“Sao đột nhiên anh về thế?”
“Ở văn phòng một tuần rồi, dù sao cũng phải về nhà ngủ một ngày chứ.” Anh thấp giọng nói, “Không nghĩ tới vừa vặn gặp được em.” Làm cô đi một chuyến tay không.
Tùy Hi làm bộ không nghe hiểu ý của Quý Cảnh Thâm, lảng sang chuyện khác rất mau: “Anh ăn chiều chưa? Chắc là chưa rồi.”
“Ừ, chưa ăn.”
“Vậy em nấu cơm cho anh ăn,” Cô xung phong nhận việc, “Nhưng không có nguyên liệu nấu ăn, trong tủ lạnh toàn là đồ ăn quá thời hạn rồi, em mới vừa vứt hết.”
“Gọi cơm hộp đi.” Anh không nỡ để cô tan làm mệt như vậy rồi còn phải làm cơm nữa.
“Không được, mỗi ngày ở bệnh viện đều ăn cơm hộp, em ăn ngán đến sắp nôn luôn rồi,” Tùy Hi nhíu nhíu chóp mũi, đề nghị, “Em đi siêu thị một lát, anh ở nhà chờ em nhé.”
Anh không đồng ý: “Anh và em cùng đi.”
“Không được, anh ở nhà nghỉ ngơi, em sẽ về nhanh thôi.”
Quý Cảnh Thâm không để ý cô từ chối, buông cô ra, cầm chìa khóa xe đi ở phía trước, lấy bóng lưng ý bảo cô đuổi theo.
Tùy Hi bất đắc dĩ.
Vừa qua giờ ăn cơm, người trong siêu thị có chút nhiều, Quý Cảnh Thâm một tay đẩy xe đẩy, một tay ôm lấy cô, linh hoạt tránh đi đám người.
Hai người đi thẳng đến khu rau quả.
“Chú út, hôm nay em ở phòng bệnh gặp được một người quen.”
“Ai thế?”
“Chị Hướng, Hướng Dư Tâm,” Cho rằng không nhớ ra, Tùy Hi cố ý bổ sung một câu, càng nói giọng càng nhỏ, “Là con gái của thầy Ngữ văn em đó, trước kia ông nội từng giới thiệu xem mắt cho anh, có ấn tượng gì không?”
Quý Cảnh Thâm nắm tay ho nhẹ, nói: “Nhớ, buổi chiều cô ấy làm kiểm tra có gặp nhau.”
Tùy Hi ồ một tiếng, nghĩ đến vừa rồi mình cố ý vô tình nhắc nhở, mặt hơi nóng, lẩm bẩm: “Đã gặp mặt rồi à……”
“Ừ, có nói chuyện vài phút.” Anh lấy ví ra trả tiền, để cô nghiêng người đến phía trước chuẩn bị túi đựng. Tùy Hi một bên bỏ đồ vào túi, một bên lén nhìn anh, vài giây sau bị bắt quả tang.
Cô sốt ruột cuống quít dời đi.
Quý Cảnh Thâm nhận lấy túi đồ trong tay cô, sau khi ngồi lên xe, trầm ngâm giây lát vẫn là quyết định nói rõ ràng.
“Cô ấy biết chuyện anh và em ở bên nhau.” Còn chúc bọn họ đầu bạc đến già.
Tùy Hi mở to mắt, không rõ vì sao.
“Trước kia anh và cô ấy chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, bây giờ và tương lai cũng sẽ vậy, không thay đổi,” Anh dò tay ra đặt lên trên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa, “Mặc kệ như thế nào, đều đã trở thành quá khứ.”
Giọng điệu và vẻ mặt khi nói chuyện của anh quá nghiêm trang và nghiêm túc, đặc biệt cuối cùng còn sờ soạng vành tai cô một phen, nói: “Bình dấm này ăn thật là vô lý quá mà.”
Tùy Hi mặt đỏ sắp chết, cứng đờ nghiêng người qua nhìn cửa sổ xe.
Quý Cảnh Thâm bật cười, ngón tay đè ở bên môi che đi ý cười dâng lên, ngồi yên một lát, khởi động xe chạy.
Lúc đầu là Tùy Hi nói phải làm cơm, cuối cùng người chân chính ra tay biến thành Quý Cảnh Thâm, Tùy Hi ở một bên rửa rau giúp đỡ.
“Có phải có tiếng gì không?” Tùy Hi tắt nước, nghiêng tai lắng nghe.
Quý Cảnh Thâm thuần thục đảo dầu, ánh mắt ý bảo cô thối lui chút. Tùy Hi đi đến bên cạnh cửa, âm thanh càng rõ ràng thêm, cô nghe ra là tiếng chuông điện thoại của anh.
Chạy ra lấy vào.
Trên màn hình viết một cái tên xa lạ, Tùy Hi đoán có lẽ là đồng nghiệp nào đó của anh, hỏi anh muốn tiếp không.
Anh cúi đầu nhìn: “Giúp anh tiếp một chút.”
Tùy Hi do dự, mới vừa bắt máy đặt bên tai, cái giọng lớn theo sát thiếu chút nữa đâm thủng màng tai cô.
“Làm gì mà cả buổi mới bắt máy thế hả, cậu tan làm rồi, xuống dưới đi ăn bữa khuya không?”
Quý Cảnh Thâm chú ý tới, mày kiếm nhăn lại, ý bảo cô chuyển điện thoại qua.
Tùy Hi làm theo.
“Không đi.”
“Cậu đang nấu cơm? Đừng làm nữa, lần trước không phải hẹn rồi sao,” Đồng nghiệp chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp, “Không tới thật sao?”
“Ừ, còn có việc, cúp máy đây.” Anh nói xong, giơ tay đẩy Tùy Hi ra phía sau, “Cẩn thận bắn dầu.”
Tùy Hi kéo dây tạp dề phía sau anh: “Sao anh không đi?”
Dù sao cũng là bữa ăn khuya, không trùng giờ với cơm chiều, hơn nữa lúc trước đã hẹn rồi.
“Lần sau còn có cơ hội,” Anh ám chỉ nói, “Đêm nay không muốn đi chỗ khác nữa.”
Ngụ ý là chỉ muốn ở cùng cô nhiều thêm chút nữa, Tùy Hi tuy rằng ngoài miệng hỏi anh, nhưng trong lòng cũng hy vọng như thế, khóe miệng trộm giương lên, cô cúi đầu, san ra lát khoai tây mới vừa làm xong.
Ăn cơm xong Tùy Hi chủ động rửa chén, lúc đi ra không tìm được Quý Cảnh Thâm, vòng vòng trong phòng ngủ rồi thấy anh ở buồng vệ sinh. Cửa mở một nửa, anh đang bọt biển đầy miệng mà cạo râu.
Cô tò mò tiến lên, nóng lòng muốn thử: “Em giúp anh được không?”
Quý Cảnh Thâm mừng rỡ, đưa dao cạo râu cho cô.
Lưỡi dao sắc bén, cô dùng rất cẩn thận, vì để thấy rõ chút nên để sát lại rất gần, hô hấp quyện lại vào nhau.
Tuy là lần đầu tiên làm, nhưng cô hiển nhiên hoàn thành rất tốt, vài lần liền cạo sạch sẽ, Tùy Hi xoay người, thưởng thức tác phẩm tuyệt vời của mình.
Nhịn không được muốn khen mình luôn!
Phía sau có người ôm cô lên.
Tầm mắt nhìn nhau trong gương.
Tùy Hi ngẩng đầu, duỗi tay muốn sờ nữa, thình lình cổ tay bị anh bắt lấy, cô ngẩn người, có bóng ma áp xuống, môi bị ngậm lấy.
Anh không nhúc nhích, cứ để tư thế khá khó chịu như vậy mà lúc có lúc không nhẹ hôn cô, không xâm nhập sâu, mỗi lần chỉ bao trùm vài giây liền mở ra, lại hôn lên.
Không khí không biết nóng lên từ khi nào, chờ Quý Cảnh Thâm hoàn hồn, tay anh đã đặt phía dưới một mảnh mềm mại, chỉ cần hướng lên trên mấy tấc, đầu ngón tay đã có thể đụng tới, anh như mới tỉnh mộng, cố gắng trấn định đẩy cô ra khỏi phòng tắm.
Phòng ngủ mở điều hòa, gió lạnh từ từ thổi tới, xua tan cái nóng từ trong ra ngoài cả người Tùy Hi.
Không dám lại chờ trong phòng ngủ, cô chạy đến phòng khách, che mặt lại cố trấn an mình.
……
“Hôm nay cảm giác thế nào?” Tùy Hi cúi người điều chỉnh gối dựa cho Hướng Dư Tâm.
“Ổn lắm, đã có thể xuống đất rồi, bác sĩ nói chị khôi phục không tồi, lại mấy ngày nữa liền có thể xuất viện rồi.”
“Đi ra ngoài cũng phải chú ý nghỉ ngơi và chế độ ăn uống nhé, trong khoảng thời gian này không được ăn đồ ăn cay có tính kích thích, đồ sống đồ nguội cũng đừng ăn, ăn uống quá độ càng không được, sau này nhớ về bệnh viện cắt chỉ nhé.”
