• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tùy Hi phát hiện đầu tiên: “Quý thúc thúc, người đã trở lại.”

“Ân.”

Quý Luật trước sự xuất hiện bất ngờ của Quý Cảnh Thâm liền nhất thời bị hoảng sợ, cuống quít khép lại truyện tranh, thật cẩn thận mà quan sát Quý Cảnh Thâm, cha mẹ quản giáo rất nghiêm, cậu ở nhà là không dám loại sách truyện này, nếu là tiểu thúc nói ra đi……

Quý Cảnh Thâm nhìn Quý Luật, dường như không phát hiện giống nhau bình tĩnh mà dời đi ánh mắt, tầm mắt chuyển dừng trên tờ giấy trắng trong tay Tùy Hi. Bên trên có chút chữ, có mấy nét bút nhìn không giống như ở tuổi như nàng có thể viết ra. Anh nhìn một lần, ghé mắt hỏi nàng: “Mấy chữ này cháu đều biết?"

“Dạ biết ạ, nhưng là nét bút còn không có nhớ rõ thực lao.”

“Đã thực không tồi.”

Quý Cảnh Thâm rất ít khen một người, dù sao Tùy Hi vẫn là một đứa trẻ mới tám tuổi. Quý Luật nghe vậy tức khắc có chút thương tâm, nhìn qua tờ giấy của Tùy Hi, cố gắng đọc chữ trên đó. Sau khi đọc xong chính cậu có chút xấu hổ, tự giác cất truyện tranh, gục đầu xuống:

“Chú nhỏ, cháu cũng sẽ hảo hảo học tập.” Cậu nhấp nhấp môi, ngẩng đầu nhìn Quý Cảnh Thâm liếc mắt một cái, ngữ khí hướng tới: “Cháu cũng muốn đi trường học của chú nhỏ.”

Pennsylvania.

Cậu tuy rằng không hiểu, nhưng nghe ba hoặc ông nội nói không ít lần, trong lòng cũng liền biết đây là nơi tốt để học tập.

Tùy Hi nghe, tò mò hỏi: “Quý thúc thúc là cái gì trường học?”

“Pennsylvania.” Quý Luật nhanh nhảu đáp.

Tùy Hi không có nghe nói qua, liền nga thanh. Quý Cảnh Thâm thấy hai người nói xong, cẩn thận đem giấy trắng của Tùy Hi chiết khởi thu hảo, dẫn đầu đứng lên: “Đi rồi, chúng ta về nhà.”

Hai người đứng dậy đi theo.

Cùng quản lý thư viện nói tạm biệt, Quý Cảnh Thâm đưa hai đứa nhỏ ra xe, trước khi lên xe, anh quay đầu nhìn Tùy Hi, trầm giọng nói: “Hi Hi về sau cứ giống như Quý Luật gọi chú là chú nhỏ đi!”

Anh cũng bất quá là thanh niên mới mười tám tuổi, bị người ta gọi Quý thúc thúc như vậy, một hai lần thì không sao, nhưng nhiều lần thì có chút không quen.

“Vâng ạ.”

*** ***

Thu du lúc sau nghênh đón cuối tuần.

Kim đồng hồ tích tắc chỉ về số 8, Tùy Hi ngồi trên sofa cùng bà nội thoải mái xem TV, lúc sau thấy bà nội có vẻ buồn ngủ, cô tiến lên tắt tivi, xong đỡ bà về phòng ngủ.

Đột nhiên điện thoại bàn đổ chuông, đinh linh linh đánh gãy Tùy Hi cùng nãi nãi chi gian nói chuyện phiếm, cô một lăn long lóc đứng lên: “Con đi tiếp.”

Chạy đến chỗ có cái điện thoại đang reo, từ đầu dây bên kia cũng có thể nghe Tùy Hi thở hổn hển, cô cầm ống nghe lên tiếng, "Alo!"

“Chào.”

Đầu dây bên kia im lặng, giọng nói có chút mơ hồ, nhưng Tùy Hi chỉ cần nghe qua cũng biết người gọi là ai.

“Ba ba!”

Tùy Hạc tìm chỗ yên tĩnh, giọng nói nữ nhẹ nhàng truyền đến khiến hắn không còn cảm giác bận rộn hay mệt mỏi nữa, hắn dựa vào tường: "Hi Hi, gần đây con sao rồi?"

“Con vẫn rất tốt, bà nội cũng rất tốt.”

Tùy Hạc cười cười, nói vậy là tốt rồi, dừng một chút: “Ba ba muốn nói cho Hi Hi tin tốt."

