Sở thú……
Nghe thấy hai chữ này, Tùy Hi giật mình, cơ hồ là ngay trong khoảnh khắc đó, cô nhớ tới lời hứa năm ấy.
Lời hứa hẹn cô từng kỳ vọng đã lâu, nhưng vẫn chưa thực hiện được của chú út.
Có một lần cô còn cho rằng không còn cơ hội nào nữa……
Con ngươi màu đen sáng lên, Tùy Hi không giấu được vui vẻ cùng chờ mong trên mặt: “Thật sao chú?”
Quý Cảnh Thâm buồn cười: “Đương nhiên.” Nói rồi dừng lại một chút: “Vậy sáng hôm sau, chắc khoảng tám giờ rưỡi, chú tới đón cháu nhé.”
Vừa dứt lời, có tiếng chuông vang lên, Quý Cảnh Thâm từ trong túi lấy di động ra, vừa thấy tên người gọi đến trên màn hình, nói với Tùy Hi một câu “Gặp lại sau”, quay người liền đi ra ngoài phòng ngủ, vừa vặn đụng phải Quý Luật cũng tiến vào.
“Chú út, ớ?” Quý Luật gãi gãi đầu đóng cửa lại, liếc mắt một cái thấy Tùy Hi đang híp mắt cười ở cửa sổ bên kia, cậu chạy chậm qua, duỗi tay quơ quơ trước mắt cô: “Cười cái gì đó? Sao nhìn vui vẻ thế.”
Tùy Hi chớp chớp mắt, không nói gì.
“Vừa rồi chú út ở trong phòng tớ, các cậu đang nói chuyện gì sao?”
“Ừm.”
“Thế à,” Quý Luật không hỏi nhiều, “Cậu tìm tớ có gì không?”
“A…… Có đây!” Tùy Hi đưa thư cho cậu, vì được cầm đã khá lâu, bức thư trở nên hơi ấm áp. Trên thư không ký tên, cô sợ cậu không xem, cố ý dặn dò: “Nhất định phải xem đó, tớ đi ngủ đây.”
“Cái gì đây trời, thần thần bí bí như vậy……”
Nhưng mà người đã đi rồi, cậu đành phải lẩm bẩm “Làm gì thế không biết”, sau đó đóng lại cửa sổ.
……
Tùy Hi dậy thật sớm, mơ mơ màng màng ngồi vào bàn ăn ăn cháo. Bà nội bởi vì sắp kiểm tra đường huyết nên phải để bụng rỗng, do đó làm cơm sáng xong liền mở TV, vừa xem tin tức sáng sớm vừa chờ Tùy Hi.
Quả nhiên là đã hẹn trước buổi kiểm tra sức khoẻ cũng có lợi, một đường mây xuôi nước chảy hoàn toàn không cần xếp hàng, bà nội đang rút máu trong phòng xét nghiệm, Tùy Hi liền chờ ở bên ngoài với một y tá cũng phụ trách kiểm tra.
Ghế có chút lạnh, Tùy Hi thất thần mà ngồi. Lúc đầu tưởng là Quý Cảnh Thâm sắp xếp rồi, thì lúc tới bệnh viện nhất định sẽ gặp chú ấy trước, đến kịch bản nói cảm ơn cô cũng nghĩ kỹ hết rồi, ai ngờ căn bản không thấy bóng người đâu, cô bĩu môi, nghẹn một lát, không nhịn được hỏi cô y tá ở bên cạnh.
“Chị ơi, chú Quý hôm nay không đi làm sao ạ?”
Y tá đi cùng đương nhiên không biết chú Quý trong miệng cô bé là đang chỉ ai trong bệnh viện: “Em đang nói đến ai thế?”
“……” Tùy Hi bừng tỉnh phát hiện, “Ý em là, bác sĩ Quý ạ.”
“…… Bệnh viện có rất nhiều bác sĩ họ Quý.”
“……” Tùy Hi trầm mặc một lát, hơi ngập ngừng mà lần đầu tiên gọi tên anh: “Quý Cảnh Thâm, bác sĩ Quý, chị biết không ạ?”
