• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loại phương thức xử lý ngang ngược này của Hạ Hầu Kình Thiên, lại khiến Ngọc Phi Yến cảm thấy nhìn thế là đủ rồi. Cư nhiên còn có người có thể đem hành vi cướp bóc làm đến thuận buồm xuôi gió như vậy, còn lấy bộ dáng làm theo lẽ phải nữa chứ, đúng là làm cho người ta bội phục mà!

“Muốn sao?” Hạ Hầu Kình Thiên hướng phía Ngọc Phi Yên giơ giơ hai thiệp Mai hương :”Theo quy tắc cũ!”

Không đợi bọn người Hạ Hầu Nam hiểu được, mười ngón tay của Ngọc Phi Yên bay tới, hung tợn đánh úp về phía Hạ Hầu Kình Thiên, chỉ trong nháy mắt, hai người đã giao thủ ba bốn chiêu.

Nàng đây là… Muốn chết sao!

Hạ Hầu Nam không khỏi vì Ngọc Phi Yên toát mồ hôi, người dám hành động như thế với Thập Tứ thúc đã sớm đi gặp Diêm Vương, nàng thế nào có thể ỷ vào phần sủng ái của nam nhân mà làm chuyện như vậy! Hơn nữa nàng xuống tay chiêu chiêu trí mệnh, thủ đoạn tàn nhẫn cùng khuôn mặt non nớt kia hoàn toàn tương phản, Hạ Hầu Nam thực sự sợ Ngọc Phi Yên bỡi vì vậy chọc đến Hạ Hầu Kình Thiên mà đưa đến hoạ sát thân! (lòng tốt hiếm có a)

Ai biết, kích tình Hạ Hầu Nam dự đoán căn bản không có xuất hiện.

Hạ Hầu Kình Thiên chẳng những không có nổi giận, ngược lại còn bình tĩnh thong dong một bên hoá giải chiêu thức của Ngọc Phi Yên, một bên cầm thiệp mời đùa nàng, thường thường còn chỉ điểm một hai câu!

Vừa vặn Ngọc Phi Yên dị thường trí tuệ, luôn có thể ở trong những câu chỉ điểm của Hạ Hầu kình thiên suy một ra ba, thủ đoạn xuất chiêu lại càng ác hơn, không có chút khách khí nào, tất cả mọi người nhìn xem đều kinh hồn táng đảm (đại khái là mất hồn mất vía)

Đây là tiết tấu liều mạng a!

“Tốc độ không đủ, sức lực quá yếu! Đem gia nhìn thành kẻ thù của ngươi, đến uống máu gia, ăn thịt gia!” (biến thái!!!)

Hạ Hầu Kình Thiên không chút khách khí khích tướng, hắn nghiêm cẩn như vậy, cũng khơi dậy ý chí chiến đấu của Ngọc Phi Yên.

Một đường đến nơi này, bọn họ mỗi ngày đều “Luận bàn” như vậy, Hạ Hầu Kình Thiên đúng là đối thủ rất cường đại, dưới sự chỉ đạo của hắn, võ công Ngọc Phi Yên đột nhiên tăng mạnh, so với nàng một mình khổ luyện thì tốc độ tiến bộ mau hơn.

Có cao thủ như vậy bồi luyện, là chuyện mà Ngọc Phi Yên cầu còn không kịp, nàng càng phải nắm chặt hết thảy cơ hội luận bàn, phải lấy hết kinh nghiệm từ Hạ Hầu Kình Thiên.

Càng nhìn, ánh mắt Hạ Hầu Nam càng thâm trầm, Hạ Hầu Kình Thiên lớn hơn hắn ba tuổi, một mực đều khiến hắn phi thường kiêng kị, nếu có khả năng, Hạ Hầu Nam hi vọng người này có thể vĩnh viễn biến mất, nhưng hiện tại hắn lại nhìn không thấu vị Thập Tứ thúc này.

“Tần Tranh, ngươi có thể nhìn ra phẩm cấp của bọn họ là bao nhiêu không?”

“Vị cô nương kia là võ linh cao nhất, về phần Lâm Giang Vương, ta nhìn không ra.” Tần Tranh quan sát một lúc lâu, mới nói ra đáp án.

“Võ linh cao nhất!” Tiết Sắc sợ hãi kêu lên :”Nàng ta chỉ mới có bao nhiêu tuổi! Tần Tranh, ngươi không nhìn lầm chứ?”

