều lúc nó cảm thấy mình thật xấu xa.
- Không phải đâu mẹ, tại vì con không muốn xa nơi này. Xin mẹ cho con ở lại.
Trúc Liên nhìn nó thoáng ý ân cần. Bà hiểu nó không thể rời xa nơi nó sống, có lẽ bà nên cho nó một quãng thời gian nữa. Cũng đã tới thời cơ để thâu tóm Đỗ thị rồi.
- Mẹ không ép con. Được rồi mẹ sẽ cho con ở lại đây, khi nào sẵn sàng sẽ cùng mẹ về nhà.
Nó vội ôm mẹ rồi thì thào cảm ơn.
••????••
- Thư ký Quỳnh cô hãy rút lại vốn đầu tư càng nhanh càng tốt. Số cổ phần đó hãy chuyển sang tên tôi, sau đó yêu cầu mở cuộc hợp cổ đông.
- Đã rõ thưa phu nhân.
Đã đến lúc để bà cho nhà họ Đỗ nếm mùi báo ứng. Trúc Liên đã đợi việc này rất lâu rồi
••????••
Hôm nay là ngày Tú Chi tháo băng và xuất viện. Cô đã mong chờ xem khuôn mặt mới của mình, bà Kim đã bỏ gần 1 tỷ để tạo ra khuôn mặt xinh đẹp cho con gái.
Cậu thì có chút gì đó cảm thấy chán ghét sự giả tạo trên khuôn mặt cô, nhưng cậu cũng cười cười không nói ra.
Bác sĩ tháo băng gạt ra. Khuôn mặt cô hoàn toàn thay đổi, thật xinh đẹp! Tỉ lệ đường nét thật hoàn hảo. Cô nhìn mình trong gương vui mừng khôn siết, cuối cùng cô cũng có khuôn mặt xinh đẹp.
- Khoa xem này, bây giờ Chi đã đẹp rồi này! Chúng ta sẽ rất xứng đôi.
Cô cầm cái gương và nói với cậu một cách vui vẻ. Nhưng sao cậu không có cảm giác gì hết vậy? Nếu cậu thích người đẹp thì người đẹp hơn cô phải là nó! Cậu chợt lắc đầu vì suy nghĩ của mình.
- Ừmh! Chi xinh lắm.
Đã mấy hôm rồi cậu không biết tin tức của nó. Đi học cũng chẳng thấy nó, hỏi mẹ cô thì mẹ cô nói “mặc xác nó đi!” Sao bây giờ cậu mới cảm thấy mọi người đối xử tệ với nó. Cậu cũng thoáng qua tia hối hận vì nặng lời và đánh nó. Cậu từ cười chính bản thân, cậu có tư cách gì đánh mắng nó?
Cô từng nói là cậu sẽ thành chồng cô, cho nên cậu cũng sẽ trở thành cậu chủ. Chẳng lẽ cậu dựa vào cái quyền đó mà lên mặt với nó. Cậu tự nhận mình thật mất lý trí.
- Khoa! Khoa, đang nghĩ gì vậy?
Cô thấy cậu trầm mặc nhìn qua phía cửa sổ đang suy tư thì cô lây gọi. Cậu bị đẩy ra khỏi suy nghĩ nhìn cô
- Linh, cậu có chút tin tức gì về cậu ấy không?
Tú Chi thoáng qua tia giận dữ trong đấy mắt nhưng rồi vội thu lại. Cô đang tức giận vì cậu nghĩ về nó.
- Chi không biết! Khoa đừng suy nghĩ nhiều nữa, mặc kệ nó đi.
Cậu thở dài, có phải quá muộn khi cậu nhận ra sự ích kỷ này của cô? “- Con nên phân biệt giữa mến và yêu, nội thấy con đã hiểu lầm một số chuyện rồi. Từ bây giờ hãy suy nghĩ thông suốt về những người bên cạnh con. Ai tốt, ai xấu. Bà chỉ muốn nói Hà Linh không như con nghĩ. “ câu nói của bà nội bỗng vang lên trong đầu cậu.
Cậu đang dành thời gian để thông hiểu một số chuyện theo lời bà đây. Có lẽ cậu đã nhận ra Hà Linh là đứa trẻ đáng thương rồi, tuy là con nuôi lại bị bức làm osin. Cậu đã sai một số chuyện rồi, giờ cậu muốn tìm nó xin lỗi vì hành động của mình!
••????••
Trong một ngày hôm nay mà cổ phiếu Đỗ thị giảm đáng kể. Đỗ Lâm từ thiên đường sớm đã sà vào điện ngục, bất ngờ hơn khi tất cả cổ phần đã bị mua chuyển sang tên một người khác. Người đó không ai khác chính là Hà Trúc Liên vợ của Phương Khiêm người xưa kia bị ông dồn vào đường chết.
Đỗ thị đang bị rơi vào tình trạng thiếu vốn đầu tư. Vì vừa rồi một cổ đông lớn đã thu hồi lại tất cả vốn, một số tiền không nhỏ. Đỗ Lâm đang rơi vào tình thế phá sản Ánh Kim cũng thật sự muốn bức đến phát điên.
Biệt thự đã cầm cố cho ngân hàng để huy động vốn, nhưng vẫn không thể xoay sở. Tất cả đất đã bán trong một ngày mong có thể đủ đưa Đỗ thị, nhưng mọi thứ đã vô vọng. Hà Trúc Liên đã chặn đường sống của Đỗ Lâm và chính thức ngồi lên ghế chủ tịch Đỗ thị.
---
Uầy! Vơ không muốn bạc đãi đọc giả nên đăng chap mới rồi nè~ thông báo là Vơ đang ngâm 6chap làm mắm nha:))) từ chap này trở đi phần cuối chính là đất Vơ nằm tự kỉ ( ' ▽ ')ノ
Có lẽ là tâm trạng và tính cách nhân vật sẽ thay đổi nhanh chóng. Vì thật sự Vơ còn nghiệp dư nên không biết sắp xếp, cho nên mấy b thứ lỗi (-_-)