Sau khi trở lại viện mồ côi, hắn lập tức hiện hóa ra [ Lông vũ Hắc Kim Điêu ] và võ kỹ cấp hai Thốn Du Bộ kia.
Nhìn từng cái cây lông vũ giống như mũi tên sắt, Phong Vân lấy tay đụng vào một cái, phát ra âm thanh giống như một loại tiếng rung của kim loại.
"Không hổ là hung thú tam cấp, lông vũ này rất giống với kim loại.”
Đây là vật liệu tốt để chế tạo mũi tên, Phong Vân đương nhiên sẽ không lãng phí chuẩn bị cầm đến chợ đen bán.
"Không biết có thể bán được bao nhiêu tiền."
Cái này có nói gì cũng là đồ vật trên người hung thú tam cấp, ít nhất cũng phải được mấy vạn.
Sau đó, hắn dung hợp 《 Thốn Du Bộ 》kia.
Oanh!
Một trận tin tức khổng lồ xuất hiện ở trong đầu của hắn.
Trong lúc mơ hồ, hắn giống như dung hợp với Chu Khôn Long, trong đầu không ngừng nhớ lại từng ly từng tí luyện tập thân pháp võ kỹ này.
Lần đầu tiên thử nghiệm...
Ba tháng nhập môn...
Một năm tiểu thành...
Đến cuối cùng tất cả những thứ này đều hóa thành trí nhớ của chính Phong Vân chân thật giống như hắn đã trải qua vậy.
Mấy giây ngắn ngủi, hắn đã nắm giữ Thốn Du Bộ mà Chu Khôn Long tốn thời gian nhiều năm để nắm giữ.
Quét!
Thân thể Phong Vân động một cái, cả người giống như Súc Địa Thành Thốn vậy, nháy mắt đã thoát ra xa mấy mét, như quỷ mỵ, nếu như là đêm hôm khuya khoắt, sợ là có thể hù chết người.
"Đúng vậy, thân pháp võ kỹ cũng có."
Phong Vân dừng bước lại hắn không chỉ đạt được thân pháp võ kỹ hơn nữa còn trực tiếp đạt đến cấp đại thành, căn bản là không cần tu hành.
Bởi vậy hắn sẽ có càng nhiều thời gian dùng để đặc biệt tăng lên cảnh giới hơn, đây là ưu thế mà những người khác không cách nào so được.
...
Ngày hôm sau.
Phong Vân cầm một cái áo choàng có mũ kèm theo ở viện mồ côi bao kín toàn thân lại, hơn nữa còn tận lực giảm giọng nói thấp xuống, đi đến trong chợ đen.
Cái gọi là thất phu vô tội hoài bích kỳ tội * , hắn cũng không muốn bị người nào để mắt tới.
(* người bình thường thì không có tội nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội, ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó hãm hại.)
Cũng không phải hắn sợ mà là như vậy sẽ chậm trễ hắn tu hành,hiện tại hắn không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện không cần thiết như thế này.
Chợ đen coi như là thị trường lớn nhất trong căn cứ Tinh Diệu dưới mặt đất, nghe nói có một vài thứ trong nội thành có lúc cũng sẽ lưu truyền tới, nhưng mà loại đồ vật này động một tí là hơn triệu, hơn nữa có tiền cũng không thể mua được.
Phong Vân dựa theo tư liệu tra được ở trên mạng, cuối cùng đi tới một nhà thương hội 'Ám dạ liên minh' trước.
Đây là thương hội lớn nhất trong chợ đen, hơn nữa còn đảm bảo uy tín sẽ không xảy ra các loại chuyện cướp đoạt hàng hóa của khách hàng và chuyện tiền tài.
Phong Vân cũng không muốn gặp những loại thương gia bất lương như vậy.
"Qúy khách, xin hỏi ngài cần gì?" Một tiểu cô nương thoạt nhìn rất thanh tú đi tới nhẹ giọng nói.
"Ta chỉ muốn bán một chút tài liệu trên người hung thú." Phong Vân cố hết sức giả dạng cho giọng nói khàn khàn.
"Vậy mời đi bên này."
Phong Vân đi theo tiểu cô nương đến một gian phòng giữa bên trong, nơi đó có chuyên gia giám định đang chờ sẵn.
Hắn không chần chờ, lấy ra từ trong bao lớn sau lưng, lộ ra bên trong là lông vũ Hắc Kim Điêu.
"Ồ? Lông vũ hung thú tam cấp Hắc Kim Điêu."
Chuyên gia giám định kia nhìn vài lần, khẽ gật đầu, lông vũ này cực kỳ hoàn chỉnh.
"Dựa theo giá thị trường, một cây lông vũ 1w nguyên, ở đây có bốn mươi cây, tổng cộng 40w nguyên, quý khách ngài thấy thế nào?"
"Có thể."
