----
Về đến nhà nó đã thấy cô ngồi ở sofa đợi sẵn, răng cửa cũng đã được trồng lại. Hôm nay ông bà chủ lại rất vui, nghe đâu là công ty vừa được đầu tư một số tiền lớn
- Em mới về.
Nó chào cô rồi chạy lên phòng
- Đứng lại Hà Linh.
Nó ngừng lại xoay mặt về phía cô. Cô đứng dậy tay cầm con dao, nó sợ lùi về phía sau. Nhà không có người, người làm thì ở phía sau trên nhà chỉ còn hai đứa
Lập tực cô cầm tay nó lại và roẹt, cô chà sát con dao vào da thịt nó. Một đường dài từ bả vai đến cổ tay, nó kinh hãi nhìn máu thấm ướt qua tay áo sơ mi.
Chưa hết cô còn lấy nước muối pha loãng đỗ lên vết thương hở của nó. Cực kì rát, nó ôm lấy cánh tay rát đến mất cảm giác của mình
- Cô đang làm gì vậy?
- Mày nhìn mà không biết à? Tao đã nói mày không được gần Khoa kia mà, sao lại đứng chung với nhau! Vết cắt này là tao cảnh cáo, còn lần nữa...
Cô kề con dao vào cổ nó, nói giọng tanh máu
- Là ở đây!
Cô bỏ về phòng, nó ngồi bệt xuống và bắt đầu khóc. Dì Cúc đi chợ về thấy tay nó chảy máu liền bỏ giỏ xuống
- Chị Hồng ơi ra xem con Linh nó bị gì nè!
Nó khóc sau đó mất nhiều máu và đau quá nên ngất đi. Dì Hồng từ sau nhà đi ra, thấy nó ngất lịm thì vội bế vào phòng
•••
Sau một lúc nó tỉnh dậy thấy mình đã về phòng từ lúc nào, dì Cúc bưng tô cháo và thuốc vào cho nó.
- Con tỉnh rồi à? Ăn rồi uống thuốc đi con.
Nó gật đầu. Dì Cúc cảm thấy thắc mắc về vết thương băng trên tay nó nên hỏi.
- Con bị gì mà vết thương cắt vào cánh tay sâu vậy?
- Con...bị ngã.
Tại sao nó phải nói dối? Vì nếu nói thật thì có ai tin chăng. Mà nói với dì lại làm dì thêm lo, thôi thì nó cứ im lặng
••????••
Hôm nay cậu sang nhà thăm cô, vừa đến đã vào thẳng phòng. Cô chủ sai nó bưng vài món ngọt lên mời khách, tay trái nó băng kín mích nên bưng khay bằng một phải.
Đứng trước cửa không có tay mở nên nó đành lên tiếng gọi cửa
- Cô chủ em đã đem bánh lên
Cậu ra mở cửa cho nó, vừa mới bước vào xui thay nó vấp phải thanh cửa. Một tay cầm không vững lập tức đỗ lên người cô chủ đang ngồi. Cậu đẩy nó ra một bên.
- Bưng mà cùng không vững, lại đổ lên người Tú Chi. Muốn hại người ta à?
Không ngờ trong khay lại có bình trà nóng. Cô chủ bắt đầu hét lên vì nóng, một mảng trên mặt đã bắt đầu đỏ ửng lên. Cậu nhìn thấy liền hoảng hốt gọi người. - Gọi ông bà Đỗ về ngay Tú Chi có chuyện rồi!!
Nó ngây người ra nhìn cô chủ ôm mặt đang thét thảm thiết, cậu thì đang ôm chặt lấy cô. Người làm nhà họ Đỗ chạy ngược chạy xuôi gọi cấp cứu, đợt này nó xảy ra chuyện lớn rồi.
••????••
Đứng trước cửa phòng cấp cứu cậu đi qua đi lại, nó cũng rưng rưng nước mắt ngồi đó. Lúc xe bệnh viện đến chỉ có nó và cậu lên xe, mấy dì thì đi lo đồ đặc đem vào bệnh viện cho cô.
Cậu lo lắng nhìn vào phòng cấp cứu, đi ngang qua nó thì cậu ngừng lại. Tay cậu vo nắm đấm nhìn nó đầy căm ghét, nó thì cứ khóc không biết cô có bị gì không?