“Nàng ta không có sử dụng huyền lực, ta chỉ có thể đoán đại khái như thế.” Tần Tranh ngụ ý, nếu Ngọc Phi Yên sử dụng huyền lực, chỉ sợ còn lợi hại hơn bây giờ.

Trong lòng Tần Tranh phi thường kinh ngạc, mười bốn tuổi trở thành võ linh, đây là thiên tài đến cỡ nào. Vài người bọn họ đã là người trẻ tuổi nổi bật, nhưng nếu tính ở độ tuổi của Ngọc Phi Yên thì, bất quá cũng chỉ là đại võ sư.

Thiếu nữ tinh quái như vậy, Lâm Giang Vương rốt cuộc là tìm thấy từ nơi nào?

Khó trách hắn lại xem nàng như bảo bối!

Nàng đích xác rất đáng giá được sủng như vậy!

Tiết Tử Di ban đầu còn muốn dùng thân phận dược sư để áp chế Ngọc Phi Yên sau khi nghe đến lời nói của Tần Tranh, khuôn mặt nhỏ nhắn một trận xanh rồi một trận hồng, khó xem đến cực kì.

Nàng hiện tại là đại võ sư, so với những người bạn cùng lứa tuổi được xưng là thiếu nữ thiên tài. Nhưng Ngọc Phi Yên không cần huyền lực cũng đã là võ linh, đây chẳng khác nào là đang đánh thẳng vào mặt nàng chứ!

Bốn người trẻ kia trở nên dị thường trầm mặt, Ngọc Phi Yên lại cùng Hạ Hầu Kình Thiên người tới ta qua, cũng đã xuất ra hơn năm mươi chiêu.

Dáng người nàng nhẹ nhàng, mặc dù diện tích tầng hai cũng chẳng rộng lắm, Ngọc Phi Yên vẫn như trước thành thạo xuyên qua từng cái bàn, giống như bươm bướm màu lam, tay áo phiêu phiêu, khuôn mặt tươi cười trong suốt, giơ tay nhấc chân đều ưu nhã như tranh vẽ.

Nhưng thiếu nữ như hoạ kia lại cố tình độc ác, xuống tay lại càng mau chuẩn ngoan, không chút nào dong dài dây dưa, luôn công kích những bộ phận trí mạnh trên thân đối phương, khiến người ta không khỏi nghĩ đến một từ ---- Mỹ nhân rắn rết.

“Mèo hoang nhẫn tâm! Ngươi đây là đang muốn mạng gia đi!” Tuy rằng Hạ Hầu Kình Thiên nói như vậy, nhưng giọng điệu vui mừng trong giọng nói không cần phân rõ cũng biết.

Hắn chính là thích loại ngoan cường độc ác của nàng, cùng hắn cực kì giống nhau, ở trên người Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên thấy được bóng dáng chính mình, nàng quả nhiên rất đúng khẩu vị của hắn!

“A, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Ngươi mau nếm thử tư vị quỷ phong lưu đi!” Tay phải Ngọc Phi Yên xuất ra một cây bút, điểm thẳng tử huyệt của Hạ Hầu Kình Thiên, tay trái giơ lên một mảnh cánh hoa hồng nhạt.

“Đây là tác phẩm mới của ta ----- cẩn thận!”

“Mèo con, ngươi hạ độc!” Cho dù Hạ Hầu Kình Thiên có lợi hại, nhưng trên người cũng chỉ là máu thịt như phàm nhân, đối mặt với kịch độc cũng chỉ có thể lui binh, hắn ở trong tay Ngọc Phi Yên ăn qua không ít đau khổ!

“Vèo----“

Nhưng vào lúc này, một chuỗi âm thanh va chạm thanh thuý vang lên, Mai hương thiệp bị một trâm cài thất thải bảo đính ở trên cây cột.

“Hảo cho chiêu binh bất yếm trá…”

Lần này cánh hoa căn bản là không có độc! Hạ Hầu Kình Thiên có chút bất đắc dĩ, bản thân thật sự là thảo mộc giai binh* (a ùm, hình như k hiểu lắm)

“Ngươi thua!”