Tin tốt?

Tùy Hi hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, tim đập nhanh hơn, cô càng trở nên thận trọng, tựa muốn từ lồng ngực trung nhảy ra tới.

Có phải hay không……

“Tối nay ba ba sẽ lên máy bay, sáng mai sẽ về đến nhà.”

Nàng ngốc: “Thật vậy chăng?”

“Thật sự.”

Kinh hỉ tới quá nhanh quá đột nhiên, Tùy Hi trong lúc nhất thời cũng không biết nói có thể nói cái gì, chính là cười, vẫn luôn cười.

Phải về tới, rốt cuộc phải về tới.

Hảo vui vẻ!

Tùy Hi hỏi Tùy Hạc cụ thể về đến nhà là mấy giờ, sau đó có được đáp án, bởi vì Tùy Hạc còn có chút việc, điện thoại đến đây liền kết thúc. Nàng lưu luyến mà đem ống nghe thả lại đi, ba bước cũng làm hai bước chạy tiến phòng ngủ, nói cho bà nội này tin tức tốt.

***

Bà nội nghe xong cũng thật vui vẻ, bắt đầu quyết địng ngày mai phải làm chút đồ ăn ngon cho Tùy Hạc. Hai người hàn huyên một lát, bà nội rốt cuộc không chống lại được cơn buồn ngủ, mí mắt cứ díp lại. Tùy Hi thấy vậy liền nhẹ nhẹ giọng giục bà nội đi ngủ, sau đó giúp bà tắt đèn phòng ngủ.

Nàng trở về phòng nằm xuống, bởi vì trong lòng thực vui mừng, lăn qua lăn lại thật vất vả mới ngủ được. Sáng hôm sau khi Tùy Hi thức giấc mới chợt nhớ ra hôm nay có chuyện quan trọng phải làm. Vội vàng bò dậy khỏi giường, nhìn đồng hồ mới bảy giờ rưỡi.

Trong phòng bếp bà nội đang làm bữa sáng, nàng rửa mặt xong, mở ra tủ quần áo, lấy ra chiếc váy nhỏ lần trước Tùy Hạc trở về đưa cho nàng mặc vào.

Ở trước gương xoay vài vòng, lại trước sau cảm thấy vẫn có gì đó chưa ổn, Tùy Hi cắn cắn môi, mắt chợt sáng lên, nàng chạy sang phòng cách vách, ở trước bàn trang điểm đứng yên.

Nàng nhớ rõ lần trước mẹ trở về, có cái túi nhỏ không có mang đi, nàng tò mò trộm xem qua, phát hiện là đồ trang điểm của mẹ, bởi vì nàng thấy mẹ hướng trên mặt cọ qua.

Trong túi chỉ có món đồ, một cái hộp màu vàng nhạt, hoa văn phía trên nàng biết, là mỹ nhân ngư, còn có một cây màu đen, hẳn là son môi.

Mở ra chiếc hộp nhỏ, ập vào trước mặt mùi hương thoang thoảng làm nàng hít hít cái mũi, không biết rốt cuộc nên dùng như thế nào, Tùy Hi liền nhéo lên hộp kia khối đồ vật mềm mại, đem toàn bộ mặt thoa một lần, sau đó mở ra thỏi son, đưa lên miệng thoa một chút.

Đứa trẻ không biết sử dụng như nào cho vừa phải, sau khi nhìn vào gương, thật sự đến bản thân nàng cũng không nhìn nổi. Tùy Hi vội tìm khăn giấy để lau thì đúng lúc bên ngoài có người gõ cửa.

“Ba ba!”

Đôi mắt sáng lên, nàng bất chấp khăn giấy, mở cửa cất bước nhằm phía ngoài đi tới. Mở ra cửa lớn, ngay khi nàng nhìn tới người bên ngoài gương mặt hớn hở bỗng chốc cứng đờ.

Quý Cảnh Thâm là tới đây tặng đồ, thình lình nhìn thấy tiểu cô nương mặt trắng môi đỏ, mở to hai mắt nhìn chằm chằm chính mình. Anh cũng không kém phần sửng sốt theo, lấy lại tinh thần, anh đưa tay tới bên miệng khẽ hắng một tiếng.

“Hi Hi?”

"Chào chú nhỏ ạ.”

Tùy Hi chậm vài giây, nhìn quanh phía sau lưng Quý Cảnh Thâm, nhưng là một bóng người cũng không có.

Nàng hướng phòng khách xem, còn có năm phút đồng hồ mới 8 giờ, cho nên ba ba còn chưa tới.