Phong Vân gật đầu, không khác biệt lắm so với tính toán của hắn.
Sau một hồi thao tác, trong thẻ chứng minh của hắn có thêm 40w.
Mỗi người ra đời đều sẽ có được thẻ căn cước, có thể coi là thẻ mua đồ, thẻ ngân hàng, thẻ học sinh... để sử dụng, một thẻ đa dụng.
Sau khi đi ra khỏi thương hội, Phong Vân hơi cảm khái, khó trách có nhiều người vót nhọn đầu cũng muốn trở thành võ giả như vậy, cái này kiếm tiền quá nhanh.
Một chút lông thú trên người hung thú tam cấp nửa phút là có thể đổi được 40w.
Tiền này nếu đặt trong gia đình bình thường, thu nhập một năm cũng không được nhiều như vậy.
Hắn lấy được 40w này, chích ra 20w lấy hình thức ẩn danh gửi tới thẻ ngân hàng của viện trưởng, còn lại 20w hắn đổi tất cả thành Huyết Khí Đan.
Một chai Huyết Khí Đan giá bán ba vạn, hắn mua sáu bình trong một lần duy nhất.
Nhìn thẻ ngân hàng chỉ còn lại 2w, Phong Vâ không khỏi than thở, tiền này kiếm nhanh mà tiêu cũng nhanh.
Sau đó, hắn đi đến trường học lên lớp.
Nhưng mà mới vừa đi vào trường học đã bị lão sư trung niên gọi qua.
Trong văn phòng.
Lão sư trung niên nhìn thiếu niên anh tuấn trước mắt, ánh mắt hơi hoảng hốt, cho tới bây giờ hắn vẫn còn có một chút không hồi phục tinh thần lại.
Cấp độ SSS đánh giá, đúng là muốn hù chết người rồi.
"Ngươi, ngươi đạt tới cảnh giới gì?"
"Võ giả Trung Cấp dự bị." Phong Vân không có ý định giấu giếm, cũng không cần phải giấu giếm, lý do hắn kiêu căng như vậy là muốn dành được sự chú ý của trường học.
Như vậy là hắn có thể đạt được bồi dưỡng, sau đó có thể rút ngắn thời gian trở thành võ giả.
"Võ giả Trung Cấp dự bị?"
Lão sư trung niên trợn cả mắt lên, hắn vốn cho là Phong Vân cũng chỉ là võ giả Đê Cấp dự bị thôi, kết quả hoàn toàn vượt qua dự liệu của hắn.
"Ngươi... Ngươi tu hành như thế nào?"
Hắn muốn nói, ngươi lấy tài nguyên ở đâu để tu hành đến võ giả Trung Cấp dự bị.
"Cứ luyện một chút như vậy đã đột phá." Phong Vân làm vẻ mặt như u mê để cho lão sư trung niên không có lời nào để nói.
Hắn cũng không tiếp tục hỏi nữa, đây là chuyện riêng của người khác, hắn chẳng qua chỉ là lão sư dạy học không thể đào sâu hỏi tìm nguồn gốc đối với học sinh được.
Phong Vân cũng biết điểm này cho nên mới không thèm để ý lộ ra tu vi cảnh giới của chính mình.
Trường học cũng không phải là những gia tộc kia, người sau hận không thể moi ra tin tức của mười tám đời tổ tông của ngươi, muốn cố gắng đạt được khống chế hoàn toàn, mà ở trong đó chỉ cần ngươi lộ ra thiên phú thì sẽ được ưu đãi.
Không có hắn, kẻ thắng làm vua kẻ thu làm giặc mà thôi.
Sau đó, lão sư trung niên dẫn Phong Vân đi gặp hiệu trưởng, sau một hồi an ủi ca ngợi trong tay Phong Vân lại có thêm 5 bình Huyết Khí Đan.
Đây là khen thưởng hắn đứng nhất khảo hạch.
Khi hắn trở lại lớp học, những bạn học ngày xưa xem nhẹ hắn tất cả đều đồng loạt nhìn về phía hắn, trong ánh mắt lộ ra hiếu kỳ, kính nể, sợ, ghen tị...
Bách Thiên Trần cũng nằm trong những học viên này, hắn nhìn Phong Vân, miệng hơi khép, muốn nói điều gì đó nhưng cái gì cũng không nói ra miệng.
Lúc trước hắn và Mao Vân Tuyết, Dương Thiên sau khi thấy thành tích thì tỏ vẻ không phục vì vậy ồn ào đến chỗ hiệu trưởng, người sau không nói bất kỳ cái gì trực tiếp lấy ra video khảo hạch của Phong Vân.
Nhìn trong hình, thiếu niên anh tuấn một kiếm chém Thiết Mao Trư, bộ dạng thoải mái nhẹ nhàng, ba người bọn họ đồng thời ngốc tại chỗ, thật lâu cũng không nói ra được một chữ...