Y tá trưởng đi cùng ‘A’ một tiếng, cười tủm tỉm: “Biết chứ, em nói thẳng bác sĩ Quý của khoa Ngoại Lồng Ngực thì chị biết ngay, hôm nay bác sĩ nhận hai ca giải phẫu liên tiếp, bây giờ mới vừa bắt đầu thôi, phỏng chừng khoảng mười giờ tối mới ra phòng mổ được.”
Trễ thế à…… Tùy Hi nghĩ trong lòng, ngoài miệng nói lời cảm ơn: “Em cảm ơn chị.”
“Không có gì.”
Khi một loạt các loại kiểm tra kết thúc thì vừa lúc đến giữa trưa, Tùy Hi đỡ bà nội xuống lầu.
“Chờ một chút!”
Phía sau có ai đó liên tục lặp lại câu này, bệnh viện nhiều người tới tới lui lui, Tùy Hi cũng không cảm thấy là đang gọi cô, bởi vậy bước chân không dừng lại.
Lê Tấn bất đắc dĩ đỡ trán, tăng tốc lên, ngăn lại Tùy Hi và bà nội trước khi hai người đi ra khỏi cổng lớn bệnh viện.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một người, lại là một nam bác sĩ mặc áo blouse trắng, Tùy Hi xác định mình không quen biết người này, nghiêng đầu thấy bà nội cũng đang nghi hoặc, lễ phép hỏi: “Chào bác sĩ ạ, vừa rồi bác sĩ đang gọi bọn cháu sao?”
Lê Tấn thở phì phò gật đầu, vươn tay, thấy không hơi kì thì thu lại, mỉm cười: “Chào cháu, chú là Lê Tấn, là bạn của Quý Cảnh Thâm.”
“……Chú Quý ạ?”
“Đúng vậy.” Thấy mình cản đường ở chỗ này thì không tốt lắm, Lê Tấn dẫn hai người đến chiếc ghế dài bên cạnh bồn hoa. Trong lúc đó bà nội và Lê Tấn nói chuyện với nhau, Tùy Hi yên lặng không xen vào.
“Hôm nay chưa gặp được Cảnh Thâm, nếu cháu gặp thì giúp bà cảm ơn nó nhé!”
Lê Tấn một ngụm đáp ứng, nói đến chính sự: “Là thế này, y tá phụ trách kiểm tra vừa rồi hẳn là cũng đã nói với bà, kết quả kiểm tra sức khoẻ phải ngày mai mới lấy được đúng không ạ.”
Bà nội nói đúng.
“Nên cháu tới tìm bà và Tùy Hi, chính là muốn nói chuyện này, lúc mới vừa đi làm Cảnh Thâm bảo cháu nói với bà là, ngày mai cậu ta được nghỉ sẽ về nhà một chuyến, tiện đường mang kết quả kiểm tra về cho bà luôn, như vậy cũng đỡ làm phiền bà lại đi bệnh viện bệnh viện ạ?”
Bà nội vừa nghe xua xua tay: “Ai da, thế thì mất công nó quá……”
“Không sao đâu ạ, tiện tay mà thôi, không phiền toái không phiền toái,” Lê Tấn cười hì hì, nghĩ đến lời dặn dò của Quý Cảnh Thâm, từ trong túi áo blouse lấy ra một tờ giấy gọn gàng, phía trên viết một dãy số, ánh mắt y nhìn về phía Tùy Hi, “Ừm, cái này là số di động của chú ấy, cháu giữ nhé, về sau có chuyện gì thì cũng dễ liên hệ hơn.”
Tùy Hi nhận lấy, dãy số viết trên giấy rất rối, nhưng cũng không cản trở đến nét bút đẹp của nó, cô gấp giấy lại theo nếp gấp, bỏ vào chiếc túi tùy thân.
“Cảm ơn bác sĩ Lê ạ.”
Lê Tấn còn có việc, nhiệm vụ hoàn thành liền vội vàng rời đi, Tùy Hi tiếp tục bồi bà nội ngồi, nghe bà nội bla bla mà lải nhải.