“Đang đợi người?” Quý Cảnh Thâm vẫn luôn nhìn nàng, cũng thấy nàng trong mắt nháy mắt thất vọng cùng lại bốc cháy lên chờ đợi.

Tùy Hi gật đầu.

“Trên miệng thoa cái gì a?” Hắn cúi người nhìn kỹ xem, xác định là cái gì, trong mắt dạng khởi rõ ràng ý cười, buồn cười: “Lén dùng son của mẹ con sao?"

Tùy Hi giật mình, một đôi mắt trừng đến tròn tròn: “Chú nhỏ như thế nào biết?” Thật là lợi hại a!

Quý Cảnh Thâm không có giải thích, từ túi quần lấy ra một bao giấy ăn, nâng cằm khẽ lên ý bảo nàng lau một chút. Tùy Hi nghe lời mà lau, nghe hắn nói: “Con còn nhỏ, mấy thứ này của mẹ con không thích hợp với con, trước không nên dùng đến, có biết không?"

Nàng cái hiểu cái không đáp ứng.

“Bà nội con đâu? Không ở nhà?”

“Dạ bà nội bên trong ạ.”

Quý Cảnh Thâm suy nghĩ chút, đem mấy cái hộp màu đỏ đang cầm trên tay phóng tới trong lòng ngực nàng:

“Chú nhỏ không đi vào, cái này cho bà nội con.”

Tùy Hi cúi đầu nhìn chữ trên hộp, sâm Cao Ly? Thứ gì?

“Là cho bà nội con dùng, con không thể dùng, biết không?” Sợ tiểu hài tử không hiểu sẽ tò mò ăn vụng, Quý Cảnh Thâm nghiêm túc dặn dò.

“Đã biết ạ.”

Quý Cảnh Thâm còn có việc, nói xong liền đi rồi. Bà nội nghe ngoài cửa có tiếng nói chuyện, vội vàng lau tay đi ra, nhìn đến đồ vật trong ngực Tùy Hi đang ôm: “Vừa mới rồi ai tới vậy?”

“Là chú nhỏ ạ,” thấy bà nội trên mặt có khó hiểu, nàng bổ sung: “Quý thúc thúc đem đồ tới cho người ạ."

Nãi nãi đi tới, tới gần mới chú ý tới Tùy Hi trắng bệch sắc mặt, hoảng sợ: “Ai da uy, trên mặt con là bôi cái gì? Mau đi rửa đi.”

Tùy Hi sờ sờ mặt, có màu vàng phấn lây dính, nàng chạy vào buồng vệ sinh, sờ soạng xà phòng rửa.

Hoàn toàn rửa sạch sẽ, nàng lấy khăn giấy lau, lúc đi ra liền nghe ngoài cửa có tiếng nói chuyện. Lần này thực sự là âm thanh của Tùy Hạc truyền tới, nàng ném khăn giấy trong tay vui sướng mà chạy lại.

Tùy Hạc mới vừa vào tới nhà liền nghe được tiếng kêu, đem Tùy Hi ôm chặt vào lòng, rồi sau đó từ rương hành lý lấy ra một cái hộp màu lam nhạt.

“Nhìn xem đây là cái gì?”

Tùy Hi tiếp nhận mở ra, mười mấy phát kẹp chỉnh tề mà sắp hàng, có chút là nơ con bướm, có chút là sao năm cánh, hồng nhạt màu lam cái gì cần có đều có, nàng thích đến không kìm nén được, khép lại ôm vào trong lòng ngực.

“Cảm ơn ba ba.”

Tùy Hạc cười.

Khi Tùy Hi về phòng cất quà, bà nội cùng Tùy Hạc đối diện ngồi xuống: “Văn Nhân đâu? Trở về lại không cùng nàng liên hệ quá?”

“Ân!”

Hai người hôn nhân kết hợp thập phần hấp tấp qua loa, lẫn nhau chi gian không có cảm tình, bình thường bên ngoài ai bận việc nấy cực ít khi liên lạc.

“Các con a!” Bà nội thở dài, không lời nào để nói.

Tùy Hạc cúi đầu.

Ăn qua cơm trưa, Tùy Hạc liền mang Tùy Hi đi ra ngoài chơi, thẳng đến buổi tối mới trở về. Tùy Hi tắm xong, gấp không chờ nổi mà ôm gối đầu chạy đến cách vách, tự giác bò lên trên giường, ở Tùy Hạc bên cạnh người nằm hảo.

