Ngày bà nội xuất viện, bác sĩ dặn dò rất nhiều việc cần chú ý, Tùy Hi nhớ kĩ, nghiêm khắc làm theo lời của bác sĩ dặn, nhìn bà từ từ hồi phục.
Thập Tam không có nhà quạnh quẽ không ít, bà cùng Tùy Hi bàn nhau cuối tuần đến nhà Trình Hiểu Đình xin lại bé mèo.
Trong nhà chỉ có mình cô, Trình Hiểu Đình tìm giày cho Tùy Hi: “Lần trước thấy cậu đi vội nên chưa kịp hỏi, sao cậu lại nuôi mèo thế?” Nếu không phải đưa lại đây gửi nuôi, đúng là hoàn toàn không biết điều này.
“Tớ được tặng.”
Trình Hiểu Đình liền hứng thú, chọc chọc vào eo của Tùy Hi: “Ai vậy? Là nam hay nữ?”
Tùy Hi biết cô hiểu sai, ngón tay day day ấn đường rồi đẩy tay cô ra: “Đừng nghĩ bậy, đó là quà của chú út.”
Chú út?
Trình Hiểu Đình nghiêng đầu nhớ đến nhân vật này, mắt liền sáng lên: “À, là chú của Quý Luật phải không?”
“Ừ.”
“Không ngờ chú ấy lại đối với cậu tốt vậy? Còn tặng cậu quà từ Thượng Hải, chú của Quý Luật đối với tớ cũng chưa tốt vậy…”
“…Đừng nói bậy, chú của Quý Luật đối với cậu cũng rất tốt mà.”
Trình Hiểu Đình lè lưỡi, tròng mắt đảo quanh một lát, đột nhiên nghĩ ra: “Cậu nói xem... có phải chú út đã thích cậu không?”
Không chờ Tùy Hi phản ứng, Trình Hiểu Đình tiếp tục nói: “Nói thế nào, đó cũng là chú của người ta, đối với Quý Luật cậu cũng không thân quen, nói cho cùng cũng chỉ là bạn học và là hàng xóm mà thôi, không lí gì lại đối xử tốt như vậy…”
“… Cậu". Đừng nói bậy.
“Thua nhau vài tuổi, ít nhất cũng là tám tuổi đi? Nói thật chênh lệch có hơi lớn, cậu tính xem hai người còn bao nhiêu thứ không hợp?”
“……”
“Tớ nói nhiều như vậy không có phản ứng sao!” Trình Hiểu Đình bĩu môi: “Là người trong cuộc phải tự mình hiểu…”
Tùy Hi cúi đầu, trầm mặc một lát, bỗng nhiên mỉm cười: “Đừng nói bậy, mối quan hệ giữa mình và chú út vốn đơn giản, không giống như cậu nghĩ đâu.”
“……” Nghi hoặc càng lớn hơn: “Từ từ…”
Cô không muốn nhiều lời, đứng dậy thu dọn đồ của Thập Tam, “Tớ phải về rồi, lát sẽ mưa, tớ không có mang dù.”
“…Được được, tớ giúp cậu.”
Đồ đạc không có nhiều, một lát đã dọn hết, Trình Hiểu Đình đưa Tùy Hi đến cửa của tiểu khu: “Trên đường cẩn thận, về đến nhà nhắn tin cho tớ.”
“Ừm” Tùy Hi ôm bé mèo: “Thập Tam, chào tạm biệt với chị đi nào.”
Bé mèo vẫn lười biếng nằm bò, đành phối hợp kêu meo một tiếng.
Tiễn Tùy Hi đi, Trình Hiểu Đình quay người chậm rãi trở về.
Lấy chìa khóa ra mở cửa, Trình Hiểu Đình đột nhiên nghĩ ra một chuyện. Vừa rồi ý tứ của Tùy Hi… Không phải là ám chỉ, cậu ấy đang nói ngược đi?
Ngoạ tào!*
(*) Lời kiểu lời chửi thề: mẹ kiếp, mẹ nó... nhưng trong tình huống ở đây thì mang tính chất nhẹ hơn.
Không thể nào? Do cô nghĩ quá nhiều rồi?
Vỗ vỗ mặt, Trình Hiểu Đình nằm xuống lo lắng, cố ổn định tâm lí của chính mình.
Hẳn là cô nghĩ nhiều, sao có thể chứ? Cô cảm thấy một chút đều không thể.
***
Cao Nhị bắt đầu phân khoa văn lý, chỉ còn một tháng nữa, chủ nhiệm đem ra tờ giấy nguyện vọng, phát cho thành viên trong lớp, về nhà suy nghĩ nguyện vọng vào trường của mình thật kĩ sau đó nộp lên.
Chủ nhiệm lớp đi rồi, trong phòng học đang yên tĩnh liền ồn ào thảo luận, Tùy Hi không do dự chọn khoa văn, nghiêng đầu xem Trình Hiểu Đình, phát hiện hai đứa giống nhau, kinh ngạc mà trợn tròn mắt.