“Đứa nhỏ Cảnh Thâm này thật tốt, ai da một người già như bà sao lại thích thằng bé thế nhỉ……”
Trên đường về nhà, bà nội còn bắt lấy tay Tùy Hi ngàn dặn vạn dặn: “Ngày mai Cảnh Thâm đến đây rồi, mời chú ấy ở lại ăn bữa cơm nhé, sáng mai bà đi mua đồ ăn, nhưng cũng không biết thằng bé này thích ăn cái gì, lần trước cũng không hỏi……”
Tùy Hi bất đắc dĩ đồng ý: “Vừa rồi không phải bác sĩ Lê có cho mình số di động của chú Quý sao, về nhà cháu hỏi nhé!”
Bà nội vỗ đùi: “Đúng đúng, cháu đi hỏi một chút, bà cũng dễ mua đồ ăn, lần này nhiều ít làm phiền người ta, phải cảm ơn thật tốt mới được……”
“Cháu biết rồi ạ bà nội.”
Ăn cơm trưa xong, bà nội trở về phòng ngủ trưa, Tùy Hi cũng về phòng ngủ, nằm lên giường cầm lấy di động, cô đọc thầm số di động trên tờ giấy, lưu vào, click mở màn hình tin nhắn, nghĩ nghĩ, gõ vào.
“Chú út, cháu là Tùy Hi, bà nội nói ngày mai muốn chú đến nhà ăn cơm, có được không ạ?”
Kiểm tra xem có lỗi sai nào không, thấy cũng không có vấn đề, Tùy Hi ấn xuống gửi đi.
……
Đêm khuya.
Đồng hồ tí tách đi qua mười một giờ, đúng là thời khắc mọi âm thanh đều lặng đi. Trong phòng giải phẫu, Quý Cảnh Thâm bỏ đi áo giải phẫu vô khuẩn màu xanh lục trên người, cũng tháo bao tay xuống ném vào trong thùng rác bên chân.
Có một y tá từ bên người anh đi qua, nói “Bác sĩ Quý vất vả”, Quý Cảnh Thâm ấn mi tâm gật đầu với cô, nói một câu “Cô cũng vất vả” rồi, ngồi dậy đi ra phòng giải phẫu.
Rửa sạch tay rồi trở lại phòng, Quý Cảnh Thâm gặp phải Lê Tấn đang đi tuần phòng, gọi y lại: “Thế nào, làm việc tớ bảo chưa.”
“Nói gì vậy hả, tớ làm việc cậu còn không yên tâm sao?” Lê Tấn liếc anh một cái: “Nói thật đi, sao cậu lại chăm sóc cô bé đó như vậy, đến việc kiểm tra sức khoẻ của bà nội cô bé cậu cũng sắp xếp luôn, chỉ bởi vì nó là bạn học của cháu trai cậu, cậu đây là gì, yêu ai yêu cả đường đi á?”
“Quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn rất tốt, bà nội con bé và bác tớ là bạn bè hai mươi mấy năm, cậu thấy sao?”
Lê Tấn: “……Ồ.”
Quý Cảnh Thâm liếc y một cái, lười nhiều lời, đi về văn phòng, thuận miệng nói: “Chút nữa cho tớ mượn giường cậu ngủ một chút, trễ thế này tớ không về.”
“Được, cậu ngủ đi!”
Viết xong lời dặn sau đó của bác sĩ rồi giao cho y tá trực đêm, Quý Cảnh Thâm tiếp tục viết nhật ký giải phẫu, kẹp ở trong bệnh án tương ứng, đứng dậy đi kiểm tra bệnh nhân mới vừa làm giải phẫu xong. Vội vã vòng qua vòng lại như vậy, thời gian bất tri bất giác liền đến sau nửa đêm.
Nằm trên chiếc giường vừa lạnh vừa cứng ngắc trong phòng trực ban, Quý Cảnh Thâm lúc này mới rảnh rỗi xem di động, hiện trên hàng đầu tiên chính là một tin nhắn, dãy số xa lạ không biết là ai nhắn tới.
Anh nhấn vào xem.
“Chú út, cháu là Tùy Hi, bà nội nói ngày mai muốn chú đến nhà ăn cơm, có được không ạ?”
Quý Cảnh Thâm không nghĩ tới người nhắn là Tùy Hi, ngày mai anh được nghỉ, dẫn cô bé đi sở thú rồi trở về ăn cơm cũng không thành vấn đề, suy tư giây lát, anh nhắn “Chú sẽ đến” vào khung trả lời, trước ấn xuống gửi đi thì chợt thấy không đúng.
Bây giờ đã trễ, ngộ nhỡ chuông tin nhắn đánh thức cô bé thì sao.
Nghĩ vậy Quý Cảnh Thâm không trả lời nữa, định ban ngày trực tiếp nói với cô luôn, lưu dãy số này vào trong điện thoại, anh chỉnh đồng hồ báo thức vào lúc bảy giờ sáng, liền tắt đèn ngủ.
Đồng hồ báo thức mới vừa truyền ra mấy tiếng, Quý Cảnh Thâm liền mở mắt ra, anh nhấn tắt, tay chân nhẹ nhàng đứng dậy, rửa mặt đơn giản rồi đi trung tâm kiểm tra sức khoẻ, sau đó lái xe về nhà.
Nhanh chóng tắm rồi sấy khô tóc, Quý Cảnh Thâm đổi quần áo, cầm chìa khóa xe xuống lầu. Lúc tới dưới nhà Tùy Hi thì vừa qua khỏi tám giờ mười lăm, anh tắt xe, cũng không vội vã, một bên lật bản kết quả kiểm tra sức khoẻ của bà nội, một bên lẳng lặng chờ đợi.
Ước chừng khoảng mười phút, có tiếng mở cửa truyền đến, nghe thì có vẻ là từ căn nhà Tùy Hi ở, Quý Cảnh Thâm cất bản báo cáo đi, quay đầu vừa nhìn, quả nhiên là cô đi xuống, khóe miệng giương lên cùng ánh sáng lập lòe trong mắt, tỏ rõ tâm tình cô bé hiện giờ phi thường không tồi.
Anh hạ cửa sổ xe xuống, vẫy tay với cô.
“Chú út buổi sáng tốt lành.” Tay chân Tùy Hi cùng lúc tiến vào ghế phụ, tự giác thắt kỹ đai an toàn.
“Buổi sáng tốt lành.”
“Chú út ăn sáng chưa ạ?”
“Chưa,” Anh nhàn nhạt nói, tay đặt lên vô lăng khởi động xe đi về đi trước, “Không sao, chú đã quen không ăn rồi.”
Từ trước đến nay công tác bận rộn, bữa sáng không có thời gian ăn đã sớm thành thói quen, không chỉ bữa sáng, có đôi khi vội lên, vào phòng mổ làm phẫu thuật đứng một cái chính là liên tục mười mấy giờ, bỏ qua cơm trưa cùng cơm chiều đều là chuyện bình thường.
Nhưng Tùy Hi nghe thấy liền không đồng ý, vốn dĩ chú út nguyện ý thực hiện lời hứa hẹn dẫn cô đi sở thú chơi khi còn nhỏ cô đã rất vui vẻ, sao có thể để người ta đói bụng chứ!
“Chờ một chút chú út!” Cô đột nhiên kêu lên.
Quý Cảnh Thâm vững vàng dẫm phanh lại: “Làm sao vậy? Quên mang theo gì rồi?”
Tùy Hi tháo đai an toàn ra, dưới ánh mắt kì quái của anh, đặc biệt nghiêm túc nói: “Hoành thánh hai ngày trước bà nội mua còn dư một ít, chú út đi lên ăn chút lại đi nhé? Cháu làm cho chú, cái này nấu rất nhanh, hơn nữa bây giờ còn sớm, không gấp đâu ạ.”
Cô kiên trì vô cùng, đôi mắt không chớp mắt nhìn anh, hoàn toàn là tư thái không cho phép cự tuyệt. Quý Cảnh Thâm bị cô nhìn chằm chằm đến bất đắc dĩ, đành phải quay xe trở về, đồng ý: “Đi thôi!”
Nụ cười tươi rói của Tùy Hi nở rộ trên cả khuôn mặt.