- Khóc cái gì? Làm người ta ra nông nổi này vui chưa?
Cậu hét vào mặt nó. Nó khóc to lên miệng lí nhí nói
- Mình không có cố ý mà. Là do mình vấp phải thềm nên mới té.
“Chát” cậu không chịu đựng nữa mà tát nó một cái thật mạnh. Nó ôm lấy má, mắt mở to nhìn cậu. Hôm nay cậu khác quá, còn ra tay đánh nó nữa nhìn cậu thật là hung dữ.
- “Tao” không muốn nghe “mày” nói nữa! Chuyện gì làm thì mày cũng đã thành. Tú Chi mà có chuyện nhất định tao không tha cho mày! (T/g: Hung dữ quá a~ có ai tán thành couple Chi-Khoa cho con Linh nó lấy chồng khác hơm?????????)
Rồi! Bây giờ cậu cứ y hệt như cô chủ của nó, cậu còn kêu nó là “mày” sao nó đau quá! Nhìn thấy cậu lo lắng cho cô nó cảm thấy ghen tị, cậu vì cô mà mắng, mà đánh nó, nó cảm thấy đau lòng.
Tuy cô cậu chưa chính thức yêu nhau, nhưng tình cảm cũng dường như công khai. Lúc mười tuổi nó vô tình nghe cô và cậu hứa mai này sẽ lấy nhau thành vợ chồng nữa. Vậy là cậu yêu cô thật rồi.
Thực sự thì nó đã mến cậu từ bé, từ cái hồi mà cậu vỗ nó nín vì bị vu oan. Chỉ có mình cậu là tin nó. Nhưng hình như thích cậu thì cậu càng xa nó, giờ thì cậu ghét nó lắm rồi.
mẹ Tú Chi lo lắng chạy vào, ngày hôm nay cô đã xảy ra nhiều chuyện quá rồi.
- Khoa, con Chi nó bị gì vậy con.
Bà Kim nắm lấy bả vai của cậu lắc mạnh. Cậu nắm lấy bàn tay đang run rảy của bà an ủi
- Bác Kim, Chi đang trong phòng cấp cứu.
Bác sĩ từ trong phòng bệnh đi ra. Bà Kim và cậu chạy lại
- Bác sĩ, con tôi bị gì vậy bác sĩ?
Ông bác sĩ lấy tay nhéo vào mi tâm của mình rồi nói.
- Trường hợp của bé là bị phỏng mức trung bình, nhưng da sau này sẽ có triệu chứng phòng rộp và đỏ. Tôi khuyên người nhà nên can thiệp bằng cách phẩu thuật toàn bộ khuôn mặt, vì hầu hết 3/4 khuôn mặt lớp da đã bị chín.
Bà Kim ngay người, cậu thì tròn mắt. Nó bụm miệng lại không thốt nên lời, là nó hại cô mất đi khuôn mặt của chính mình sao?
Bác sĩ bỏ đi, bà Kim mới hỏi cậu.
- Con Chi làm gì mà bị phỏng hả con?
Cậu im lặng nhìn nó rồi lên tiếng.
- Là Hà Linh đã đổ trà lên Chi. (T/g: Bé Khoa, tại sao con lại chơi mét? *khóc to*)
Bà Kim không kìm nổi bình tĩnh mà nhào vào nó. Bà nắm tóc rồi liên tục đánh vào mặt nó
- Con khốn, mày là khắc tinh của con tao. Mày định giết nó mới vừa lòng sao?
Cậu đứng đó không cản, vì cậu nghĩ nó đáng bị như vậy. Bà đánh nó cho tới khi y tá vào can thiệp
- Xin bà bình tĩnh đây là bệnh viện.
Cậu lúc đó đến đỡ bà Kim
- Bỏ đi bác, đừng tức giận nữa.
Nó chịu đòn mà không khóc la một tiếng. Lúc đó y tá đi ra
- Người nhà bệnh nhân Đỗ Bảo Tú Chi là ai.
Bà Kim vội vàng lên tiếng.
- Là tôi!
- Phiền bà đi theo tôi để điền hồ sơ nhập viện và ký đơn phẩu thuật.