Tóc mất đi trâm cài cài cố định, nồng đậm tóc đen như tơ lụa màu đen của Ngọc Phi Yên trở nên rối tung, mái tóc đen thẳng dài đến mắt cá chân. Nhưng nàng bất chấp điều này, hào hứng cầm lấy Mai hương thiệp, lông này phiêu lượng giơ lên hướng về phía Hạ Hầu Kình thiên, con ngươi như thuỷ tinh sạch sẽ trong suốt, thần thái sáng láng, sặc sỡ đến loá mắt.

“Đúng, biểu hiện khá tốt!”

Hai tay Hạ Hầu Kình Thiên nhu nhu tóc Ngọc Phi Yên, ánh mắt cực kỳ ôn nhu, lộ ra một loại “Nhà có nữ nhi trưởng thành” vui mừng.

“Qúa tuyệt!” Hạ Hầu Nam vỗ tay ủng hộ :”Không nghĩ tới võ công hoàng thẩm thẩm lại cao như vậy, thật đúng là để cho người mở rộng tầm mắt! Hoàng thẩm thẩm biết dùng độc? Hay người cũng là dược sư?”

Từ lúc vừa bắt đầu, ánh mắt Hạ Hầu Nam luôn một mực lưu ở trên người Ngọc Phi Yên.

Thiếu nữ mắt xinh sáng ngời, nụ cười quyến rũ, mỗi cái liếc mắt mỗi cái nhăn mày, đều có loại tự tin không nói nên lới, đặc biệt trong một khắc búi tóc nàng tản ra, da thịt băng tuyết cùng tóc đen mềm mượt giao nhau lại càng tạo thêm độ tương phản, đẹp đến mức không có tính chân thực, khiến người nhịn không được muốn bắt lấy nàng, sợ ngay sau đó nàng sẽ liền biến mất-----

Hạ Hầu Nam cảm thấy, chính mình bắt đầu đã bị Ngọc Phi Yên hấp dẫn. Huống chi đối phương lại là võ linh cao nhất, mỹ nữ ưu tú như vậy, ai lại không thích chứ!

“Dược sư? Có thể xem như vậy đi----“

Ngọc Phi Yên không muốn nói thêm cái gì nữa, Tiết Tử Di ngược lại nghe như thế tinh thần liền tỉnh táo lại.

“Tiểu muội muội, nếu ngươi đã là dược sư, vậy cùng tham gia đại hội đấu dược đi! Ngươi lợi hại như vậy, nói không chừng còn có thể đạt được một thứ hạng tốt! Đây chính là cơ hội tốt để nổi danh a!”

Bàn tính này Tiết Tử Di đánh rất khá, tuy rằng võ công của mình so với Ngọc Phi Yên thì có điểm kém hơn, nhưng về mặt y thuật nàng lại rất tự tin. Ánh mặt vừa rồi của Hạ Hầu Nam nàng thấy rất rõ, ngay cả thái tử điện hạ cũng bị nàng ta hấp dẫn, cảm giác nguy cơ của Tiết Tử Di càng tăng lên mãnh liệt.

Nàng cũng không tin, Ngọc Phi Yên có thể vẹn toàn! Lịch đấu dược đại hội đếu có một số ít người chết không rõ nguyên nhân, nàng vừa lúc có thể mượn cơ hội này để trừ bỏ tai hoạ ngầm trong lòng!

Nhưng không biết, tâm tư dơ bẩn này của nàng, đã sớm bị Ngọc Phi Yên nhìn ra rõ ràng minh bạch.

Khẽ cười một tiếng, Ngọc Phi Yên nắm lấy lọn tóc đen bên tai, ngón tay như bạch ngọc ở trong tóc đen giào hoà, chỉ chốc lát liền đem tóc thắt thành một bím tóc thật dài :”Con người của ta thích nhất là ở trên lĩnh vực người ta am hiểu đánh bại hắn, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng!”

Thấy Tiết Tử Di tự đâm đầu vào đường chết, lãnh ngạo trong mắt phượng của Hạ Hầu Kình Thiên tràn đầy trào phúng.

Thật sự là không biết trời cao đất rộng! Mèo con hắn đại danh đỉnh đỉnh “Ngọc La Sát”! Nếu mèo con muốn đùa bỡn người, vậy thì để cho nàng đùa chết Tiết Tử Di đi! Ngẫu nhiên có thể ngược cặn bã, cũng coi như trò chơi giết thời gian a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK