"Đáng tiếc không gặp hung thú có thuộc tính thiên phú..."
Ngày hôm nay Phong Vân đã đi không ít nơi ở trong rừng, có không ít hình chiếu hung thú nhưng đáng tiếc không gặp được hung thú có thuộc tính thiên phú.
Điều này cũng rất bình thường, dù sao ở trong hung thú có rất loài động vật có thuộc tính thiên phú, rất khó để gặp được đặc biệt là hung thú cấp thấp.
"Chẳng qua không sao, cứ từ từ mà tìm rồi sẽ tìm thấy nó."
Hắn có kinh nghiệm phong phú ở trong rừng, chỉ cần không tiến vào trung tâm vòng tròn, lại cộng thên Thốn Du Bộ và Luyện Thể công Kim Chung Quyết cấp Đại thành của hắn có thể nói là như cá gặp nước.
Sau khi trở lại viện phúc lợi, Phong Vân phát hiện trong sân tràn đầy tiếng cười vui vẻ, đồng thời còn kèm theo một mùi thịt thơm ngào ngạt.
Sau khi Phong Vân tiến vào, Phong Tiểu Lan nhìn thấy hắn trực tiếp kéo hắn qua đó, "Nhanh tới đây, ngày hôm nay có một bữa tiệc lớn."
"Làm sao vậy?"
"Không biết là vị nào hảo tâm cho viện phúc lợi chúng ta 20w, viện trưởng tăng thêm đồ ăn cho chúng ta." Trên khuôn mặt tinh xảo của Phong Tiểu Lan tràn đầy nụ cười.
Có thể thấy ở thời đại này, để người bình thường ăn một bữa cơm ngon có bao nhiêu khó khăn.
Phong Vân đi vào, nhìn thấy trên mặt viện trưởng và những đứa trẻ tràn đầy nụ cười, hắn cũng bị lây nhiễm không tự chủ mà lộ ra nụ cười.
Đồng thời trong lòng hắn càng quyết định phải sớm trở thành võ giả, như vậy mới có thể đạt được quyền trú ngụ ở nội thành, còn phải kiếm tiền mua một căn nhà trong nội thành, để viện trưởng và những đứa trẻ cùng tới ở.
Chỉ ở trong căn cứ địa nội thành mới thực sự được đảm bảo an toàn.
.....
Ngày hôm sau,
Lúc Phong Vân tới trường học, lão sư trung niên đã thông báo hắn phải thay đổi lớp, từ lớp Sơ Cấp thăng cấp lên lớp Cao Cấp.
Học viện Võ Đạo Hải Lam chia làm lớp Sơ Cấp và lớp Cao Cấp, trong đó có mười lớp Sơ Cấp, lớp Cao Cấp thì nhiều hơn khoảng hai mươi lớp.
Độ tuổi ở bên trong cũng chênh lệch rất lớn, nhỏ nhất thì giống như Phong Vân khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Còn lớn nhất thì sắp ba mươi tuổi rồi.
Chẳng qua đây cũng là giới hạn, nếu trước ba mươi tuổi chưa đạt tới võ giả thì sẽ bị trường học khai trừ, không được chiếm dụng tài nguyên của trường học.
Mà trong hai mươi lớp Cao Cấp, chân chính đạt tới võ giả dự bị Cấp Cao cũng chỉ có gần một trăm người, những người còn lại đều là võ giả dự bị Trung Cấp.
Phong Vân bị chia làm 12 lớp, tùy theo sự phân bố trong lớp học không được tồn tại quá nhiều ưu khuyết điểm.
Hắn đi tìm giáo viên chủ nhiệm lớp 12, chính là một người đàn ông trung niên đầu hói, nói rõ với ông ấy mình muốn xin nghỉ một thời gian dài.
Bởi vì trong trường học thực sự không có gì có thể dạy đủ Phong Vân.
Bất luận là kinh nghiệm sinh tồn, ý thức chiến đấu hay công pháp tu hành võ kỹ thì trình độ của hắn ngay cả những lão sư này cũng không bằng hắn, còn đợi ở đây làm gì, ngoại trừ lãng phí thời gian thì không có việc gì khác.
Đương nhiên hắn sẽ không nghỉ học, hắn cần phải thông qua cuộc sát hạch của học viện Võ Đạo Hải Lam, có thể thăng cấp tiến vào trong học phủ Tinh Diệu ở nội thành.
Đó là con đường nhanh nhất để tiến vào nội thành.
"Ngươi muốn xin nghỉ? Xin bao lâu?" Lão sư trung niên đầu hói nói.
"Đại khái một hai tháng đi." Phong Vân nói, thực ra hắn muốn nói nửa năm, nhưng ngẫm lại vẫn quên đi.
"Có chuyện gì rất quan trọng sao?"
"Không tiện nói."
Lão sư đầu hói nghe vậy, nhíu mày thành chữ xuyên, "Ngươi vừa đạt được vị trí đứng đầu trong cuộc sát hạch lớp Sơ Cấp, còn phải mượn lí do này để nỗ lực tu hành mới đúng, một hai tháng quá dài rốt cuộc ngươi có chuyện gì cần xử lý cũng phải nói với ta một tiếng, tốt xấu gì ta cũng là thầy chủ nhiệm của ngươi."
Lúc này, Phong Vân bỗng nhiên mở miệng nói: "Lão sư, đánh với ta một trận, người thắng ta ta sẽ không xin nghỉ, ngược lại ngươi phải phê chuẩn đơn xin nghỉ của ta."
"Ngươi nói gì? Ngươi muốn giao thủ với ta? Còn muốn đánh bại ta?"
Lão sư đầu hói bị Phong Vân chọc cho tức cười, tiểu tử này lấy đâu ra tự tin muốn giao thủ với hắn, thậm chí còn muốn đánh bại hắn.
Nghĩ tới đây hắn liền lắc đầu, cũng được để mình đích thân đánh nát ảo tưởng của Phong Vân, để hắn tới lớp học tập đến nơi đến chốn.
Hiển nhiên trong lòng lão sư đầu hói nghĩ Phong Vân là học sinh có một chút thành tích thì bắt đầu tự cao tự đại.
"Được, theo lời ngươi nói, đi theo ta."
Sau đó, lão sư đầu hói đưa Phong Vân đến một phòng học trống trải.
"Bắt đầu đi, ngươi ra tay trước đi." Hắn tùy ý nói.
Vừa dứt lời Phong Vân liền chuyển động.
Khí huyết trên người hắn vốn đang tĩnh lặng thì lúc bóng dáng hắn chuyển động, giống như nấu nước sôi trong nháy mắt sôi trào ra.
Thốn Du Bộ phát động, một bước phóng ra, trong chớp mắt vượt qua tầng tầng khoảng cách, với Chỉ đại kiếm, sức lực phong mang phun ra nuốt vào, trực tiếp chỉ vào lão sư đầu hói.
Cái gì?!
Tất cả đều xảy ra quá nhanh, cho nên lão sư đầu hói có chút phản ứng không kịp.
Chỉ có điều dù sao hắn cũng tu hành nhiều năm, sau khi ngừng một chút thì lập tức huy động khí huyết toàn thân, tay phải đột nhiên giơ về phía trước ngăn cản kiếm chỉ đồng thời tay trái phát ra một sức mạnh đánh thẳng vào hông của Phong Vân.
Một thao tác này đã thể hiện kinh nghiệm thực chiến phong phú của hắn.
Nhưng sau một khắc, hắn lại phát hiện mình đánh hụt.
Chỉ thấy thân hình Phong Vân lóe lên, giống như quỷ mị đột nhiên xuất hiện phía sau lão sư đầu hói.
"Thốn Du Bộ!?" Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy rõ, nội tâm chấn động, hơn nữa nhìn đối phương sử dụng tự nhiên như vậy, hiển nhiên đã luyện tập đến thuần thục.
"Quá coi thường ta!"
Lão sư đầu hói bỗng nhiên quay đầu lại, đánh một quyền vào Phong Vân.
Bịch!
Một nắm đấm rắn chắc đánh vào người của Phong Vân, phát ra tiếng vang nặng nề.
Ngay lúc lão sư đầu hói cho rằng chiến đấu đã kết thúc, thì bỗng nhiên làn da của Phong Vân chợt lóe lên một ánh sáng màu vàng nhạt.
"Đây là..."
Lời nói đến tới đây liền im bặt, bởi vì nửa người của Phong Vân đã đâm vào người của lão sư đầu hói, trên người ẩn chứa sức mạnh giống như một con hung thú trực tiếp đánh bay lão sư đầu hói.
Cùng lúc đó Phong Vân bước nhanh về phía trước, chân phải đạp lên mặt đất, trong nháy mắt gân toàn thân kéo căng lên giống như dây cung.
Toàn bộ sức mạnh toàn thân đều dồn về tay, lão sư đầu hói bị đánh bay không thể nào ổn định được thân thể.
"Cực Hạn Băng Quyền!"
Ầm ầm!
Sức mạnh đang điên cuồng ma sát với không khí, giống như pháo nổ một tiếng vang lớn, quanh quẩn khắp nơi, hung hãn đánh vào mặt của lão sư đầu hói.
Trong lúc mơ hồ lão sư đầu hói dường như nhìn thấy một con hung thú nhào về phía hắn, thậm chí hắn còn sinh ra một cảm giác không thể đối đầu, không thể động đậy!
"Hô!"
Ngay lúc hắn cho rằng mình bị một quyền này đánh trúng thì bỗng nhiên cảm thấy sức mạnh đó dừng lại.
Hắn mở mắt ra nhìn chỉ thấy một quyền đáng sợ của đối phương đã dừng trước mặt hắn, cách mi tâm hắn không đến nửa tấc.
"Đa tạ, lão sư."
Phong Vân thu hồi nắm tay, lẳng lặng đứng ở đó, vẻ mặt cực kỳ bình thản nhìn qua hoàn toàn không giống vẻ mặt của một thiếu niên.