“Biết rồi, em đã nói mấy lần rồi đó,” Hướng Dư Tâm tranh thủ Tùy Hi cúi người lén véo mặt cô, “Cứ lải nhải như mấy bà già vậy, trước kia sao không phát hiện em thích nói nhiều vậy nhỉ.”
Tùy Hi cười: “Lời quan trọng phải nói ba lần mà.”
Hiếm khi nhàn rỗi, có thể ngồi cùng Hướng Dư Tâm nói chuyện lâu chút nữa, hai người nói tận trời nam đất bắc, chậm rãi đề tài không biết như thế nào mà bay tới chuyện cũ.
“Nói em nghe một câu chuyện cười.”
“Gì ạ?”
“Thật ra rất sớm trước kia, chị đã tỏ tình với Quý Cảnh Thâm, chậc, cũng không phải là tỏ tình, chi là muốn thử xem xem, cơ mà rất xúi quẩy, bị từ chối,” Hướng Dư Tâm làm bộ làm tịch mà thở dài, đấm ngực giậm chân, “Khi đó liền nghĩ, a cái tên đàn ông thúi này thật không có mắt nhìn.”
Tùy Hi không nghĩ tới năm đó còn có chuyện như vậy.
“Chị còn nghĩ, nếu, nếu bạn gái của người này còn không tốt như chị, vậy nhất định chính là anh ta mắt mù rồi, sự thật chứng minh, anh ấy không mù,” Hướng Dư Tâm đột nhiên nghiêm túc, “Tuy khá bất ngờ nhưng chị giơ hai tay hai chân chúc phúc hai người.”
“…… Cảm ơn ạ.”
“Coi như cái cô tình địch như chị, đương nhiên quá khứ hay hiện tại đều chẳng dùng được cái mắm gì không tồn tại nha, chị ngóng trông các em kết hôn, muốn uống rượu mừng nữa, không thể bởi vì lịch sử đen tối của chị mà không mời chị nhá!”
Tùy Hi chưa từng phát hiện Hướng Dư Tâm lại ba hoa như vậy, bị chọc cười đến nỗi cười ra tiếng.
“Đúng rồi Hi Hi, còn muốn hỏi em một vấn đề.”
Tùy Hi giương mắt: “Chị nói đi.”
“Em là khi nào phát hiện em thích anh ấy thế?”
“Cấp hai ạ.” Lúc anh dẫn cô đi Thượng Hải giải phẫu.
Sớm thế sao…… Hướng Dư Tâm kinh ngạc, cô vẫn luôn tưởng là sau khi Tùy Hi học đại học rồi gặp lại Quý Cảnh Thâm.
“Vậy lúc đó sao không ở bên nhau thế?”
Tùy Hi im lặng, dù cứ luôn cho rằng mình đã vượt qua cái nấc kia, nhưng khi nhớ lại, vẫn đau như vậy.
“Bởi vì khi đó đã xảy ra rất nhiều chuyện,” Cô rũ mắt, giọng nói rất nhẹ, “Khi còn nhỏ em thích ba, nhưng ba qua đời, thích mẹ, nhưng mẹ tái hôn, hợp thành gia đình với người khác, em đau khổ cầu xin mẹ cũng vô dụng.” Cô dừng lại, khóe môi giương lên, giống như cười lại giống như khổ sở: “Em liều mạng nỗ lực kiếm tiền, muốn bà nội khỏe lên, mà bà nội cũng không ở lại.”
“Khi đó em liền cảm thấy, những gì em muốn sao lại khó như vậy……”
“Tùy Hi……” Hướng Dư Tâm nghe không nổi nữa.
Lúc ấy chỉ dám yêu thầm, một chút khác thường cũng không dám thể hiện ra, phảng phất một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, không nói đến chuyện lúc ấy cô cho rằng Quý Cảnh Thâm không thích mình, cô không dám nói ra, càng không dám đi nếm thử.
Vì thật sự sợ hãi, nên sinh ra tâm lý muốn lùi bước, những tình cảm mới vừa đâm chồi kia cứ như vậy bị cô chôn sâu dưới nền đất, mãi đến khi vài năm sau mới kết trái.
Có người bệnh rung chuông, Tùy Hi rời đi.
Màn hình di động sáng lên một chút, lộ ra giao diện đang ghi âm, Hướng Dư Tâm lấy di động ấn nút dừng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, tâm tình phức tạp.
Editor: Vô Ngôn Team