Tùy Hi lại đây, Tùy Hạc liền không có tâm tư đọc sách, tắt đèn nằm xuống. Hôm qua vội một ngày, hôm nay trở về lại đến bây giờ mới có cơ hội nhắm mắt, Tùy Hạc buồn ngủ, ôm theo Tùy Hi nhẹ giọng nói ngủ ngon.

“Ngủ ngon, ba ba.”

Đêm nay có thể nói chân chính mộng đẹp, nhưng Tùy Hi là bừng tỉnh, nàng thẳng tắp ngồi dậy, thấy không lạnh thấu bên cạnh người, nghĩ đến Tùy Hạc nói qua buổi sáng đi, lập tức liền hoảng hốt.

Bất chấp tròng lên dép lê, Tùy Hi lao ra ngoài cửa, đang xem thấy bàn ăn trước ăn cơm sáng Tùy Hạc sau, một viên kịch liệt nhảy lên tâm dần dần vững vàng xuống dưới, nàng thư khẩu khí, còn tốt, còn chưa đi.

Về phòng rửa mặt, một lần nữa đi ra ngoài, ở bàn ăn trước ngồi xuống, Tùy Hi nhìn đến đứng ở Tùy Hạc bên sườn rương hành lý, hiển nhiên là đã thu thập hảo, nàng tức khắc liền ăn mà không biết mùi vị gì, ngạnh nuốt chút, chờ Tùy Hạc ăn xong đứng dậy, hoắc mắt một chút đi theo đứng lên.

“Ba ba, ta đi đưa người.”

Tùy Hạc đáp ứng, ấn vai nàng nói nàng từ từ ăn, đừng có gấp. Nhưng Tùy Hi như thế nào có thể không nóng nảy, một chén cháo loãng uống đến bay nhanh, suýt nữa sặc đến.

Hơn mười phút sau, Tùy Hạc từ trong phòng ra tới: “Đi thôi!”

Mắt thấy Tùy Hạc lôi kéo rương hành lý đi hướng ngoài cửa, Tùy Hi ánh mắt ám ám, mặc không lên tiếng qua đi.

Nam Lâm trước đây hai tháng mới vừa khởi động một chiếc sân bay đường tàu riêng, lộ tuyến cố định tùy kêu tùy đình, vừa lúc đi ngang qua cửa. Tùy Hi dùng sức ôm tay Tùy Hạc, ly chờ xe địa phương càng gần, một lòng càng là trống vắng không có giới hạn.

Xe còn không có tới, Tùy Hạc hiện tại cùng Tùy Hi nói: “Ba ba phải đi về, Hi Hi phải tự mình chăm sóc bản thân và bà nội, biết không?”

“Biết ạ.” Tùy Hi nói, chần chừ một chút: “Ba ba lần sau khi nào trở về?”

“Ba ba cũng không thể xác định, nếu xác định, nhất định trước cùng Hi Hi nói, được không?”

“Ngoéo tay!”

Tùy Hạc cười, cong ngón út đi câu lấy nàng. Mắt thấy chiếc xe buýt màu trắng chạy lại đây, Tùy Hạc ngồi dậy vẫy vẫy tay: “Hảo Hi Hi trở về đi, ba ba phải đi, lần sau gặp.”

“Tạm biệt baba.”

Xe dừng lại, nàng xách bất động rương hành lý, liền đưa Tùy hạc lên xe, chính mình lại nhảy xuống. Cửa xe ở trước mắt nàng đóng lại, Tùy Hạc mặt bắt đầu mơ hồ, xevchạy khỏi nàng càng ngày càng xa, cho đến hoàn toàn biến mất.

Đi rồi.

Lần này thật sự đi rồi.

Lần gặp tới lại không biết khi nào, có thể là một tháng, hai tháng, cũng có thể là hơn nửa năm……

Nghĩ đến đây, Tùy Hi khắc chế hai hàng nước mắt cuối cùng là nhịn không được, nước mắt một chút chảy xuống tới, mãn tâm mãn nhãn đều bị ly biệt bi thương chiếm mãn, hoàn toàn hỏng mất.

Quý Cảnh Thâm đem theo đồ vật chậm rãi đi trở về nhà, anh nhìn xem di động, này một cái chớp mắt lại như là có cảm ứng giống nhau ngẩng đầu lên. Ánh vào mi mắt tiểu cô nương một mình ngồi xổm giao thông công cộng trạm bài biên, thân thể cuộn tròn thành một đoàn nho nhỏ, chính vây quanh đầu gối bả vai, nhìn xa xăm.

Đang khóc? Ấn đường anh khẽ nhíu lại, đi qua đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK