"Ngươi, ngươi..."
Trong phòng học, lão sư đầu trọc bị kinh ngạc tột đỉnh rất lâu chưa hoàn hồn, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp nửa ngày không phun ra được một chữ.
Không thuận theo hắn cũng không chấn động, vốn cho là chỉ là một học sinh hết sức lông bông kiêu ngạo mà thôi còn nói bừa đánh bại hắn.
Nhưng ai mà có thể nghĩ tới đối phương thật sự đánh bại hắn hơn nữa còn gọn gàng sạch sẽ, cái thân thủ kia, địch ý nhận thức kia hoàn toàn không giống một điều mà một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi nên có, giống như là kinh nghiệm sa trường của chiến sĩ.
"Lão sư, ta thắng xin ngươi hãy dựa theo yêu cầu cho phép ta nghỉ học.'
Sau khi Phong Vân nói xong đã lập tức rời đi không quay đầu lại, rất nhanh đã biến mất ở cửa phòng học.
Lão sư đầu hói một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần nhưng dù là như vậy thì chấn động trong mắt vẫn chưa tản đi hết.
"Loại ý thức chiến đấu đáng sợ này, kinh nghiệm chiến đấu... Lại... Lại là một cái thiếu niên không tới mười tám tuổi sở hữu tất cả.
"Hơn nữa, nếu như mới vừa rồi ta không có nhìn nhầm thì kim quang xuất hiện trên da kia... Hẳn là công pháp luyện thể cấp hai 《 Kim Chung Quyết 》, hơn nữa còn không chỉ đơn giản là mới nhập môn như vậy..."
Lão sư đầu hói đã không biết nói gì cho phải, loại học sinh này hắn cũng là lần đầu tiên gặp phải.
Nhưng mà chấn động qua đi hắn còn dư lại chính là vui sướng, loại học sinh thiên tài này trong lớp hắn quả thực là chuyện vô cùng tốt.
Một khi Phong Vân nổi danh thì hắn cũng sẽ có một phen tiếng tăm theo, trên mặt vẻ vang.
...
Phong Vân sau khi đi ra ngoài phòng học trực tiếp rời khỏi trường học rồi sau đó chạy thẳng về phía Dạ Tuyết Sâm Lâm ngoài trụ sở.
Bây giờ hắn yêu cầu phải có nhiều tài nguyên tu hành hơn, mặc dù trường học cũng sẽ phân phát tài nguyên cho hắn nhưng hắn chê ít, vẫn là chính mình đi dã ngoại giết hung thú sẽ nhanh hơn.
Bằng thực lực và kinh nghiệm bây giờ của hắn dĩ nhiên có thể săn giết hung thú tam cấp.
Chỉ cần tránh qua nơi cư trú của đám hung thú, chuyên môn tìm loại hung thú tam cấp lạc đàn chắc là không có vấn đề.
[ Chiến đấu với người hình chiếu Lâm Cường thắng lợi! ]
[ Rơi xuống ] : Không
[ Chiến đầu với thú hình chiếu Hắc Kim Điêu thắng lợi! ]
[ Rơi xuống ] : Thiên phú Phong Hệ cấp thấp.
[ Chiến đấu với người hình chiếu Chu Khôn Long thắng lợi! ]
[ Rơi xuống ] : Không
...
Khiêu chiến xong toàn bộ trong một lần duy nhất, Phong Vân chỉ thu hoạch một 'Thiên phú Phong Hệ cấp thấp'. Nhưng mà dù là như vậy cũng làm cho ánh mắt hắn sáng lên.
"Cuối cùng cũng đến."
Hiển hóa!
Đinh!
[ Hiển hóa thiên phú Phong Hệ cấp thấp... Hiển hóa bên trong.. Hiến hóa hoàn thành...]
Ong!
Theo một trận âm thanh nhắc nhở một đại ánh sáng màu xanh bắn ra từ trong gương dung nhập vào cơ thể Phong Vân.
Ầm!
Truyền tới một trận nổ lớn cả người Phong Vân run lên.
Sau một khắc hắn cảm thấy chỗ tối tăm bên trong mình hình thành liên hệ với "Đồ vật" nào đó bên ngoài thiên nhiên.
Tiếp đó Phong Vân có thể thoáng cảm ứng được từng điểm sáng màu xanh từ bốn phía tụ tập tới lấy một tốc độ chậm chạp nhưng vô cùng ổn định dung nhập vào cơ thể của hắn tụ tập cùng một chỗ với những điểm sáng kim sắc kia.
Hắn lập tức hiểu ra đây chính là thuộc tính nguyên lực Phong trong thiên nhiên rộng lớn.
Hai loại thuộc tính nguyên lực liên tục không ngừng dung nhập vào trong cơ thể Phong Vân, tôi luyện thân thể của hắn làm cho hắn lần đầu tiên cảm nhận được khoái cảm không cần chính mình tu hành cũng có thể trở nên mạnh mẽ.
"Hai loại thuộc tính đã rõ ràng như vậy, vậy nếu là ba loại, bốn loại, năm loại thì sao, thậm chí làm mấy cái thuộc tính cao đẳng, đây chẳng phải là mấy phút đồng hồ cất cánh!"
Phong Vân vô cùng hưng phấn, hắn dường như tìm được một con đường trở nên mạnh mẽ chỉ thuộc về mình, hơn nữa còn an toàn vô hại, dù sao đều là hấp thu nguyên lực to lớn trong thiên nhiên, không chừa tạp chất, không cần lo lắng.
Chuyện tương đối phiền toái duy nhất là cho đến bây giờ hắn vẫn không nhìn thấy thuộc tính thứ ba hoặc có thể nói là thuộc tính đẳng cấp cao hơn.
"Có thể là bây giờ ta đang ở trong vòng tròn quá nhỏ không thể tiếp xúc được loại đồ vật này..."
Phong Vân cảm thấy ở trong trường cao đẳng Tinh Diệu có lẽ hắn đã có thể chạm đến càng nhiều võ giả thuộc tính thiên tài hoặc là thuộc tính cao.
Dù sao nơi đó hội tụ những nhân tài ưu tú nhất trong trăm triệu dân cư của toàn bộ căn cứ.
Sau đó Phong Vân chuẩn bị lên đường, một đầu xông vào Dạ Tuyết Sâm Lâm, bắt đầu chiến đấu hăng hái đẫm máu ở bên trong đó, chuyên môn tìm hung thú tam cấp đại chiến.
...
Cùng lúc đó.
Ở học viện Võ Đại Hải Lam, trong phòng làm việc của hiệu trưởng.
Người lúc trước bị Phong Vân đánh bại lão sư đầu trọc đang đứng ở đó, kể lại rõ ràng mười mươi chuyện xảy ra trong phòng học cho hiệu trưởng.
Người sau nghe xong trên mặt cũng lộ ra vẻ chấn động "Thốn Du Bộ, Kim Cương Quyết, không nghĩ tới tên tiểu tử này che dấu cũng rất sâu lúc ấy trận khảo hạch kia rõ ràng còn không phải là toàn bộ thực lực của hắn, đúng rồi cái hung thú Thiết Mao Trư kia cũng không có tư cách để hắn phải xuất ra toàn lực..."
"Hiệu trưởng, chuyện hắn xin nghỉ này có duyệt không?" Lão sư đầu trọc chần chờ nói, học sinh thiên tài này thật là có cá tính vừa xin nghỉ đã xin một hai tháng còn không có bất kỳ lý do gì.
"Duyệt, sao lại không duyệt, để hắn ở lại chỗ này ngươi có thể dạy hắn cái rắm, cho dù là võ kỹ hay là ý thức kinh nghiệm chiến đấu hắn đều hoàn toàn đánh bại ngươi."
Hiệu trưởng nghiêng quăng cho lão sư hói đầu một cái.
Người sau chỉ có thể cười khổ gặp học sinh thiên tài như vậy không biết là vận may hay là bất hạnh của hắn.
"Loại tiềm lực này chúng ta vẫn là xem thường hắn nếu như bồi dưỡng nói ở trong cuộc liên thi của bốn trường học có lẽ có thể trở thành một con ngựa đen tỏa sáng."
Hiệu trưởng sờ sờ râu bạc của mình, trong mắt lóe lên ánh sáng bỗng nhiên hắn giống như đã quyết định cái quyết tâm gì vậy, vỗ bàn một cái làm lão sư đầu trọc giật mình.
"Đi, mang trân bảo Bảo Nguyên Đan của ta tới đưa cho tiểu tử kia."
"Bảo Nguyên Đan? Đây không phải là đan dược tam phẩm mà hiệu trưởng người vất vả lắm mới đạt được sao." Lão sư đầu trọc kinh ngạc nói.
Đan dược tam phẩm ở trên thị trường giá cơ bản thấp nhất cũng là 100w hơn nữa còn chưa hẳn đã có được chỉ có ở trong nội thành mới có thể nhìn thấy bên ngoài thành đều là truyền ra từ trong thành.
Hiệu trưởng có thể có được viên thuốc này cũng tốn không ít thời gian và công phu.
"Đừng nói, còn nói nữa lòng cũng phải rỉ máu nhanh đi lấy đi nếu không một lúc nữa ta sẽ hối hận."
Hiệu trưởng cắn răng nói, hắn đây là nhìn trúng tiềm năng của Phong Vân và không có bối cảnh, mới tốn nhiều sức đầu tư.
Ngộ nhỡ về sau Phong Vân phát tài thì hắn và cái trường học này chính là người trực tiếp được lợi.
Có thể trở thành một hiệu trưởng trường học đương nhiên không phải là loại người có ánh mắt thiển cận, không nói cái khác ít nhất là ở phương diện nhìn người này vẫn rất chuẩn.