“Hiểu Đình, cậu chọn khoa văn sao?”
“Đúng vậy, khoa học tự nhiên tớ không tốt, chọn khoa học tự nhiên không phải là tự đào hố chôn mình sao?”
“Nhưng là……” Tùy Hi do dự nhìn đến chỗ ngồi của Quý Luật: “Quý Luật nói sẽ đến khoa tự nhiên, như vậy mấy người sẽ không cùng một khoa.”
Trình Hiểu Đình cười cười: “Không cùng khoa cũng không sao, cũng bớt đi phiền phức, cậu không biết chủ nhiệm nghi ngờ bọn tớ đang yêu nhau, cứ nhìn chằm chằm một khắc cũng không chịu buông lỏng.”
Tùy Hi đi theo cười.
Tất cả đều có tính toán cả, điền xong, lại nghĩ đến tên trường muốn học, Tùy Hi còn chưa nghĩ ra, sau khi hỏi Trình Hiểu Đình, thấy Quý Luật trở về, thuận miệng hỏi cậu.
“Tớ sao? Chưa suy nghĩ được, nhưng nhất định sẽ vào đại học phía Bắc.”
Tùy Hi thấy Trình Hiểu Đình tươi cười mà cứng đờ.
Quý Luật ngồi cùng bàn nghe thấy liền hỏi lý do.
“Không phải trước nay đều chưa ra phía Bắc sao, muốn sống ở đó, nâng cao tầm hiểu biết.”
Tùy Hi muốn nói không đến đại học phía Bắc cũng không sao, về sau còn có thể chọn du học, đáng tiếc cô còn chưa nói, Trình Hiểu Đình lạnh mặt.
“Tớ sợ lạnh, không muốn đi xa như vậy.”
Không khí lập tức đông lại. Tùy Hi nháy mắt, không biết nói gì với Quý Luật đành cười trừ tách ra.
……
Đến tháng 7, nhiệt độ đến cực điểm, kết thúc ngày cuối học bổ túc, Tùy Hi về nhà, đi siêu thị mua một chút đồ, muốn nướng cá cần rượu vang, rồi mở cửa vào nhà.
Bà nội đang rửa rau, Tùy Hi bỏ cặp xuống vội rửa tay rồi giúp bà làm cá, nấu cơm.
Ăn cơm xong, bà trở về phòng nghỉ ngơi, Tùy Hi về phòng làm bài tập.
Trải qua mấy tháng điều dưỡng, thân thể bà tốt lên rất nhiều, không khác với lúc trước nằm viện, Tùy Hi cho rằng tất cả đều tốt, không ngờ bệnh lại lần thứ hai tái phát.
Mỗi ngày làm ly sữa nóng cho Tùy Hi đã là thói quen của bà nội, bà tìm phích cắm bình nước vào ổ điện, rồi rửa tay.
Trong phòng ly bắt đầu rung lên, bàn chải rơi xuống mặt đất, bà thở dài một tiếng ngồi xổm xuống, nhặt lên, nước trong phòng bếp đã sôi, tiếng nước sùng sục, bà liền sốt ruột muốn rút nguồn điện nên đứng dậy.
Cảnh vật xung quanh xoay tròn thành một mảng mơ hồ, đôi mắt bà đờ ra, tay vơ loạn đem toàn bộ đồ vật gạt sạch xuống đất, phát ra âm thanh loảng soảng. Đầu đau đớn, bà ngã ra đất, trong mắt mơ hồ nhìn thấy Tùy Hi vọt tới …
Bệnh tình bà rất nguy kịch, rất may được cứu kịp thời, kéo ra khỏi quỷ môn quan.
Bà nằm trong phòng bệnh, còn chưa tỉnh.
“Xuất huyết não, cao huyết áp là bệnh hay thấy ở người bệnh trung niên, đã xảy ra một lần thì lần sau cháu nên chú ý hơn.”
Tùy Hi yết hầu khô khốc đáp: “Cháu biết rồi ạ.”
“Bây giờ phải nhập viện, cháu lên lầu làm thủ tục nằm viện đi.”
“…… Dạ, cảm ơn bác sĩ.”
Đêm khuya, có y tá bước vào trực, thấy ánh mắt Tùy Hi chăm chú nhìn, nhẹ nhàng nói: “Bà của cháu bây giờ ổn định rồi, đừng lo nữa, cũng không còn sớm, nghỉ ngơi đi."
Tuỳ Hi: "Cảm ơn ạ."
"Đừng khách sáo, đây là việc nên làm mà." Y tá đi rồi Tuỳ Hi khom người kéo góc chăn đắp cho bà, cạnh phòng bệnh này có ba người, tạm thời cũng chỉ có mình cô ở, trừ tiếng hít thở cực kì nhỏ của bà, cũng chỉ dư lại tiếng tim đập chưa bình tĩnh của cô.
Hốc mắt trừng đến mỏi, Tùy Hi dời mắt đi, tắt đèn, một mình lang thang ở gian lầu, tựa người vào tường chậm rãi ngồi xuống.
Thực an tĩnh, mọi thứ đen như mực nhìn không rõ nữa.
Đèn di động lại thoáng sáng lên, là Trình Hiểu Đình tìm cô nói chuyện phiếm, cô không có tâm tình để nhắn lại, kết quả Trình Hiểu Đình lập tức gọi điện thoại lại.
Cô chần chờ một chút, lại nhấc máy.
"Làm phiền cậu rồi, chưa ngủ à, đang cố gắng học tập sao?”
“Ừ.”
Trình Hiểu Đình nghe ra không đúng: “Lời nói sao thiếu sức sống vậy, bệnh rồi à?”
“Không có.”
“Tùy Hi!” im miệng không nói một lúc lâu, Trình Hiểu Đình bỗng dưng nghiêm túc: “Chúng ta quen bao lâu rồi?”
Cô không nói lời nào.
“Đã bắt đầu từ nhỏ, tính ra đã mười một năm rồi, trong đời cậu có bao nhiêu người biết đến mười năm?” Trình Hiểu Đình nói xong, hạ giọng, ngữ khí cũng mềm xuống: “Có chuyện gì? Cậu đang ở đâu?”
Cô có chút muốn khóc.
Nhưng lại sợ Trình Hiểu Đình lo lắng, cô cố cắn môi chịu đựng, từ khi bà nội té xỉu, cảm giác bất lực khó chịu quấn lấy mình, đẩy không đi nghiền không được, như mây đen giăng khắp lòng cô.
Làm sao bây giờ, cô nên làm cái gì bây giờ.
Trình Hiểu Đình hỏi thêm vài tiếng: “Hi Hi, có nghe không?”
“Đang nghe.” Cô đem điện thoại để ra xa, hít hít mũi, gắng vững giọng nói, “Bệnh viện, tớ ở bệnh viện.”
“Bệnh viện!?”
“Ừ, bà nội xuất huyết mão đang nằm viện.”
Xuất huyết não! Trình Hiểu Đình hít một hơi, cô biết bệnh này, bác cả cũng là xuất huyết não, nhưng không trở tay kịp.
“Chỉ có mình cậu sao? Đừng sợ, tớ đến với cậu ngay.” nói xong lại thấp giọng nhủ: “Không được, cha mẹ tớ đang ở nhà.”
“Không có việc gì, tớ ở một mình được, cậu ngủ đi, mai dậy sớm nữa.” Tùy Hi áp mặt vào đầu gối, trong hành lang lớn, cô lạnh run lên: “Tớ ngủ trước đây.”
Không cho Trình Hiểu Đình nói tiếp, Tùy Hi cố chấp cắt ngang lời, cũng tắt điện thoại.
Cô muốn yên tĩnh một chút.
Trình Hiểu Đình trợn tròn mắt nhìn di động, lòng muốn đến bệnh viện, nhưng ý nghĩ đó liền bị dập tắt, cô nôn nóng nhíu mày, lại nghĩ đến một người.
Trong mắt sáng lên, cô cầm lên di động, gọi cho Quý Luật.
……
Chung quanh rất an tĩnh.
Tĩnh như toàn bộ thế giới này chỉ có mình cô.
Khi bà tiến vào phòng, có bác sĩ ở cạnh vách, y tá không ngừng chạy tới chạy lui. Nghe được người nhà đang nói về việc xem xét bệnh tình, có lẽ là sự cứu giúp.
Cô không dám nhìn, vội đi qua.
Hiện tại nhớ đến, giống như đứng dưới mưa, bóng lưng lạnh lẽo.
Cô suy nghĩ, bà cũng cũng như vậy kéo lại được một mạng phải không?
Ngực thấy tức.
Đôi mắt có chút khó chịu, cô lau, ướt, lại lau, bàn tay đẫm nước mắt.
Đến cuối cùng, rốt cuộc không dừng được, một đêm hốt hoảng nóng lòng chồng chất, như máu, toàn bộ sả ra, khóc đến không ra tiếng.
Không thấy cô trong phòng bệnh, nhà vệ sinh cũng không có.
Quý Cảnh Thâm lấy đầu ngón tay xoa lên ấn đường, giữ y tá vừa đi ngang qua hỏi: “Người nhà bệnh nhân này đi đâu cô có thấy không?”
Y tá ngẩn người: “Cô bé đó sao?”
“Đúng!”
“Hình như đi hướng kia.” Hộ sĩ chỉ vào gian lầu phía trước: “Còn đi đâu tôi không biết.”
“Cảm ơn.” Anh buông ra, chậm rãi bước tới.